Chương 340: Lý Thiên Vương bị dọa sợ
Chương 340: Lý Thiên Vương bị dọa sợ
- Thật khó ăn.
Tiểu gia hỏa bất mãn ném lò đi, sau đó đong đưa đi về phía trước, lưu lại một đám Dược đồng vừa vào Thiên Tiên ở nơi đó ngẩn người, quên cả thống khổ trứng nát.
Rất nhanh, tiểu gia hỏa đi đến trước một cung điện, phía trên cung điện có ghi ba chữ Đâu Suất Cung.
Chính là hành cung của Thái Thượng Lão Quân, nguyên bản đã bị Tôn Ngộ Không đánh nổ, đằng sau Thái Thượng Lão Quân phục sinh, lần nữa trở về nơi này.
Tiểu gia hỏa đẩy cửa vào...
...
Nhân giới, bên cạnh hố sâu, đám người Tôn Ngộ Không thủ hộ ở chung quanh Đường Tăng, ngoại trừ Trư Bát Giới bất an đi tới đi lui, những người còn lại đều rất an tĩnh.
Lúc này Đường Tăng đang trải qua từng lần luân hồi, ý thức luân hồi, linh hồn thuế biến.
Trong từng lần luân hồi, hắn chỉ điểm giang sơn, dẫn đạo từng người tu luyện, từ phế tài biến thành thiên tài, từ người nhỏ yếu nhất biến thành cường giả.
Ngay cả người lại phế vật, ở trong tay hắn, cũng có thể giáo dục thành một thiên tài tuyệt thế.
Hắn thấu triệt vô số ngành nghề, y học, đạo học, phù văn, Phật học, luyện thể, luyện đan, luyện khí, luyện hồn, Ma tu, Quỷ tu, Yêu tu...
Mặc kệ sinh mệnh gì, hắn đều có thể chỉ điểm, bao quát sinh mệnh ngoài Ngũ hành, thậm chí hắn có thể chỉ điểm Khí Linh tu luyện, để Khí Linh thoát ly binh khí mà đơn độc tồn tại, cực kỳ nghịch thiên.
Từng vòng luân hồi, lần lượt chỉ điểm, Đường Tăng cảm giác linh hồn của mình đang thăng hoa, ở trong luân hồi, hắn không có ký ức cũ, tựa như là thật đầu thai, nhưng ở trong thế giới luân hồi, ngoại trừ cần lĩnh ngộ kỹ năng Danh Sư ra, cái khác hết thảy đều là hư, sẽ không liên quan đến sự tình không liên hệ.
...
Đúng lúc này, một cỗ uy năng cường đại từ trên tầng mây trút xuống.
Tất cả mọi người bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy một tòa Linh Lung Bảo Tháp từ trên trời giáng xuống, hạ xuống một vệt thần quang, trong thần quang có một ngọn núi lớn đón gió căng phồng lên, nhanh chóng trở nên to lớn, chậm rãi hạ xuống.
Cự sơn hạ xuống tạo thành gió lốc kinh khủng, thổi đến chung quanh cát bay đá chạy.
Toà cự sơn kia chính là Nhị Trang sơn, bị Thác Tháp Thiên Vương trả lại.
- Ầm ầm...
Nhị Trang sơn chậm rãi hạ xuống, lấp đầy vực sâu, tạo thành địa chấn kịch liệt, lại bị một cỗ pháp lực hạo đãng phong ấn ở khu vực chung quanh.
- Là lão hỗn đản Lý Thiên Vương kia!
Ngưu Ma Vương trừng một cái, lạnh giọng nói.
Tôn Ngộ Không cùng Lục Nhĩ Mi Hầu sắc mặt bất thiện, bọn hắn đều đã biết, sở dĩ người Côn Luân tiên môn tìm tới cửa, khẳng định là vì Lý Thiên Vương cố ý lấy đi Nhị Trang sơn.
- Ầm ầm...
Mặt đất chấn động mạnh, Nhị Trang sơn chậm rãi rơi xuống, rơi vào trong thâm uyên, cực kỳ kín kẽ, cuối cùng triệt để dung hợp lại với nhau, tựa như từ đầu đến cuối không có rời đi.
Đây chính là vĩ lực của Thần Tiên, di sơn đảo hải giống như ăn cơm uống nước.
Sau khi triệt để trả Nhị Trang sơn về, Lý Thiên Vương ở trong tầng mây liếc qua sư đồ Đường Tăng, trong mắt lóe lên nụ cười trên nỗi đau của người khác, sau đó xoay người rời đi.
Nhưng đúng lúc này, Đường Tăng một mực bất động đột nhiên động, đưa tay liền là một chưởng.
- Bành!
- Ngao...
Lý Thiên Vương đột nhiên kêu thảm từ trên trời rơi xuống, trong quá trình rơi xuống, hắn kêu thảm dùng hai tay che đũng quần, sắc mặt trắng bệch, máu tươi bay lả tả.
Đám người Tôn Ngộ Không sững sờ, sau đó cười ha ha.
- Ha ha ha ha, Hầu ca ngươi nhìn, kia làm gì a...
- Sư phụ tỉnh lại, sư phụ đánh thật hay, h kia thật đáng đời.
- Đúng, đánh thật hay, đã sớm nhìn hắn khó chịu, trước đó lại còn dám miệt thị chúng ta.
Đám người Tôn Ngộ Không cười trên nỗi đau của người khác, ở nơi đó nhảy nhót, Tôn Ngộ Không cùng Lục Nhĩ Mi Hầu còn vỗ tay ăn mừng.
Lúc này Đường Tăng từ từ mở mắt, trong mắt giống như có Tinh Hà rơi xuống, có sao trời vẫn lạc, có thiên băng địa hãm, có nhật nguyệt giao thế.
Vô số dị tượng xuất hiện ở trong mắt hắn, lóe lên liền qua.
Đám người Tôn Ngộ Không minh mẫn phát hiện, khí chất của Đường Tăng phát sinh một chút biến hóa, tựa hồ cao lớn hơn, thần bí hơn, nhưng cũng tựa hồ càng bình thường hơn.
Tựa như phản phác quy chân, đại đạo đơn giản, phồn hoa tan mất.
Đường Tăng lúc này, nhìn qua tựa như một phàm nhân bình thường, nhưng nhìn kỹ, lại phát hiện hắn cùng thiên địa chung quanh tựa hồ hoà hợp, thiên địa chung quanh đều bị hắn ảnh hưởng.
- Ồ?
Tôn Ngộ Không nháy mắt mấy cái, kinh dị nói thầm một tiếng.
Lục Nhĩ Mi Hầu cũng ngạc nhiên vòng quanh Đường Tăng chuyển vài vòng, vẻ mặt kinh ngạc, vò đầu bứt tai, giống như nhìn thấy sự tình khó lường gì, cảm thấy một màn này quá quen thuộc, khí chất rất giống người thần bí lúc trước tặng hắn thần thiết, giống như bình thường, kì thực để cho người ta nhìn không thấu.
- Sư phụ giống như không giống trước.
Tiểu Bạch Long nói.
- Khí chất rất giống Bồ Đề tổ sư.
Trư Bát Giới thầm nói.
- Rất giống một trưởng giả!
Đây là Ngưu Ma Vương đánh giá.
Hoàn toàn chính xác, Đường Tăng hiện tại, nhìn càng giống như một sư giả, trong vô hình càng lộ vẻ thành thục.
Nhưng sau một khắc, cử động của Đường Tăng lại làm mấy đồ đệ rơi tròng mắt.
- Móa, dám để bần tăng cõng hắc oa, bần tăng đánh nổ tổ trứng của ngươi!
Đường Tăng đột nhiên hét lớn, vung Cửu Hoàn Tích Trượng phóng tới Lý Thiên Vương.
- Phanh phanh phanh phanh phanh phanh...
Đường Tăng trực tiếp đánh Lý Thiên Vương một trận tơi bời.
- Răng rắc...
- Bành...
Tay chân của Lý Thiên Vương đều bị đánh gãy, mặt mũi bầm dập, xương cốt gãy rất nhiều cái, bị Đường Tăng đánh cho thổ huyết, kêu thảm không ngừng.
- Tha mạng, thánh tăng tha mạng...
Lý Thiên Vương hoảng sợ cầu xin tha thứ, lo lắng Đường Tăng thật sẽ đánh chết hắn.
- Ha ha ha ha, Bát Giới ngươi nhìn, Lý Thiên Vương cầu xin tha thứ...
- Sư phụ thật lợi hại, Lý Thiên Vương có tiếng xương cốt cứng rắn, vậy mà cũng bị đánh cho cầu xin tha thứ.
- Ta cũng muốn đánh hắn một trận, móa, dám để chúng ta cõng hắc oa.
Một đám đồ đệ cười trên nỗi đau của người khác, ở đó không ngừng cười to.
Bọn hắn nào biết, Đường Tăng ẩu đả Lý Thiên Vương, không chỉ là tàn phá trên nhục thân, càng dùng ý chí nghiền ép cùng đe dọa.
Mỗi một lần Cửu Hoàn Tích Trượng rơi xuống, đều chấn động đến ý chí của Lý Thiên Vương run rẩy, trong lòng hoảng sợ, từng chút ma diệt ý chí của Lý Thiên Vương, cuối cùng làm cho Lý Thiên Vương sụp đổ.
Mặc dù Lý Thiên Vương là Thần Tiên, nhưng phương diện ý chí sao có thể đánh đồng với Đường Tăng?
Một khi ý chí bị tiêu hao đến không sai biệt lắm, sẽ sợ mất mật, một chút xíu gió thổi cỏ lay trong lòng cũng run rẩy, như chim sợ cành cong.
- Nói, là ai để ngươi làm như thế? Mục đích của ngươi đến cùng là gì?
Đường Tăng hét lớn, nhìn hằm hằm Lý Thiên Vương.
Lúc này ý chí của Lý Thiên Vương bị ma diệt đến không sai biệt lắm, nhìn thấy bộ dáng tức giận của Đường Tăng, đặc biệt là nghe được tiếng rống giận dữ, chỉ cảm giác trái tim run rẩy, tựa như phàm nhân đối mặt Thiên Thần, không cách nào phản kháng.
- Ta nói, ta nói... Là Ngọc Đế, hắn bảo ta dời Nhị Trang sơn, để người Côn Luân tiên môn tưởng rằng các ngươi phá hủy Nhị Trang sơn, muốn các ngươi và Côn Luân tiên môn đánh nhau, từ đó ngồi thu ngư ông đắc lợi.
- Cái gì?
Đường Tăng giận dữ:
- Còn gì nữa? Hiện tại như thế nào?
- Hiện tại... Hiện tại Ngọc Đế đang bàn bạc với người Côn Luân tiên môn, liên thủ nhằm vào các ngươi, đồng thời bảo ta trả lại Nhị Trang sơn, rũ sạch quan hệ với các ngươi.
Lý Thiên Vương nói hết những gì mình biết, hắn cực kỳ sợ hãi Đường Tăng, bởi vì ý chí của Đường Tăng nghiền ép quá kinh khủng.
- Cái gì?
Đường Tăng tức giận.
Lý Thiên Vương bị dọa đến run rẩy, run lẩy bẩy, lúc này ý chí của hắn yếu kém, mọi cử động của Đường Tăng đều để hắn sợ hãi, chưa bao giờ sợ qua một người như thế.