Chương 339: Thật khó ăn

Chương 339: Thật khó ăn

Lúc này tiểu gia hỏa mắt say lờ đờ mông lung, tựa hồ cũng ý thức được mình gây rắc rối, có chút chột dạ, vội vàng rời đi.

Còn may các Thần Tiên ở xung quanh đều hốt hoảng muốn đi cứu người, cho nên không có chú ý tới Trư Cửu Muội, nếu không khẳng định sẽ xảy ra chuyện.

...

Cùng lúc đó, bên ngoài Nam Thiên môn, một đám Bồ Tát đuổi tới.

Thiên binh thiên tướng thủ vệ Nam Thiên môn kinh ngạc, sau đó như lâm đại địch, bởi vì lần này Bồ Tát tới có chút nhiều, chừng hơn mười vị.

- Các vị Bồ Tát, các ngươi có chuyện gì sao?

Một thiên tướng hỏi.

Những Bồ Tát này, mỗi một người chí ít cũng là nửa bước Đạo Tổ, một bộ phận thậm chí đã là Đạo Tổ trung kỳ, thực lực cực kỳ cường đại, ngày xưa một cái cũng khó mà nhìn thấy, bây giờ lại một hơi tới mười vị, các thiên tướng tê cả da đầu, ẩn ẩn có loại dự cảm không tốt.

Hiện tại là thời buổi rối loạn, sự kiện Hung Thần mới đi qua không bao lâu, trước đây không lâu Tứ Đại Thiên Vương Ma Lễ Thanh cũng bị một tiểu yêu quái đánh nổ tổ trứng, cũng không biết có thể khôi phục công năng hay không.

Hiện tại lại tới nhiều Bồ Tát như vậy, nhìn khí thế, giống như lai giả bất thiện a.

Ma Lễ Thanh không có Thần Ma Luyện Thể thân, thương thế bình thường còn có thể khôi phục nhanh chóng, nhưng tổ trứng bị nổ, tương đương với thiếu khuyết, cũng không phải dễ dàng khôi phục như vậy, trừ khi có tiên đan.

- A Di Đà Phật, chúng bần tăng tới đây, là muốn tìm Phật Tổ, xin cho chúng ta đi vào.

Nguyệt Quang Bồ Tát nói.

- Phật Tổ?

Thiên tướng ngạc nhiên:

- Bồ Tát, Phật Tổ không ở Thiên Đình...

Một đám Bồ Tát nhìn nhau, đều không muốn nói sự tình Phật Tổ chuyển thế thân cho những thiên binh thiên tướng này.

Bởi vì bây giờ Phật Tổ còn không có thức tỉnh Đạo Quả cùng ký ức kiếp trước, thực lực thấp, nếu bị người không có hảo ý biết, rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.

- Ngươi không cần biết nhiều như vậy, để chúng ta đi vào đi.

Nguyệt Quang Bồ Tát nói.

- Cái này...

Thiên tướng kia có chút khó khăn:

- Xin chư vị Bồ Tát chờ một lát, tiểu thần lập tức bẩm báo Ngọc Đế.

Nhiều Bồ Tát như vậy chung một chỗ tiến vào Thiên Đình, đây cũng không phải là việc nhỏ.

Các Bồ Tát liếc nhau, thầm kêu không ổn, nếu Ngọc Đế biết Như Lai Phật Tổ chuyển thế thân ở Thiên Đình, không chừng sẽ làm ra chuyện điên rồ gì.

- Đắc tội, ngày khác bọn người bần tăng tự nhiên sẽ đến nhà bồi tội!

Một đám Bồ Tát bỗng nhiên xuất thủ, Phật quang nở rộ, đánh ra từng đạo quang mang.

- Không tốt, bày trận!

Sắc mặt các thiên tướng đại biến.

- Ông!

Trong nháy mắt Nam Thiên môn có hào quang sáng chói bùng ra.

- Oanh! ! !

Hơn mười vị Bồ Tát phát ra pháp lực kinh khủng, toàn bộ đánh vào Nam Thiên môn, thế như chẻ tre, thiên môn sụp đổ, kim sơn ngọc trụ gãy nát, mấy cây trụ chống trời vừa dựng không lâu bị đánh phát nổ.

- Oanh...

Pháp lực quét sạch qua, đám thiên binh thiên tướng bị hất bay ra ngoài, không gian chỗ Nam Thiên môn bị bóp méo.

- Đi vào!

Một đám Bồ Tát thừa cơ hóa thành quang mang lóe lên, biến mất tại chỗ, đã tiến vào nội bộ Thiên Đình.

Mười tồn tại chí ít đều là nửa bước Đạo Tổ liên thủ, trong đó đám người Địa Tạng Bồ Tát càng là cường giả Đạo Tổ thế hệ trước, nhiều đại lão như vậy đồng thời xuất thủ, dưới tình huống không có chuẩn bị trước, Nam Thiên môn liền bị công phá.

Một đám Bồ Tát biến mất, những thiên binh thiên tướng kia mới phản ứng được, từng cái sắc mặt đại biến.

...

- Khinh người quá đáng!

Ngọc Đế vỗ bàn, giận tím mặt, hắn đã nhận được bẩm báo, một đám Bồ Tát khí thế hung hung, trực tiếp công phá Nam Thiên môn, giết vào Thiên Đình.

Bất quá để Ngọc Đế nghi ngờ là, đám Bồ Tát kia lao thẳng đến Thiên Hà, không hề giống như cố ý đến gây chuyện.

Chẳng lẽ Thiên Hà có bảo vật gì sinh ra?

Có thể để cho một đám Bồ Tát đỏ mắt đến liều lĩnh tự tiện xông vào Nam Thiên môn, sẽ là bảo vật cấp bậc gì?

Ngọc Đế lập tức gấp, lo lắng bảo vật bị cướp đi.

- Phải chăng Thiên Hà có chuyện gì phát sinh?

Ngọc Đế vội vàng hỏi thăm diện thiên tướng.

- Thiên Hà?

Thiên tướng kia sững sờ.

- Báo...

Bỗng nhiên bên ngoài có một đạo quang mang phóng tới, rơi xuống trước cổng Lăng Tiêu Bảo Điện, nhanh chóng chạy vào cung kính nói:

- Bẩm báo Ngọc Đế, Thiên Hà xảy ra chuyện...

- Chuyện gì?

Sắc mặt Ngọc Đế đại biến, quả nhiên xảy ra chuyện sao?

- Ngưu Lang Chức Nữ ở trên cầu Hỉ Thước gặp mặt, đột nhiên rơi vào Thiên Hà.

Thiên tướng nói.

- A?

Ngọc Đế kinh ngạc:

- Bảo vật kia đâu?

- Bảo vật? Bảo vật gì?

Thiên tướng kia cũng kinh ngạc.

- Chẳng lẽ không phải Ngưu Lang Chức Nữ bởi vì Thiên Hà có bảo vật xuất thế, mới rơi vào Thiên Hà sao?

- Cái này... Tạm thời còn chưa tra ra nguyên nhân.

Thiên tướng đáp.

- Thật sự là phế vật!

Ngọc Đế hừ lạnh:

- Nói tiếp.

- Vâng, này vốn chỉ là việc nhỏ, nhưng vài Thần Tiên thầm mến Chức Nữ nhảy vào Thiên Hà muốn cứu người, kết quả những Thần Tiên kia đều là vịt cạn, bị chết đuối không ít.

Thiên tướng kia vuốt mồ hôi lạnh, nói.

Thiên Hà cũng không phải dòng sông phổ thông, bên trong chính là Nhược Thủy, ngay cả Thần Tiên cũng có thể chết đuối.

Ngọc Đế nghe vậy, lập tức dở khóc dở cười, đồng thời lại có chút tức giận:

- Thật sự là một đám phế vật thành sự không có bại sự có thừa, còn không mau cứu người?

- Đã sai người cứu viện rồi.

...

Lúc này Trư Cửu Muội đã lặng yên rời Thiên Hà, nàng rất lạ lẫm với Thiên Đình, dù sao không có ký ức của Như Lai Phật Tổ, chỉ có thể xông loạn khắp nơi.

Hồi lâu sau, xa xa nhìn thấy một đám Thần Tiên bay tới bay lui, vận chuyển đồ vật.

Còn có thể nghe được tiếng nghị luận của đám Thần Tiên kia.

- Không nghĩ tới Lão Quân không chết, như vậy tốt quá, chỉ cần có Lão Quân, Thiên Đình liền không thiếu tiên đan.

- Không sai, Lão Quân tồn tại cỡ nào, làm sao lại bị Đường Tam Tạng đánh chết?

- Ta đoán chừng Lão Quân dùng khổ nhục kế, cố ý để Đường Tam Tạng cho rằng hắn đã vẫn lạc.

- Nói đúng, Lão Quân xưng là Đạo Đức thiên tôn, bản lãnh rất lớn.

...

Trư Cửu Muội khiêng hồ lô rượu, mặc dù say khướt, nhưng mơ mơ màng màng vẫn hiểu, Lão Quân trong miệng đám Thần Tiên kia đã từng bị sư gia gia của nàng đánh chết qua, nhưng bây giờ lại trở về.

Nói cách khác, Lão Quân gì kia có thù với sư gia gia?

Vậy thì dễ làm rồi.

Tiểu gia hỏa trực tiếp vỗ qua một chưởng.

- Bành...

Một Thần Tiên đang khiêng cái rương bay qua, đột nhiên kêu thảm rơi xuống.

- Chuyện gì xảy ra?

- Xảy ra chuyện gì?

Thần Tiên ở chung quanh lấy làm kinh hãi.

Tiểu gia hỏa liên tục xuất thủ, vỗ ra một chưởng lại một chưởng.

- Bành!

- Bành!

- Bành...

- A a...

- Trứng của ta a...

- Ngao...

Mấy Thần Tiên khác từ trên trời rơi xuống, kêu thảm ở trên mặt đất, đồ vật trong rương vãi đầy mặt đất, kia là các rương dược liệu, ở Thiên Đình rất phổ biến, nhưng số lượng nhiều, giá trị liên thành.

Lúc này tiểu gia hỏa mới nện bước đi qua, nhặt lên một cây dược liệu gặm một cái.

- Oa nha, thật là khó ăn... Phi phi phi...

Tiểu gia hỏa căm ghét nhổ dược liệu ra, vừa đắng vừa hôi, quá khó ăn, nàng càng không ngừng nhổ nước miếng, để đám Thần Tiên đang kêu thảm ứa ra mồ hôi, tiểu gia hỏa này là ai a?

Một đám Thần Tiên ăn mặc giống như Dược đồng đã đoán được khả năng chính là tiểu gia hỏa này đánh lén bọn hắn, nhưng hiện tại bọn hắn đau đến không đứng dậy được, chỉ có thể giương mắt nhìn.

Lúc này tiểu gia hỏa nhìn thấy trên mặt đất có một cái lò, lớn cỡ bàn tay, ánh mắt của nàng sáng rực, vội vàng nhặt lên, thả ở trong miệng liền gặm.

Đám Thần Tiên đang kêu thảm đổ mồ hôi càng lợi hại, cô nãi nãi, đây là lò luyện đan Lão Quân vừa mua, dùng để luyện đan, không phải dùng để ăn?

- Ấp úng...

Nhưng để đám Dược đồng lác mắt là, tiểu gia hỏa lại thật gặm được một miếng, đám Dược đồng kia lập tức mở to hai mắt nhìn.

Phải biết, cái lò kia là Tiên Khí a, có thể chịu đựng được Tam Muội Chân Hỏa nung nấu, lại bị cắn một miếng?

Tiểu gia hỏa này đến cùng là đồ vật gì a? Hàm răng của ngươi là Tiên Khí sao?

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện