Chương 28: Mang Nữ Nhân Đi Thỉnh Kinh
Chương 28: Mang Nữ Nhân Đi Thỉnh Kinh
Tôn Ngộ Không vốn định lễ phép mời người gắn cái ghế, nhưng còn chưa tới gần đã hù người ta chạy mất, ngay cả tiệm cũng không thèm.
- Đại sư huynh, xem lão Trư ta đây!
Thời khắc mấu chốt, Trư Bát Giới đứng ra giậm chân một cái.
Ùng ùng...
Mặt đất chấn động, toàn bộ trấn nhỏ như xảy ra động đất.
- Ha ha ha ha....
Tiếng cười của Trư Bát Giới truyền khắp toàn bộ trấn nhỏ, cùng lúc đó, trên bầu trời mây đen vần vũ, che phủ mặt trời.
Toàn bộ người trong trấn nhỏ sợ run, trong lòng tràn đầy sợ hãi, một bầu không khí khủng hoảng bao phủ.
- Tất cả thợ thủ công của trấn này, bất kể là thợ mộc hay thợ rèn, lập tức tập hợp ở đầu thôn. Nếu không ăn hết các ngươi!
Âm thanh của Trư Bát Giới truyền khắp trấn nhỏ, giống như thiên lôi cuồn cuộn.
Bạch!
Tôn Ngộ Không tát một cái lên đầu Trư Bát Giới, đánh mạnh tới mức Trư Bát Giới lảo đảo một cái:
- Ngươi còn muốn tiếp tục làm yêu quái? Lão Tôn ta đánh chết ngươi!
- Đại sư huynh, huynh nghe lão Trư ta giải thích...
Trư Bát Giới vội vàng trưng ra vẻ mặt đau khổ nói:
- Lão Trư ta đang giúp sư phụ chế tạo bảo tọa đó.
- Nói bậy!
- Đệ nói là sự thật đó. Đại sư huynh, huynh nghĩ một chút đi, chúng ta yếu ớt đi cầu xin người ta như vậy, nhưng dáng vẻ chúng ta luôn dọa người ta chạy mất. Nếu ngược lại, đệ lớn lối bảo những người đó làm việc, thì bọn họ lại không dám không nghe theo, cái này là loài người hèn.
Trư Bát Giới nghiêm trang phân tích.
Quả nhiên, lời của Trư Bát Giới vừa dứt, đã có mấy người nơm nớp lo sợ chạy tới.
- Lằng nhằng cái gì đấy? Không muốn sống nữa sao?
Trư Bát Giới hét lớn một tiếng.
Những người đó vội vàng bước nhanh hơn chạy tới, quỳ sụp xuống đất.
- Yêu quái xin tha mạng...
- Yêu quái có gì phân phó, xin đừng ăn chúng ta...
Những người đó sợ hãi cầu xin tha thứ.
Mặt Trư Bát Giới đầy vẻ hưởng thụ. Những năm này hắn làm yêu quái ở phàm trần, mặc dù chưa bao giờ ăn thịt người, nhưng loại chuyện phách lối này thì làm thường xuyên.
Tôn Ngộ Không thấy ngạc nhiên, mặc dù năm trăm năm trước hắn cũng rất thích ép buộc người khác, nhưng vẫn là người thẳng tính, suy nghĩ cái gì nên cái gì không, chứ không phải là loại thông minh vặt như Trư Bát Giới.
- Thấy con Long Quy kia không?
Trư Bát Giới chỉ Long Quy cao khoảng hai thước bên cạnh, nói với những người phàm đang quỳ kia.
- Nhìn thấy...
- Yêu quái tha mạng, xin đừng ăn chúng ta!
- Xin đừng ăn chúng ta....
Tất cả mọi người đều cho rằng, Trư Bát Giới muốn để Long Quy ăn bọn họ, rối rít dập đầu cầu xin.
Dù sao Long Quy kia thực sự quá lớn, nhìn kiểu gì cũng giống quái vật ăn thịt người.
- Chỉ cần các ngươi nghe lời, sẽ không ăn các ngươi.
Trư Bát Giới nói.
...
Nửa ngày sau, một cái bảo tọa sang trọng bằng gỗ son được gắn trên lưng Long Quy.
Bảo tọa có lưng dựa cao hai thước, có thể nâng lên hạ xuống, chỗ ngồi cũng rộng hai thước, sâu nửa thước, được cố định trên lưng Long Quy, tuyệt đối không rung.
Trong sự sợ hãi và cầu nguyện của mọi người trong trấn nhỏ, Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới hài lòng mang Long Quy rời đi.
- Đại sư huynh, sư phụ thật là biết hưởng thụ đấy, kiếm được một vật để cưỡi như vậy, còn làm một cái bảo tọa trên đó nữa chứ.
Trư Bát Giới mặt đầy hâm mộ nói:
- Ngày khác lão Trư ta cũng đi bắt một con rồng tới làm vật để cưỡi.
- Hừ!
Long Quy hừ lạnh một tiếng.
- A Quy, ngươi đừng không phục, mặc dù ngươi bái sư trước ta, nhưng thân phận ngươi cũng chỉ là vật để cưỡi, cho nên ta mới là nhị sư huynh. Đối với nhị sư huynh phải lễ phép, biết chưa?
Trư Bát Giới đắc ý nói.
- Bản Long không gọi là A Quy!
Tiểu Bạch Long rất căm tức.
- Sư phụ cũng gọi ngươi là A Quy mà.
- Đó là do tự hắn kêu loạn.
- Không đúng, sau khi đại sư huynh bái sư, sư phụ ban cho một cái tên. Thời điểm lão Trư ta bái sư, sư phụ cũng ban cho một cái tên. Cái tên của ngươi cũng là sư phụ ban cho.
Trư Bát Giới phân tích nói.
Tiểu Bạch Long nhất thời sửng sốt một chút, suy nghĩ kỹ lại thì hình như đúng thế thật.
Chỉ là, cái tên A Quy này, hắn quả thực khó mà tiếp nhận.
Vừa mới về Cao Lão trang, Tôn Ngộ Không lại bị Đường Tăng phái ra ngoài đón một người.
Mà Đường Tăng lúc này đang cùng Cao Thúy Lan bước chậm bên bờ hồ, đón gió nhẹ.
Một người mặc y phục cao tăng, khoác cà sa, mang mũ cao tăng, tay cầm Cửu Hoàn Tích Trượng. Một người khác là một cô gái tuyệt mỹ, tóc dài xõa vai, nhìn kiểu gì cũng không thấy xứng đôi.
Mặc dù Cao Thúy Lan không coi là tuyệt đẹp, nhưng cũng được 9/10, hơn nữa nàng có khí chất đại gia khuê tú, khiến cho người gặp rất muốn cưới vào cửa.
- Chồng, chàng nhất định phải đi sao?
Cao Thúy Lan không nỡ nhìn Đường Tăng.
Mặc dù chỉ mới một đêm ngắn ngủi, nhưng Cao Thúy Lan đã cảm thấy mình không thể rời bỏ người đàn ông này.
- Đúng, đây là sứ mạng của ta!
Đường Tăng vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Mất bao lâu?
- Không biết, nhưng mà có thể phải hơn mười năm.
Đường Tăng nói, nghe nói trong Tây Du ký, Đường Tăng tới Tây Thiên thỉnh kinh dùng mười một năm, không biết là thật hay giả.
Chỉ là hắn từ Đại Đường tới nơi này, đã hơn nửa tháng, cũng chỉ mới tới Cao Lão trang, như vậy có thể thấy đường tới Tây Thiên rất xa xôi.
- Hơn mười năm...
Dung nhan Cao Thúy Lan trắng nhợt. Hơn mười năm, khi đó nàng đã già cả rồi.
Bỗng nhiên Đường Tăng đổi giọng nói:
- Thúy Lan, nàng nguyện ý đi theo ta không?
- Hả?
Cao Thúy Lan sửng sốt một chút.
- Nàng nguyện ý rời đi cùng ta không?
Đường Tăng nghiêm túc hỏi. Không sai, hắn muốn dẫn theo Cao Thúy Lan đi Tây Thiên.
Đường tới Tây Thiên khẳng định vô cùng xa xôi, dọc đường gian khổ nếu ngay cả mỹ nhân cũng không có, thì khổ cực biết bao?
- Ta...
Cao Thúy Lan hơi chần chờ, sau đó cắn răng một cái:
- Thúy Lan nguyện ý!
Mặc dù không nỡ rời bỏ cha mẹ mình, không bỏ được quê hương, nhưng Cao Thúy Lan từ nhỏ đã được giáo dục, chính là gả cho gà thì theo gà, mà gả cho chó thì theo chó.
Nếu đã quyết định đi theo người đàn ông này, vậy thì rời đi cùng hắn đi!
Đường Tăng hài lòng cười một tiếng:
- Trên đường rất cực khổ, hơn nữa rất xa.
- Thúy Lan không sợ cực khổ!
So sánh với mười mấy năm độc thủ khuê phòng, Cao Thúy Lan tình nguyện cùng Đường Tăng đường xá xa xôi.
- Tốt lắm!
Đường Tăng hài lòng cầm bàn tay ngọc của Cao Thúy Lan.
Mặc dù đường đi Tây Thiên nguy hiểm trùng trùng, nhưng Đường Tăng cảm thấy, bản thân có thể bảo vệ nàng.
Mình cũng không phải là tên Đường Tăng cố chấp đó, mà là Đường Tăng đổi kiếp, đường tới Tây Thiên, vừa đánh quái thăng cấp, vừa mở rộng hậu cung của mình mới là chính đạo đó.
Viu...
Lúc này, Tôn Ngộ Không hóa thành một đạo lưu quang bay trở lại.
Bên cạnh Tôn Ngộ Không là một cô bé đáng yêu, bộ dáng mười ba mười bốn tuổi, rất khả ái.
- Đại sư phụ...
Cô bé thấy Đường Tăng, lập tức mừng rỡ kêu lên.
Cô bé chính là Tằng Tiểu Muội, trước đó Đường Tăng đã từng dạy nàng niệm kinh, dĩ nhiên, lần đó thật sự chỉ là niệm kinh, chẳng qua quá trình có chút phức tạp mà thôi.
Dùng câu nói kinh điển mà nói, chính là cùng nhau lĩnh ngộ vui sướng!
- Tiểu Muội, tới.
Đường Tăng thấy Tằng Tiểu Muội cũng rất vui vẻ. Trước đó hắn còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại cô bé này nữa rồi, bởi vì sau khi thỉnh kinh về, khẳng định đã qua nhiều năm, cô bé này nói không chừng đã gả làm vợ người khác.
- Dạ dạ.
Tằng Tiểu Muội khôn khéo đi tới.
- Tiểu Muội, ta phải đi tới một nơi rất xa, muốn mang em đi cùng, em nguyện ý không?
Đường Tăng hỏi.
Tằng Tiểu Muội nghe vậy có chút do dự:
- Vậy ta có thể gặp lại được cha mẹ nữa hay không?
- Không biết, chỉ cần em muốn gặp bọn họ, tùy thời có thể bảo Hầu Tử thúc thúc kia mang em trở về. Tốc độ của hắn rất nhanh.
Đường Tăng chỉ Tôn Ngộ Không nói.
Hầu Tử thúc thúc?
Tôn Ngộ Không nháy nháy mắt.