Chương 223: Mô tơ. (3)
Yến Tiểu Ất hừ lạnh một tiếng, nói:
- Sợ mày sao! Đừng quên, nơi này chính là phương đông, không phải phương tây của mày. Trên địa bàn của chúng tao, mày không có tư cách nói vậy với chúng tao đâu.
- Đủ rồi.
Tề Nhạc khẽ quát một tiếng.
- Nhạc Nguyên lão huynh, tôi không muốn nhắc lại chuyện này, bỏ qua hôm nay, bỏ qua nơi này, tôi có thể mặc kệ, nhưng ,à, hiện tại anh muốn mang cô ta đi, trừ phi anh thắng tôi. Tôi nghe nói các phương tây các anh thích nhất là quyết đấu. Như vậy, xin mời, nếu như bây giờ anh có thể đánh thắng tôi, cứ việc mang nàng đi.
Nhạc Nguyên cười nhạt một tiếng, nói:
- Vậy được rồi, tôi tiếp nhận thỉnh cầu quyết đấu của anh.
Từ Đông cùng Yến Tiểu Ất che chở Trát Cách Lỗ lui ra phía sau, Trát Cách Lỗ vẫn không mở miệng, ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào người Nhạc Nguyên, giống như đang tự hỏi cái gì đó.
Tề Nhạc vẫn ôm lấy báo nữ, duỗi tay phải ra, làm thủ thế mời Nhạc Nguyên.
Nhạc Nguyên nhìn hắn nói:
- Anh không buông nàng sao? Chẳng lẽ anh muốn ôm cô ta để quyết đấu? Tôn kính thủ hộ giả phương đông, tôi hy vọng anh có thể tin tưởng giáo đình, giáo đình làm tất cả, đều đến từ ý chỉ của thượng đế mà thôi.
Tề Nhạc hừ lạnh một tiếng.
- Ý chỉ của thượng đế ý chỉ sao? Tôi không hiểu, bởi vì tín ngưỡng của tôi khác với anh, cho nên tôi không tin thượng đế.
Biểu hiện nà mà nhìn, Tề Nhạc như đang phản bác cách nói của Nhạc Nguyên, kỳ thật, tay phải của hắn, cơ hồ đang ngưng tụ tám phần thực lực của hắn.
Sắc mặt Nhạc Nguyên triệt để biến đổi, với tư cách là thánh kỵ sĩ, hắn coi trọng nhất chính là tôn nghiêm, Tề Nhạc lại phản kích đã vượt qua điểm mấu chốt của hắn rồi, không có nói thêm cái gì, hai mắt và thập tự giá bằng bạc của hắn sáng lên, hào quang màu ngà sữa hiện ra chung quanh thân thể, cảm giác thánh khiết làm báo nữ trong người Tề Nhạc run lên.
Tề Nhạc tiến lên trước một bước, uy nghiêm vô hình tán dật ra ngoài, khí tức Kỳ Lân cường hoành, dùng xu thế quân lâm thiên hạ bức thẳng chính diện vào Nhạc Nguyên, dưới sự bảo vệ của khí tức Kỳ Lân, báo nữ lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, Kỳ Lân chính là vương của thần thú, đắm chìm trong khí tức Kỳ Lân, báo nữ có cảm giác mình rất an toàn.
Khí thế Tề Nhạc đại thịnh, Nhạc Nguyên lập tức có chút ngẩn người, hiển nhiên hắn không nghĩ tới người trẻ tuổi trước mặt lại khó đối phó thế này, nhưng mà, vì tôn nghiêm của kỵ sĩ, hắn hoàn toàn không có ý định lùi bước, thân thể bước lên phía trước, tay phải lập chưởng như đao, hướng Tề Nhạc mà bổ tới. Hào quang màu ngà sữa hiện ra trên tay hắn, đã ngưng kết thành hình kiếm, chém vào bả vai Tề Nhạc.
Báo nữ kinh hô một tiếng.
- Thánh kiếm.
Tề Nhạc nói:
- Chỉ có những sinh vật hắc ám như cô mới e ngại hắn ta mà thôi.
Vừa nói, tay phải của Tề Nhạc mở ra, không có chút ý định né tránh, trực tiếp chộp lên cái gọi là thánh kiếm, lòng bàn tay phải có ánh sáng màu bạc bộc phát, hiển nhiên năng lượng Kỳ Lân Tí hiển lộ ra không thể nghi ngờ.
Trong nội tâm Nhạc Nguyên tức giận đề thăng lên cao, thầm nghĩ, ngươi cũng quá coi thường ta rồi. Cho dù năng lượng thủ hộ giả phương đông có mạnh hơn nữa, ngươi cũng không có khả năng bằng vào thân thể đón đỡ thánh kiếm. Lập tức, hắn vận chuyển thánh lực của mình, hào quang trên thánh kiếm mạnh hơn vài phần, chém lên tay phải của Tề Nhạc.
Nhạc Nguyên phán đoán rất chính xác, từ góc độ bình thường mà phán xét, tay người rất khó ngăn cản được thánh kiếm do năng lượng tinh khiết ngưng tụ thành. Nhưng mà, cánh tay phải của Tề Nhạc bây giờ, lại không phải tay người, đó là sừng của Kỳ Lân nha! Kỳ Lân Tí, chính là điểm mạnh nhất trên người Kỳ Lân, không có ai có thể xem nhẹ sự tồn tại của nó.
Hai đạo hào quang chói mắt va chạm với nhau, hào quang màu bạc trong mắt Tề Nhạc lóe lên, phanh một tiếng, nắm tay phải của hắn hiện giờ, lại có thể trực tiếp bóp nát thánh kiếm do năng lượng tinh khiết ngưng tụ thành.
Trong nội tâm Nhạc Nguyên hoảng hốt, hắn cảm giác được năng lượng bá đạo cường hoành đang đánh về phía hắn, tuy hắn toàn lực vận chuyển thánh lực của mình, nhưng vẫn không cách nào khống chế thân hình được, phải lui ra sau ba bước mới có thể hoa giải được cổ năng lượng này.
Từ thực lực mà nhìn, kỳ thật Tề Nhạc không thể mạnh hơn cường giả như Nhạc Nguyên quá nhiều, dù sao, Nhạc Nguyên thân là một trong vô số nhân tài của giáo đình, sàn chọn để trở thành thánh kỵ sĩ, thực lực rất mạnh. Đáng tiếc, hắn lựa chọn công kích tay phải Tề Nhạc, chính là điểm mạnh nhất của địch thủ. Chỉ có điều vừa mới tiếp xúc mặt ngoài, lại ăn chút it thiệt thòi. Tuy không có bị thương, nhưng khí thế của song phương đã bị Tề Nhạc ngăn cản, hắn không thể nào tin tưởng nổi, một thủ hộ giả phương đông lại dùng phương thức như thế ngăn cản công kích của mình.
Tề Nhạc thu hồi tay phải, nhìn qua thánh kỵ sĩ trước mặt, mỉm cười nói:
- Còn muốn tiếp tục không? Thủ hộ giả phương tây tôn kính.
Ngữ khí của hắn hoàn toàn là nhạy lời của Nhạc Nguyên.
Nhạc Nguyên thầm than một tiếng, lắc đầu, có chút chán nản nói:
- Xem ra, tôi còn hiểu quá ít về phương đông rồi. Rất cảm tạ anh hôm nay cho tôi một bài học, được rồi, trước khi báo nữ rời khỏi anh, giáo đình chúng tôi tạm thu tay lại. Tôi nghĩ, có thủ hộ giả phương đông các anh ở đây, nàng cũng không thể gây sóng gió gì.
Tề Nhạc có chút kinh ngạc nhìn qua Nhạc Nguyên, hắn cũng thật không ngờ, thánh kỵ sĩ trước mặt lại là người dễ nói chuyện như vậy, trong nội tâm lập tức có nhiều hảo cảm hơn, chậm rãi gật đầu, nói:
- Tôi cũng cảm tạ anh rồi. Tính toán là tôi thiếu nợ nhân tình của anh, có cơ hội tôi nhất định sẽ trả cho anh
Nhạc Nguyên cười nhạt một tiếng, nói:
- Bên ngoài còn đồng bọn của tôi, tôi cáo từ trước. Anh cũng không nợ tôi cái gì, nhưng mà, với tư cách thủ hộ giả phương tây, tôi rất hy vọng có thể kết giao bạn bè với anh. Ah, thuận tiện nói một tiếng, chuyện hơn trăm năm trước, tôi cũng không rõ tình hình cụ thể là như thế nào, tôi chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi. Có lẽ các người cũng không biết, vào khi đó, thế lực hắc ám ở phương tây mạnh hơn giáo đình rất nhiều.
- Bởi vậy, khi đó giáo đình thật sự không rảnh chiếu cố tới. Mà chuyện xảy ra ở quôc gia các anh, tôi chỉ có tiếc nuối sâu sắc. Dùng cách nói của phương đông các anh, hữu duyên sẽ gặp lại. Nơi này đã bị Thánh Ngôn Thuật của tôi ảnh hưởng, ước chừng chỉ nửa tiếng sau, tất cả mọi người mới có thể tỉnh táo lại, tôi đề nghị các anh nên rời đi thì tôt hơn.
Vừa mới nói xong, thân thể Nhạc Nguyên như không có sức nặng lướt đi, hào quang màu ngà sữa lập lòe vài cái rồi biến mất.
Nhạc Nguyên vừa đi, động tác đầu tiên của Tề Nhạc là dùng sức vung vẩy cánh tay của mình, gương mặt khổ sở, lòng bàn tay phải của hắn có nhiều vết cháy, hiển nhiên là dấu tích do thánh kiếm lưu lại.
- Lão đại, anh không sao chớ?
Yến Tiểu Ất ân cần hỏ thăm.