Chương 114: Thạch Thiết thân tử

Thạch Thiết vẻ mặt lạnh lùng, mang theo bảy tên hộ vệ của Thạch gia, giữa ban ngày bạn mặt đi trên ngã tư đường Thiên Vẫn thành.

Từ Thạch gia đến Tả gia, số đều là thương phố phồn hoa, đám người qua lại vừa thấy tuấn mã của Thạch gia đến, đều chủ động nhường đường để cho đoàn người Thạch gia đi trước.

Thạch Thiết trên ngựa, vẻ mặt âm trầm, trong lòng đang cân nhắc trong chốc lát nên bàn bạc với Tả Hư đối phó Lăng gia như thế nào.

Dần dần, một hàng tám người Thạch Thiết đi vào một ngã tư đường không sầm uất lắm.

Ngã tư đường ở giữa Thạch gia và Tả gia, trước kia tuy rằng không nhiều người lắm, nhưng sẽ có tiểu thương người bán rong thường lui tới, buôn bán một ít đồ dùng sinh hoạt.

Hôm nay, trên ngã tư đường lại không có một tiểu thương, trên ngã tư đường im lặng vắng vẻ.

Thạch Thiết cũng không có để ý, thời gian gần đây Thiên Vẫn thành không yên bình, rất nhiều bình dân ngay cả ban ngày cũng không dám di dạo, nơi này vốn không phải quảng trường náo nhiệt, không ai qua lại cũng xem như là bình thường.

Cưỡi ngựa, đoàn người phi nhanh, rất nhanh đã đến chính giữa ngã tư đường.

Sắc mặt Thạch Thiết bỗng biến đổi, khuôn mặt đột nhiên lạnh lùng nghiêm túc lại.

"Ầm!

Một tòa thạch lâu bên cạnh ngã tư đường đột nhiên nổ tung, từng khối cự thạch lớn có nhỏ có đang bay vù trong không trung, ầm ầm hướng về chỗ Thạch Thiết.

Cùng lúc đó, bên cạnh ngã tư đường phút chốc xuất hiện mấy thân ảnh. Giống như diều hâu bay vút tới hướng Thạch Thiết.

Từng roi dài bằng tia chớp to giống như điện long trong không trung, bắn ra ánh sáng lấp lánh, chụp đến đầu Thạch Thiết.

Không gian co rút lại quỷ dị, một kết giới kỳ dị như tấm lưới to từ bốn phương tám hướng tiến đến, phong tỏa toàn bộ quảng trường này!

Trong lòng Thạch Thiết sợ hãi, hét to nói: " Mặc Đà! Lăng Quyết!

Tia chớp như điện long, to như thân người, dài trăm mét, kết giới như tấm lưới, phong tỏa không gian, một quảng trường im lặng bỗng trở nên vô cùng hung hiểm!

"Rầm rầm rầm!"

Thân thể Thạch Thiết thạch hóa, thực lực cảnh giới Niết Bàn vận chuyển tới đỉnh phong. Từng luồng quang mang óng ánh từ trong thân thể hắn bắn ra, dập nát cự thạch từ bốn phương tám hướng đập đến.

"Ầm ầm ầm!

Thạch lâu xung quanh, tòa này nối tiếp tòa nọ nổ tung, càng nhiều cự thạch bay đến, giống như ngọn núi nhỏ đập tới hướng Thạch Thiết.

Từng đợt làn khói màu tím nhạt, lúc những thạch lâu kia nổ tung, đột nhiên tràn ra giống có linh tính cùng cự thạch quấn về phía Thạch Thiết.

Thạch Thiết nín thở ngưng thần, trong lòng hoảng sợ, cả giận nói: "Bố Bác! Ta Thạch gia không đội trời chung với ngươi!"

"Thạch gia ngươi còn không có cái năng lực kia, ngươi cũng sẽ nhanh chóng chết đi." Tiếng của Độc nhân Bố Bác giống như độc xà từ đằng xa truyền đến, giọng nói âm lãnh đầy khinh thường.

Từng đợt khói nhẹ bao trùm lại đây, bao phủ toàn bộ đoàn người Thạch Thiết.

Những hộ vệ Thạch gia cùng đi đến với Thạch Thiết , đều có tu vi cảnh giới Bách Kiếp, Địa Vị, mặc dù đã ngừng hô hấp lại rồi, nhưng vẫn không ngăn được làn khói tím này xâm nhập, da thịt trong nháy mắt biến thành màu tím nhạt, một đám vẻ mặt vô cùng thống khổ, cảm thấy có hàng tỉ con sâu nhỏ đang gặm nhắm thân thể bọn họ.

Kêu thảm lên, những hộ vệ Thạch gia đó đều ngã xuống đất. Thân thể nhanh chóng hư thối.

Thạch Thiết sau khi thạch hóa ở dưới làn khói tím nhạt kia, gương mặt cũng binế thành tím nhạt, toàn thân tê mỏi, tay chân dần dần không còn sức lực.

"Hừ! Chỉ có cảnh giới Niết Bàn cũng muốn chống lại Bách độc hủ thi yên của ta, thật sự là không biết sống chết." Tiếng nói âm trầm của Bố Bác, lại chậm rãi từ bên trong một thạch lâu truyền đến.

Ba ba ba ba!

Từng điện long do Mặc Đà phóng ra, liên tiếp oanh kích lên trên người Thạch Thiết, cũng trong lúc đó kết giới do Lăng Quyết phóng ra cũng nhân cơ hội này tiến lên, trói chặt thân thể Thạch Thiết.

Đám người Mặc gia, Lăng gia như diều dâu cũng tiến lên vây kín Thạch Thiết.

Từng luồng kỳ quang, tinh quang chói lọi do thần binh lợi khí lóe ra, đống thời bắn ra giống như hạt mưa rơi xuống trên người Thạch Thiết.

Hơn mười đợt công kích mãnh liệt đánh cho toàn thân Thạch Thiết đầy vết thương, ngay cả Thạch Hóa Võ Hồn cũng không chống đỡ được, một thân đầy máu tươi.

"Giết!"

Rốt cuộc Mặc Đà đã hiện thân, hắn vốn cao hơn Thạch Thiết một cấp, mang theo một ngân chùy có tia chớp quấn quanh, nện mạnh lên thân thể Thạch Thiết.

"Rắc rắc!"

Xương cốt toàn thân Thạch Thiết vỡ nát, thất khổng đổ máu, sinh cơ trên người bị chặt đứt từng chút một.

"Ầm!"

Khuôn mặt Thạch Thiết như lệ quỷ, thân hình hùng vĩ bỗng ngã xuống đất, thân thể thành thịt nát, nhanh chóng hư thối.

Lăng Quyết từ bóng cây chậm rãi đi ra, mắt lạnh lùng nhìn thi thể Thạch Thiết hư thối, thản nhiên nói: "Thạch Thiết chết đi, Thạch Kiên sẽ mất đi một cánh tay, tiếp theo đối phó Thạch gia sẽ dễ dàng hơn."

Mặc Đà vẻ mặt khoái ý, ngân chùy trong tay lại bổ thêm một cái, nên lên trên đầu lâu Thạch Thiết. Đánh cho óc Thạch Thiết văng ra.

"Ta muốn tất cả mọi người Thạch gia chôn cùng với con cháu ta! Thạch Thiết chết chỉ mới là bắt đầu! Chuyện này còn chưa tính xong!" Mặc Đà vẻ mặt dữ tợn nói.

"Mặc huynh, ta nghĩ chúng ta nên tiến hành hôn sự của đám tiểu bối, hà hà, Thạch gia làm tang sự, chúng ta làm hỉ sự, ngươi không biết như vậy càng thú vị hơn sao?" Lăng Quyết nham hiểm đưa ra chủ ý.

"Được!" Mặc Đà điên cuồng cười to, "Người đâu, gom xương cốt Thạch Thiết lại, trong chốc lát cho người đưa đến Thạch gia, nói là đại lễ ta đưa cho Thạch gia. Chúc người Thạch gia sống lâu trăm tuổi. Ha ha ha!"

"Vâng!"

... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Trên không trung Tử Tịch đầm lầy.

Thạch Nham ngồi ở trên người yêu thú Thanh huyết ma bức cấp sáu, Tu La vương Tiêu Hàn Y bên cạnh vẻ mặt lãnh đạm, từ từ nhắm hai mắt giống như đang khổ tu, huyết khí toàn thân khuấy động.

Lúc Tu La vương Tiêu Hàn Y tu luyện Huyết Sát Đạo, hình như có thể ảnh hưởng máu tươi trong thân thể những người chung quanh, Thạch Nham ngồi ở bên cạnh hắn cảm giác tâm thần không yên, máu tươi trong cơ thể có chút không chịu khống chế, giống như muốn phá vỡ da thịt trào ra.

Tiêu Hàn Y hình như đã nhận ra dị trạng của Thạch Nham, đột nhiên mở mắt ra, mỉm cười, nói: "Nham thiếu gia, Huyết Sát Đạo của ta có chút bá đạo, cũng có ảnh hưởng với máu tươi của người khác, ngươi và ta ngồi một chỗ phải cẩn thận một tí mới tốt. Ha ha, nếu Nham thiếu gia không thoải mái, có thể đổi Thanh huyết ma bức khác, thế nào?"

Lúc nói chuyện, Tiêu Hàn Y lặng lẽ liếc liếc mắt Thanh huyết ma bức bên cạnh, trên người Thanh huyết ma bức kia có Hạ Tâm Nghiên đang ngồi.

Hạ Tâm Nghiên vẫn mang che mặt, con ngươi tĩnh mịch điềm tĩnh giống như hồ nước trong suốt, lúc này nhìn về phương xa suy nghĩ đến xuất thần.

Ngọc thủ thon dài của nàng vịn vào một căn xương cốt của Thanh huyết ma bức lồi trên lưng, thân thể mềm mại hơi nhấc cao lên, bộ ngực sữa cao ngất, hiện ra đường cong có thể nói là hoàn mỹ, làm cho người ta liếc mắt ngắm nhìn nhịn không được sẽ mở to mắt.

Thạch Nham theo ánh mắt của Tiêu Hàn Y, không khỏi liếc mắt nhìn Hạ Tâm Nghiên bên cạnh đích, trong mắt hiện lên một tia cực kỳ hâm mộ, khóe miệng hiện ra độ cong ý vị sâu xa, "Lão Tiêu, nữ nhân này ở Vô Tận hải, có tính là cực phẩm không?"

Mấy ngày nay, Thạch Nham vẫn ngồi cùng một chỗ với Tiêu Hàn Y, Thạch Nham vốn là là người không kiêng kỵ đích gì, mặc dù là đối đãi với cường giả cảnh giới Thiên Vị nhị trùng thiên, cũng không có một chút tôn kính, bất luận nói cái gì cũng đều dám nói vốn đối đãi Tiêu Hàn Y như tiền bối cao nhân.

Tiêu Hàn Y quen Nam chinh Bắc chiến, làm việc cũng toàn bằng yêu thích, trong xương cốt cũng là người vô pháp vô thiên, đối với sự tùy ý của Thạch Nham hắn chẳng những không tức giận ngược lại còn cảm thấy hợp gu, cảm thấy tiểu tử Thạch Nham này không có phách lối như những thiếu gia của Dương gia, như là lỗ mãng hán tử cái gì cũng đều nói với Thạch Nham.

"Đương nhiên." Tiêu Hàn Y nét mặt ái muội, cười khà khà nói: "Nha đầu kia ở Vô Tận hải, cũng là cực phẩm mỹ nữ nổi tiếng. Ở Vô Tận hải, không biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn nằm mơ đều muốn âu yếm đó, nhưng mà nha đầu kia ánh mắt rất cao, thiên phú kinh người rất ít khi hòa nhã với thanh niên nam tử nào, Nham thiếu gia, nếu ngươi có bản hái được củ cải trắng mọng nước này, sợ là ngay cả gia chủ sẽ dựng ngón tay cái với ngươi!"

"Ha ha." Thạch Nham cũng đúng cúi đầu cười lại không nói thêm gì, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

"Trẻ không phải thứ tốt, già cũng không đứng đắn!" Bên kia Hạ Tâm Nghiên hình như biết hai người nói thầm cái gì, xoa nhẹ cổ thon dài trắng như thiên nga, đôi mắt trong suốt rung động lòng người, lập tức hướng về bên này cắn hàm răng khẽ hừ nhẹ nói một câu. Hình như có chút khinh thường.

"Ách, Hạ nha đầu ngươi nghe được sao?" Da mặt Tiêu Hàn Y thật dày, không chút xấu hổ, ngược lại cười khà khà nói: "Hạ nha đầu, Nham thiếu gia nhà ta cũng không tệ, tuy rằng bây giờ cảnh giới hơi thấp, nhưng mà tương lai tiền đồ không thể hạn lượng. Chờ về tới Vô Tận hải, tu luyện Bất Tử Trùng Sinh Quyết của Dương gia, thực lực khẳng định sẽ nâng cao một bước, Hạ gia các ngươi cùng trận doanh với chúng ta, song phương liên hôn cũng là chuyện tuyệt vời, ngươi cảm thấy Nham thiếu gia thế nào? Ha ha!"

Thạch Nham thần sắc đạm mạc, trong lòng lại thầm mắng này Tiêu Hàn Y khẩu không biết lời, nhanh như vậy đã nói rõ mọi chuyện.

Hạ Tâm Nghiên lãnh đạm liếc nhìn Thạch Nham, thản nhiên nói: "Tuy rằng thiên phú nghị lực của hắn không tệ, nhưng cảnh giới quá thấp, về sau có đột phá hay không ai cũng không thể nói chính xác. Hừ, muốn kết hôn với ta? Chờ một ngày hắn có thể đánh bại ta rồi nói sau!

Thạch Nham sờ sờ cái mũi, cũng không tức giận, cười ha ha nói: "Tâm Nghiên, đây chính là ngươi nói đó, ngươi yên tâm, sớm muộn gì ta có thể đánh bại ngươi, ngươi cứ chờ đi."

"Tâm... Tâm Nghiên?" Khuôn mặt Hạ Tâm Nghiên ngơ ngác, lắc lắc đầu có chút dở khóc dở cười, ánh mắt cổ quái nói: "Trong cơ thể ngươi quả nhiên lưu là dòng máu của Dương gia, cùng một đức hạnh với người Dương gia, cuồng vọng, ương ngạnh, còn có vô sỉ!

"Ha ha!" Da mặt Thạch Nham cũng rất dày, không chút xấu hổ, mỉm cười nói: "Chúng ta có thể nói rõ, chờ ta có một ngày đánh bại ngươi, ngươi sẽ..."

"Đợi đến ngày đó rồi nói sau!" Không đợi Thạch Nham nói xong, Hạ Tâm Nghiên lập tức cắt ngang lời hắn nói, ngạo nghễ nói: "Nhưng mà, ta nghĩ ta có thể đợi không được đến ngày đó! Hừ, ngươi tiến bộ chẳng lẽ ta sẽ giẫm chận tại chỗ không tiến bộ sao? Bây giờ ngươi tiến bộ nhanh chóng, chờ ngươi đột phá đến cảnh giới Bách Kiếp, lập tức sẽ phát hiện muốn đột phá cảnh giới tiếp theo sẽ càng ngày càng khó khăn, hy vọng đến lúc đó ngươi còn có cuồng vọng hào khí như thế.

"Yên tâm đi Tâm Nghiên, ta sẽ không để ngươi đợi lâu đâu". Thạch Nham một tiếng gọi ngay là "Tâm Nghiên." Nói vui vẻ giống như cùng Hạ Tâm Nghiên là bạn thanh mai trúc mã, không chút xa lạ.

Hạ Tâm Nghiên dung mạo vô song, đầu óc cơ trí, khí chất thanh lịch cao quý, dáng người lại có thể nói là hoàn mỹ, cực phẩm mỹ nữ như thế, chính là cuộc đời Thạch Nham cũng hiếm thấy, nói không động tâm đó là giả.

Trước đó bởi vì song phương chênh lệch quá lớn, Thạch Nham dù có lòng cũng không dám biểu lộ, hôm nay hắn thấy được ánh ban mai, bản tính dần dần bộc lộ ra.

Hạ Tâm Nghiên kia giống bị hắn gọi một tiếng "Tâm nghiên" sợ hãi, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, vỗ nhẹ dưới thân Thanh huyết ma bức.

Tốc độ Thanh huyết ma bức kia bỗng chậm lại, từ từ lui lại phía sau, kéo ra một khoảng cách xa với Thạch Nham.

Thạch Nham cũng không thèm để ý, quay đầu liếc mắt nhìn nàng thật kỹ, dục vọng chiếm hữu trong hai mắt trắng trợn, không thèm che dấu chút nào.

"Hảo tiểu tử!" Tiêu Hàn Y tán thưởng một câu, hạ giọng nói: "Ngươi thật có thể thu phục nữ nhân này, đối với gia tộc sẽ cực kỳ có lợi, ta ủng hộ ngươi! Có thể dùng nhiều tâm tư hơn!

"Bình thường, bình thường thôi." Thạch Nham cười lạnh nhạt, trong ánh mắt rực rỡ dị quang, ngay cả Tiêu Hàn Y cũng không biết rốt cuộc hắn suy nghĩ cái gì.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện