Chương 115: Chó gà không tha!
Chập tối.
Bầu trời u ám, mây đen áp đỉnh, giống như sắp có cuồng phong bão táp ập đến, khiến cho người ta ngột ngạt khó thở.
Từng con Thanh huyết ma bức sắp xếp thành đội ngũ chỉnh tề. Bay đi rất nhanh trong tầng mây, chậm rãi xuất hiện trên bầu trời Thiên Vẫn thành.
Mười phút sau, những con Thanh huyết ma bức đến trên bầu trời Thạch gia ở Thiên Vẫn thành, chậm rãi hạ xuống.
Thạch gia, khắp nơi treo đầy mảnh vải, không khí ảm đạm.
Tất cả người Thạch gia đều chìm trong đau buồn, trong rất nhiều căn phòng thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng khóc lớn.
Ngồi trên Thanh huyết huy bức, Thạch Nham biến sắc, khuôn mặt đột nhiên âm trầm lại.
Chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua, hắn lập tức biết Thạch gia đang làm tang sự, từ quy mô tang sự thì thấy tất nhiên có người quan trọng trong tộc tử vong.
Thạch gia, trong đại điện nghị sự rộng lớn, tất cả tộc nhân của Thạch gia đều bận áo bào trắng, những người này từng người đang yên lặng đau buồn, con cháu Thạch Thiết trên mặt còn nước mắt rõ ràng là đã từng khóc rống.
Thanh huyết ma bức hạ xuống đại viện Thạch gia, bừng tỉnh người Thạch gia đang cực kỳ đau buồn, đều từ đi ra đại điện nghị sự quan sát.
Thạch Nham, Tiêu Hàn Y cùng đi tới, đến thẳng bên cạnh Thạch Kiên, quát: "Gia gia, làm sao vậy?"
"Nham thiếu gia, nhị gia đã chết, phụ thân ngươi cũng bị thương nặng, bây giờ còn hôn mê chhưa tỉnh." Sắc mặt Hàn Chung âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Là Lăng gia và Mặc gia làm!
"Cái gì?" Khuôn mặt Thạch Nham dữ tợn, hít sâu một hơi, nói với Thạch Kiên: "Gia gia, rốt cuộc sao lại thế?"
Hai mắt Thạch Kiên đỏ ngầu, liếc mắt nhìn Tiêu Hàn Y kia, nhanh chóng nói lại tình hình.
"Lăng gia! Mặc gia!" Thạch Nham gầm nhẹ một tiếng: "Nợ máu phải trả bằng máu!"
Tả Hư cũng ở một bên cạnh hơi kính sợ nhìn Tiêu Hàn Y, nhẹ giọng nói: "Nham tiểu tử, vị này là?"
"Gia chủ! Gia chủ!"
Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng kinh hô, không bao lâu một tên Võ Giả của Thạch gia tiến lên lửa giận bừng bừng nói: "Lăng gia, Mặc gia phái người đưa tới thiếp cưới, nói tối nay Lăng Thiếu Phong và Mặc Nhan Ngọc thành thân, mời mời gia chủ đi qua làm khách."
"Thiếp cưới!" Thạch Kiên tức muốn hộc máu, nổi giận nói: "Ta liều mạng với bọn họ!"
"Tiêu thúc, ta muốn làm cho hai nhà bọn chúng máu chảy thành sông, làm cho hỉ sự bọn chóng biến thành tang sự!" Thạch Nham quay đầu, vẻ mặt dữ tợn, liếm miệng vẻ mặt tàn nhẫn nói.
"Chỉ là việc nhỏ." Tiêu Hàn Y mỉm cười, "Tối nay, làm cho Thiên Vẫn thành biến thành Tu La đồ trường đi. Trước diệt Lăng gia, Mặc gia, sau một lần giải quyết Bắc Minh gia, cũng bớt phiền toái."
Tả Hư vẻ mặt kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Tiêu Hàn Y.
"Gia gia lên Thanh huyết ma bức, chúng ta lập tức giết tới Lăng gia. Tối nay, cao thủ của Lăng gia và Mặc gia, chắc là đều ở Lăng gia, vừa lúc một mẻ hốt gọn!" Thạch Nham âm lệ nói.
"Bọn họ?" Thạch Kiên sững sờ nhìn Tiêu Hàn Y, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
"Người một nhà." Thạch Nham thuận miệng giải thích một câu, dẫn đầu lên Thanh huyết ma bức cấp sáu mà Tiêu Hàn Y cưỡi thúc giục nói: "Người Thạch gia cảnh giới Nhân Vị trở lên, tự mình tìm Thanh huyết ma bức ngồi xuống, tối nay huyết tẩy tam đại thế gia!
Đoàn người Thạch gia, đầu tiên là vẻ mặt kinh hãi đột nhiên đồng lòng phẫn nộ cùng nhau đi đến Thanh huyết ma bức.
"Tu La Huyết vệ, khống chế tốt Thanh huyết ma bức, bảo chúng nó an phận một chút." Tiêu Hàn Y thản nhiên phân phó một câu cười với Thạch Kiên không hiểu gì nói: "Thạch gia chủ, lai lịch của ta Hải thiếu gia chắc là cũng đã nói, ngươi nuôi lớn Hải thiếu gia, lại nhận người làm nghĩa tử, đó là một phần tử của Dương gia ta, chuyện này chúng ta toàn lực trợ giúp ngươi!
Thạch Kiên thân hình chấn động, quát: "Đa tạ!"
"Lên yêu thú, giết đến Lăng gia!" Thạch Nham quát lên một tiếng lớn. "Nợ máu trả bằng máu! Tối nay chúng ta khiến cho người ba nhà chôn cùng với nhị gia."
"Ha ha, Nhan Ngọc còn đang chờ ta ở phòng tân hôn, hôm nay thứ cho Thiếu Phong thất lễ, xin đi trước một bước." Lăng Thiếu Phong chắp tay lại, mặt mày hồng hào, cười ha ha rời khỏi tiệc rượu, bước chân vui vẻ đi về phòng tân hôn.
Không bao lâu, Lăng Thiếu Phong đến phòng tân hôn, liếc mắt nhìn thấy ngay Mặc Nhan Ngọc trên đầu che khăn voan đỏ.
"Nhan Ngọc, tối nay nàng sẽ là của ta. Nàng có biết ta đợi ngày này đợi đã bao lâu?" Lăng Thiếu Phong tiến lên, xốc lên khăn voan đỏ của Mặc Nhan Ngọc, nhìn Mặc Nhan Ngọc xinh đẹp động lòng người, trong mắt đầy hưng phấn say đắm.
Mặc Nhan Ngọc hôm nay, ít đi vài phần lạnh lùng ngày xưa, thêm chút quyến rũ xinh đẹp, xoa phấn trang điểm. Khuôn mặt ửng hồng, mắt đẹp ẩn chứa chút tình cảm.
"Thiếu Phong, chàng phải đáp ứng ta, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt người Thạch gia. Cha... cha ta, chính là chết ở trong tay người Thạch gia, ngươi cưới ta. Sẽ vì muội hoàn thành việc này chứ." Mặc Nhan Ngọc ôn nhu nói.
"Yên tâm đi, Thạch gia không nhảy nhót được vài ngày đâu, qua tối nay, hai nhà chúng ta liên thủ sẽ có hành động lớn." Lăng Thiếu Phong mỉm cười gật đầu, thâm tình chân thành nói: "Nhan Ngọc, chuyện của nàng tức là chuyện của ta, vì nàng cái gì ta cũng nguyện ý làm, nàng xem ngay cả Dương Hải ta đều dám động, thành tâm như nhật nguyệt a."
"Ừm, ta biết chàng rất tốt với ta." Mặc Nhan Ngọc nhẹ nhàng gật đầu.
"Lăng Quyết! Mặc Đà! Để mạng lại!"
Nhưng vào lúc này, ở trên không Lăng gia truyền đến tiếng gầm gừ điên cuồng của Thạch Kiên.
"Khặc khặc! Khặc khặc! Thật náo nhiệt! Nhưng lập tức sẽ thành tử địa thôi." Tiếng cười sởn gai ốc của Tiêu Hàn Y cũng chợt vang lên, ở trên không Lăng gia quanh quẩn không dứt, bất cứ người nào của Lăng gia, Mặc gia nghe thấy đều nổi da già, kinh hãi khiếp đảm.
"Ta còn không tìm ngươi, nhưng ngược lại ngưoi đã tự đến cửa, Thạch Kiên, tối nay ta sẽ giết ngươi!", Mặc Đà vẻ mặt điên cuồng ngửa mặt lên trời hét to.
Từng con Thanh huyết ma bức bỗng nhiên từ trong tầng mây xuất hiện.
Tu La Huyết vệ trên Thanh huyết ma bức, vẻ mặt hung lệ, tàn nhẫn nhìn đám người phía dưới, theo bản năng liếm môi. Hình như rất hưởng thụ cuộc tàn sát sau đó.
"Chó gà không tha!
Tiêu Hàn Y thản nhiên phân phó một câu, giống như yêu ma từ trên trời giáng xuống, ba dòng Huyết hà hư không hiện lên, giống như Huyết long điên cuồng chui đến đám người Lăng gia.
"Rầm rầm rầm!"
Từng tòa thạch lâu của Lăng gia, đột nhiên liên tiếp bị sụp đổ dập nát, loạn thạch bay tán loạn.
Ba dòng Huyết hà từ trên trời trút xuống, làm cho mùi máu tươi ngút trời tràn ngập Lăng gia, một đám Võ Giả của Lăng gia và Mặc gia, bị Huyết Hà bao phủ, trôi nổi bên trong Huyết hà, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương của lệ quỷ, giây lát đã biến thành người chết.
Từng Tu La Huyết vệ, cưỡi Thanh huyết ma bức bay lượn trên Huyết hà, chỉ cần nhìn thấy có Võ Giả của Lăng gia, Mặc gia ló đầu, đều không chút do dự tiến lên, lợi khí trên người bắn ra tinh quanh chói lọi, một luồng hào quang hiện lên, còn có đầu một tên Võ Giả bay lên cao.
Một giây trước vẫn là tiệc cưới vui vẻ, một giây sau đã biến thành Tu La đồ trường, đầu người bay loạn, tàn chi bắn ra bốn phía.
Thạch Kiên còn chưa động thủ, lại phát hiện Võ Giả của Lăng gia và Mặc gia, đã biến thành một đống thi thể, những Tu La Huyết vệ cưỡi Thanh huyết ma bức, một đám tàn nhẫn điên cuồng cười quái dị, khi Thanh huyết ma bức bay lượn chém đầu đám người kia còn có vẻ cực kỳ hưng phấn.
Bọn họ hình như đã quen loại hành động đồ sát tàn gia này, không có nhân từ, chỉ có hưởng thụ giết chóc.
Vẻ mặt Tả Hư biến đổi, trong hai mắt hiện lên quang mang kinh hãi tột cùng, nhìn một đám Võ Giả của Lăng gia và Mặc gia bình thường khinh người như chó, bây giờ lại giống như sơn dương đợi làm thịt bị giết hại nhanh chóng. Trong lòng Tả Hư thấy rét lạnh, kinh hãi nhìn Tiêu Hàn Y kia đại khai sát giới.
Hôm nay rốt cuộc Tả Hư biết được sự điên cuồng khủng bố của Võ Giả đến từ Vô Tận hải.
Thạch Nham đứng ở phía trên Tiêu Hàn Y, vẻ mặt lãnh khốc, khóe miệng ẩn nụ cười tàn nhẫn, nhìn Tu La đồ trường phía dưới, nghe mùi máu tươi gay mũi thế mà lại âm thầm hưng phấn, hận không thể tự mình xung phong đánh giết.
"Nham thiếu gia không nên cử động, có chúng ta như vậy đủ rồi." Tiêu Hàn Y điên cuồng giết hại người phía dưới, còn rảnh rỗi làm khuôn mặt tươi cười với Thạch Nham, "Đồ sát toàn gia là việc chúng tôi thường xuyên làm, mỗi một cái Tu La Huyết vệ trước gia nhập vào chúng tôi, ít nhất phải giết đủ một trăm Võ Giả, chỉ có đồ tể tàn nhẫn mới có tư cách trở thành Tu La Huyết vệ."
"Ừm." Thạch Nham gật gật đầu.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương liên tục từ các ngõ nghách Lăng gia truyền đến, trên Thanh huyết ma bức không có một người xuống dưới, toàn bộ đứng trên Thanh huyết ma bức.
Một đám Võ Giả Lăng gia và Mặc gia chạy trốn, bị Thanh huyết ma bức bắt lên trời, thân thể bị xé rách, bị Thanh huyết ma bức kia cắn một phát nhấm nuốt xương cốt huyết nhục.
Thanh huyết ma bức chẳng những là tọa kỵ của Tu La Huyết vệ, bản thân nó cũng là yêu thú thiên tính tàn nhẫn, là những yêu thú thích ăn thịt người.
Giờ khắc này, là thời cơ tốt để Thanh huyết ma bức ăn no nê, đương nhiên chúng nó không muốn bỏ qua.
Thạch Nham ngồi ở trên Thanh huyết ma bức của Tiêu Hàn Y, lại phát hiện từng đợt từng đợt lực lượng tiêu cực, điên cuồng mà từ bốn phương tám hướng rót vào hắn.
Phía dưới thi thể khắp nơi, rất nhiều Võ Giả của Lăng gia và Mặc gia đều bị giết hại trong nháy mắt, hình thành lực lượng tiêu cực quả thật như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt, Thạch Nham thân trên cao, thế nhưng vẫn hấp thu lực lượng tiêu cực cực kỳ khổng lồ."Không tốt!"
Trong lòng Thạch Nham rùng mình, sắc mặt bỗng đại biến.
Lực lượng tiêu cực nhiều lắm, nhiều đến mức vượt qua tưởng tượng của hắn! Nhiều đến mức Thạch Nham hôm nay tiêu hóa không được, huyệt đạo trong cơ thể hắn liên tục căng lên, khiến hắn xuất hiện cảm giác sắp bạo thể mà chết.
"Tiêu thúc, đưa ta đến phòng tân hôn của tân nương! Ta náo loạn phòng tân hôn bọn chúng!" Thạch Nham gầm nhẹ nói.