176 186: yến hội chịu nhục
Dịch giả: Nấm
[Hệ thống]: Chúc mừng người chơi Tiêu Yên hoàn thành nhiệm vụ Thần Trí Chi Bút, thăng cấp làm họa sĩ trung cấp, nhận được 79 điểm kinh nghiệm, 250 lượng bạc, hai bình Thiên Lí Hương.
Tiêu Yên: Tại sao lại ngu ngốc?
[Hệ thống]: Bởi vì ngươi là họa sĩ trung cấp, cho nên là một kẻ ngốc.
Tiêu Yên: cái gì, nếu là cao cấp chẳng lẽ lại ngốc gấp hai.
[Hệ thống]: Trả lời chính xác, +3 điểm kinh nghiệm.
Tiêu Yên… -_-
“Trăm hoa cũ tàn, hoa ta nở”, mọi người nghe được câu thơ từ trong miệng hoàng thượng, khuôn mặt hiện lên bất đồng.
Câu nói này, lộ ra vẻ ngang ngược kiêu ngạo, đứng đầu ngọn gió, xuất sắc hơn người, ý đồ rõ ràng, quá mức kiêu ngạo a.
Nhiều người không khỏi liên tưởng, các vị cô nương trẻ tuổi đang ngồi ở đây, ai không phải là đóa hoa tươi kiều diễm.
Nhưng người ta không cho ngươi cô hội thể hiện, hơn nữa người ta còn lớn giọng tuyên bố với mọi người: sau khi bổn cô nương tỏa sang, các ngươi đừng hòng vượt qua ta.
Tự tin, phách lối, nhưng lại khiến người ta không thể chán ghét, ở đây làm gì có ai tùy tiện vẽ một bức tranh hoa cúc rồi dẫn đến thật nhiều hồ điệp, ngươi có thể sao, hiển nhiên là không! Cho nên người ta dám nói, trăm hoa cũ tàn, hoa ta nở.
Tiêu Yên nhất thời cao hứng viết câu thơ này, nhưng nàng thừa nhận, chính xác là nàng có ám chỉ khác.
Ai bảo Lâu Tâm Nguyệt đoạt thẻ bài của nàng, ngươi dám đoạt đồ của bổn cô nương, vậy bổn cô nương liền khiến tâm tư của ngươi hỏng từ trong trứng, muốn vướt qua ta, có giỏi thì tỏa sang đi.
Tỷ đây chính là một ngọn núi, tỷ chặn chết ngươi.
Hoàng thượng nở nụ cười đầy mặt, vuốt râu ngồi lại long ỷ, “Rất tốt, trẫm quá mức vui vẻ, Yên nhi, ngươi muốn được ban thưởng gì, trẫm…đều đáp ứng.”
Con ngươi Tiêu Yên đảo một vòng, “Dân nữ muốn gì đều được sao?”
Hoàng thượng ý vị thâm thường cười: “Đương nhiên, ngươi muốn cái gì trẫm đều đồng ý.”
Lời hoàng thượng nói nhất ngôn cửu đỉnh, khiến tất cả người nghe đều căng thẳng, vểnh tai muốn nghe xem Tiêu Yên muốn ban thưởng cái gì, xem nàng có nhân cơ hội này yêu cầu vị trí Duệ vương phi hay không.
Nhất là Lâu Tâm Nguyệt, sống lưng tẳng tắp, môi mím lại, khuôn mặt trắng bệch, chậc chậc… thật là đáng thương.
Ánh mắt nhìn Tiêu Yên quả thực là không đội trời chung, cừu nhân không chết không thôi.
Mai quý phi nghe hoàng thượng nói thật cao hứng, nhưng vừa nghĩ lại, sắc mặt lập tức trắng vài phần, sợ Tiêu Yên nói chuyện không nên nói.
Tiêu Yên vui vẻ như chim sẻ, ánh mắt lấp lánh như sao, là tiêu điểm chói sáng nhất toàn trường, nàng cao hứng hành lễ với hoàng thượng: “Tạ ơn hoàng thượng, thật ra… dân nữ có hai thỉnh cầu nho nhỏ, xin hoàng thượng thành toàn.”
Tiêu Yên mới không có ngu ngốc mà nói : cầu xin hoàng thượng ban cho vị trí Duệ vương phi.
Đó là một cái bẫy, một cái bẫy hoàng thượng giăng sẵn, để dò xét ngươi.
Nếu nàng thực sự hướng hoàng thượng cầu xin ví trí Duệ vương phi, hoàng thượng nhất định sẽ mỉm cười đồng ý, nhưng mà… sáng sớm ngày hôm sau, nàng biến mất ở đâu cũng không ai hay biết.
Tâm đế vương, như kim trong lòng biển.
Hoàng thượng mặt không đổi sắc, vẫn mang nụ cười vui vẻ như trước: “a, yêu cầu gì, ngươi nói xem nào.”
Tiêu Yên giả vờ xấu hổ, ngập ngừng một lát mới nói: “Chuyện thứ nhất, xin hoàng thượng… có thể thưởng cho dân nữ văn phòng tứ bảo này, nhất là những phẩm màu kia dân nữ thật sự rất thích.”
Ở trong đó có trộn Vạn Nhật Hương, nếu rơi vào tay người khác, chút tiểu xảo này sẽ bị người khác đâm chọt.
Hoàng thượng cười lớn, hoàng hậu cũng cười, Mai quý phi cũng cười… đám tiểu lão bà cũng cười, những người phía dưới nghe được lời này cũng cười theo.
Một dãy người từ trên xuống dưới nghe được lời này của Tiêu Yên thì thở phào nhẹ nhõm, trong lòng đều vang lên một câu nói: cũng may không đòi cái mũ Duệ vương phi.
Ánh mắt hoàng thượng nhìn Tiêu Yên thêm vài phần từ ái: ” Đứa nhỏ này, tâm thật bé, lại muốn những thứ này, nhanh lên, mang đến Trường Xuân cung cho Tiêu Yên cô nương đi, sau này muốn vẽ tranh cứ việc sai người lấy tới.”
“Tạ ơn hoàng thượng ban thưởng, dân nữ cũng không có đặc biệt yêu thích thứ gì, những thứ thuốc màu này so với trước kia dùng ở nhà thật sự tốt hơn rất nhiều, cho nên… mới thích đến vậy.”
Tiêu Yên ở trong lòng tự khinh bỉ chính mình, thích vẽ tranh ? Em gái ngươi đó, ai thèm tốn mấy canh giờ ngồi vẽ một bức tranh chứ.
“Thỉnh cầu thứ hai của ngươi thì sao?” Trong lòng hoàng thượng chần chờ, vạn nhất lần này nàng đòi thì sao bây giờ?
“Chuyện thứ hai, dân nữ vẫn luôn khâm phục tài danh của Lâu cô nương, trước kia không có duyên gặp mặt, hôm nay may mắn ngồi cạnh Lâu cô nương, nói chuyện vài câu, rất hợp ý nhau.”
“Cho nên, dân nữ muốn người biểu diễn tiếp theo là Lâu cô nương, mong hoàng thượng thành toàn, thỏa mãn tâm nguyện nhỏ bé này của dân nữ.”
Sau khi Tiêu Yên nói xong liền cảm giác được sau lưng có một ánh mắt cay nghiệt bắn tới, không cần nghĩ cũng biết nhất định là Lâu Tâm Nguyệt.
Nàng nghĩ: hừ, trừng thì trừng đi, tốt nhất trừng rớt luôn tròng mắt, tỷ đây muốn ám toán ngươi đó, ngươi làm được gì, có giỏi thì đến cắn trả đi.
“Cho nên, dân nữ muốn người biểu diễn tiếp theo là Lâu cô nương, mong hoàng thượng thành toàn, thỏa mãn tâm nguyện nhỏ bé này của dân nữ.”
Tiêu Yên mở to đôi mắt ngập nước, cõi lòng tràn đầy mong đợi nhìn hoàng thượng, giống như fan cuồng đang chờ đợi thần tượng của mình bước lên sân khấu.
Tiêu Yên dám nói như vây, hiển nhiên là biết lão hoàng đế nhất định sẽ đồng ý.
Vì vậy yêu cầu này đối với hoàng thượng mà nói, chỉ là chuyện môi trên đụng môi dưới, hơn nữa quyết định chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Hoàng thượng mới không rảnh quan tâm Lâu Tâm Nguyệt có bị mất mặt hay không, có bị Tiêu Yên đè bẹp đến không đáng giá hay không.
Giờ phút này Mai quý phi đã không còn xem Tiêu Yên như quân cờ nữa, nếu như vừa rồi nàng tỏa sáng trước toàn trường, tâm cao khí ngạo.
Vậy thì lúc này, lại rất thức thời, không bị thắng lợi to lớn mà choáng váng đầu óc, tỉnh táo phân tích tình huống trước mắt, không có tùy tiện đụng vào nghịch lân của hoàng đế, càng khiến Mai quý phi thêm hài lòng.
Nhất là khi nghe được yêu cầu thứ hai, Mai quý phi lại càng cảm thấy tri âm khó tìm a.
Lúc này mặc kệ Lâu Tâm Nguyệt lựa chọn ra sân hay thoái lui, cũng đều khiến nàng ta thua triệt để, tóm lại Lâu Tâm Nguyệt hôm nay – đâm lao phải theo lao.
Mai quý phi vui vẻ, nhìn cái gì cũng thấy tốt.
Lúc này trong lòng hoàng thượng lại suy nghĩ một chuyện, rốt cuộc là nha đầu Tiêu Yên kia thành thật, hay là tâm tư quá sâu, biết rõ đây là dò xét của hắn? Cho nên nói ra hai điều cũng không tính là yêu cầu?”
Nhưng mà… nha đầu này cũng chỉ mười bảy mà thôi, cũng không có lăn lộn trong chiến trường kịch liệt như hậu cung, làm sao có được lòng dạ thâm sâu như vậy?
Nếu không, làm gì có ai ngu như thế, buông tha cho cơ hội tốt này?
Nếu như bị nha đầu này đoán ra tâm tư, vậy cái hậu hoạn này không thể giữ lại.
“Đúng vậy, nữ nhi Lâu ái khanh chín tuổi nổi danh, tất nhiên có thể khiến trẫm cùng chúng khanh gia có cảm giác mới mẻ.”
Đám đại thần phía dưới hai mặt nhìn nhau, Hoàng thượng không có thời gian nghĩ xem rốt cuộc Tiêu Yên có thuộc loại âm mưu toan tính hay không, vung tay lên, dứt khoát nói.
Sau khi hoàng thượng nói xong, thái giám vừa rồi phát thẻ bài, lập tức cất giọng the thé: “Cho mời Lâu tiểu thư.”
Sắc mặt Lâu Tâm Nguyệt lúc này có thể nói là trắng như sương, lại như màu đất, loại từ ngữ hạn hẹp này không đủ để miêu tả.
Lúc này nàng ta hận đến thối ruột rồi, không ngờ Tiêu Yên lại dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi.
Hoàng thượng mở kim khẩu, nếu nàng dám từ chối, chính là nói, công khai chống đối thánh thượng, nặng hơn thì tru di cửu tộc.
Thân hình gầy gò của Lâu Tâm Nguyệt lay động giống như bất kì lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Tiêu Yên vừa nhìn đã biết chủ ý của nàng ta, đây nhất định là muốn dùng thân thể khó chịu làm cái cớ từ chối, tránh khỏi lần thi đấu nhất định sẽ thua này.
Nàng cười lạnh trong lòng, muốn chạy trốn, vậy phải xem bổn cô nương có cho ngươi cơ hội hay không.
Nàng nâng nụ cười thuần khiết như sen trắng, như chú chim nhỏ nhấc làn váy chạy tới bên cạnh Lâu Tâm Nguyệt.
Thân mật ôm lấy cánh tay nàng ta, giống như tiểu muội làm nũng với tỷ tỷ, lớn giọng: “Lâu tỷ tỷ, chẳng phải mới vừa rồi còn nói chuẩn bị một tiết mục rất đặc biệt sao, muội muội đợi lâu lắm rồi đấy, lúc này chỉ muốn được nhìn ngay lập tức.”
Cơ thể Lâu Tâm Nguyệt lúc này đã cứng ngắc như đá, cách mấy tầng y phục, Tiêu Yên vẫn có thể cảm giác được làn da nàng ta truyền tới cảm giác lạnh lẽo.
Diễn trò, đây là sở trường của nàng đó nha, tỷ muội tình thâm vừa đưa ra, chính là đoạn đường lui của ngươi đó.
Mai quý phi nhắm vào Lâu Tâm Nguyệt đã lâu, lúc này ủng hộ Tiêu Yên không chút kiêng dè, nàng cười lạnh nói với tiểu lão bà giáp ngồi bên cạnh:
“Phải không? Bản cũng cũng không đợi được mà muốn nhìn ngay đây, Lâu gia cô nương học nhiều thi thư, tài hoa hơn người, tất nhiên so với tiểu xảo của Yên nhi phải lợi hại hơn rất nhiều.”
Ngoài mặt thì Mai quý phi chê bai Tiêu Yên, đề cao Lâu Tâm Nguyệt.
Nhưng thật ra là đâm một nhát xuyên tim.
Tiêu Yên nhà người ta tùy tiện dùng chút tiểu xảo cũng có thể kéo tới vô số hồ điệp, ngươi lợi hại như vậy, nhất định là không thua kém.
Đối với Mai quý phi giữa đường nhảy vào Tiêu Yên càng thêm vui vẻ, ôm cánh tay Lâu Tâm Nguyệt lắc lư hai cái.
“Quý phi cô cô nói đúng nha, một chút tiểu xảo của ta, căn bản không đáng nhắc tới, Lâu tỷ tỷ mới là người lợi hại nhất.”
Lúc này bất kì ai nhìn Tiêu Yên, đều có một cảm giác đó là một tiểu cô nương đơn thuần khả ái đang sung bái tỷ tỷ trước mặt, trên khuôn mặt, không nén nổi vui mừng.
Tiêu Yên thấy Lâu Tâm Nguyệt không nói gì, tiếp tục hạ thêm liều thuốc độc.
“Mấy năm trước muội muội đã ngưỡng mộ tài danh của tỷ tỷ, hôm nay thật khó khăn mới gặp một lần, ngay cả hoàng thượng cũng nói tỷ tỷ chin tuổi nổi danh, nhất định sẽ khiến mọi người sang mắt, tỷ tỷ nhất định không thỏa mãn nguyện vọng này của muội muội sao?”
Tỷ lôi cả hoàng thượng vào, xem ngươi có dám từ chối không, thử nói không xem nào.
Rốt cuộc đôi môi trắng bệch của Lâu Tâm Nguyệt cũng khó khăn mở ra: “Tiêu Yên, nhục nhã hôm nay, sớm muộn gì ta cũng sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần.”
Khóe môi Tiêu Yên nhếch cao, đầu lông mày lộ ra vui vẻ hiếm thấy: “Ta chờ, chẳng qua… Lâu tỷ tỷ, trước mắt ngươi nên bước qua cửa ải này rồi hẵng nói.”
Giọng hai người rất nhỏ, ngoài trừ các nàng còn lại không ai nghe được, trong mắt người ngoài, thật đúng là cho rằng các nàng đang thân ật trò chuyện đấy.
Lâu Tâm Nguyệt tránh khỏi vòng tay Tiêu Yên, thần sắc so với lúc nãy tốt hơn một chút, hướng hoàng thượng hành lễ.
“Thỉnh hoàng thượng cho phép thần nữ đi xuống chuẩn bị, rất nhanh sẽ xong.”
“Tốt, ngươi cứ việc lui xuống chuẩn bị, trẫm cùng các vị nương nương và chư vị ái khanh ngồi đợi.” hoàng thượng vung tay ý bảo nàng đi nhanh.
Sau khi Lâu Tâm Nguyệt rời khỏi, tiêu Yên lại trở về chỗ ngồi, đang chuẩn bị uống trà thì có giọng nói khẽ truyền đến, tuyển thủ Ất khoan thai bước tới, đến bên tai Tiêu Yên nói nhỏ.
“Ngươi thật lợi hại, rốt cuộc thì làm thế nào vậy? ta chưa từng thấy nhiều hồ điệp như vậy, thật là đẹp.”
“Ta…”
“Ta đã nói với ngươi, hôm nay được thấy Lâu Tâm Nguyệt chật vật như vậy, lát nữa nhất định nàng ta sẽ mất mặt, ha ha ha ngẫm lại trong lòng thật là sung sướng .”
Tiêu Yên O.O! đổ mồ hôi…
“Ngươi…”
“Ngươi tên là Tiêu Yên phải không, ta là xx*, ta với xxx đều rất thích ngươi, chỉ cần không để họ Lâu thắng, chúng ta đều ủng hộ ngươi, có lên!” ((^.^)/)
Sau khi tuyển thủ Ất nói xong liền trở về chỗ của mình, tung tăng như chim sẻ chờ Lâu Tâm Nguyệt mất mặt.
Tiêu Yên nghẹn họng, thật ra vị tỷ tỷ này chỉ đang phát tiết trong lòng đi, chứ nếu không vì sao chỉ nói có hai câu rồi thôi.
Dù sao Lâu Tâm Nguyệt cũng mang mệnh nữ chủ, mọi người giương mắt mong đợi rất lâu mà nàng còn chưa xuất hiện.
ngay cả hoàng đế cũng có chút sốt ruột: “Xảy ra chuyện gì rồi, nhanh đi xem một chút, đừng để nữ nhi của Lâu ái khanh xảy ra chuyện.”
Một thái giám hầu hạ bên cạnh lĩnh chỉ, vội vàng chạy ra phía sau.
Giọng nói bực mình, kết hợp với lời nói, khiến cho người nghe không khỏi mừng thầm.
những lão thần đứng về phía Mai quý phi, vui vẻ hài lòng, hoàng thượng không thích Lâu Tâm Nguyệt, không hài lòng, vậy… nàng sẽ không thể trở thành Duệ vương phi.
phụ thân Lâu Tâm Nguyệt nâng tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng oán hận nữ nhi.
đợi đến khi mọi người mất hết hứng thú, mới nhìn thấy một đoàn cung nhân hai người một cặp mang theo đèn lồng tự chế, ở giữa sân xếp thành vòng tròn, ngọn đèn cũng không quá sáng, mờ ảo lung linh, tạo cảm giác như đang trong mộng.
lại có người bày một đài tròn đường kính khoảng năm sáu thước vào giữa.
Tiêu Yên cắn môi, sao nàng lại có cảm giác quen thuộc thế nhỉ… cái sân khấu này giống hệt cái ở Thiên Hương các khi nàng nhảy điệu cuối cùng, mặc dù có thay đổi đôi chút, nhưng bố cục cũng chẳng khác tí nào nha.
Tiểu Yên thở dài, nàng hi vọng Lâu Tâm Nguyệt ngàn vạn không cần cho nàng ngạc nhiên quá lớn.
Mặc dù, ở đời này chuyện máu chó hơi bị nhiều, đến khi Lâu Tâm Nguyệt xuất hiện, Tiêu Yên thật cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Em gái ngươi đó, bắt chước? Lâu Tâm Nguyệt vậy mà bắt chước điệu múa của nàng? thật không thể tin được, nàng còn tưởng rằng Lâu Tâm Nguyệt tự cho mình là tài giỏi siêu phàm, dáng vẻ thanh cao, nhất định sẽ dựa vào “thông minh tài trí” của chính mình, tự nghĩ ra chiêu số để đánh bại nàng.
không ngờ, ngay cả thủ đoạn ti tiện như vậy cũng lôi ra, chẳng lẽ không sợ nhiều người như vậy sẽ có người từng xem qua Thiên Cơ cô nương biểu diễn? [sr các nàng, ta ko nhớ nàng ý tên Thiên… gì nữa, hiện tại ko có QT nên ko biết rõ tên, hồi đó edit theo cv nên cũng ko rõ tên lắm. dự là mai mới sửa tên được, nhưng những chương trước kia lười sửa.. thành thật sr rất nhiều!!!]
Tiêu Yên chợt nhớ đến mấy cái bùa xui xẻo nàng có được khi làm nhiệm vụ, ầy… thực xin lỗi Lâu nữ chủ, người ta cũng không muốn đối xử với ngươi như vậy.
ai bảo ngươi rảnh rỗi đi đụng vào họng súng của tỷ đây, không khiến ngươi chết đã thực cảm thấy xin lỗi đảng cùng nhân dân rồi.
từ kho dự trữ ở ngón giữa Tiêu Yên lấy ra bùa xui xẻo, dùng rượu viết tên Lâu Tâm Nguyệt lên tờ giấy mỏng manh có chữ như gà bới, sau đó lá bùa lấy tốc độ ánh sáng bay lên dán vào người Lâu Tâm Nguyệt, tan biến vào trong da của nàng.
bởi vì ánh mắt của tất cả mọi người đều đặt trên người Lâu Tâm Nguyệt, cho nên không ai thấy hành động mờ ám của Tiêu Yên.
bùa xui xẻo là một thứ rất thần kì, đây là lần đầu tiên Tiêu Yên sử dụng nó.
cuối cùng tạo thành thương tổn gì cũng chưa biết, nàng rất vui vẻ chờ đợi, đây chính là đồ tốt mà nàng hoàn thành nhiệm vụ mới có được.
bước chân Lâu Tâm Nguyệt nhẹ nhàng uyển chuyển, du dương như bông vải, uốn lượn thật mê người.
một đường đi tới mang theo vài phần mị hoặc, nàng biết gương mặt mình không xinh đẹp, cho nên giống như Tiêu Yên, dùng khăn lụa che mặt, chi để lại đôi mắt xinh đẹp.
đúng lúc Lâu Tâm Nguyệt chuẩn bị bước lên đài, một chuyện xảy ra khiến mọi người không tưởng tượng nổi.
nàng thế mà bước hụt, đạp lên làn váy dài, cơ thể mất cân bằng, chưa kịp hét chói tai, đã ngã đập mặt, trên mặt đài bằng trống vang lên một tiếng trầm thấp.
tròng mắt Tiêu Yên lóe sáng, cắn ngón tay, sợ mình là người đầu tiên bật cười.
trong lòng nhảy nhót hưng phấn, bùa xui xẻo thật trâu bò, ha ha tiếp tục tỏa sáng nga.
một màn bất ngờ trước mắt, làm người xem choáng váng.
Lâu Tâm Nguyệt ngã không nặng, xấu hổ và giận dữ đỏ bừng cả khuôn mặt, muốn từ trên mặt trống đứng lên, nhưng không biết sao lại trượt chân, mỗi lần nàng muốn đứng lên lại ngã xuống, cứ thế lại vang lên tiếng trống trầm thấp.
kể từ đó, tiếng trống vang lên nhiều lần, giống như một kẻ ngốc, ngã xuống lại đứng lên.
không biết ai không nhịn được trước, người đầu tiên bật cười, sau đó là thứ hai rồi thứ ba, rất nhanh cả sảnh đều cười vang.
nhất là Mai quý phi, cười đến chảy nước mắt, chỉ vào Lâu Tâm Nguyệt cười đến không thở nổi.
“Thì ra… đây là Lâu… Lâu cô nương muốn biểu diễn như vậy, bệ hạ… đúng là, khiến cho người ta cảm thấy mới lạ a, thần thiếp lần đầu tiên biết, thì ra trống còn có thể gõ như vậy, thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng, so với Yên nhi vẽ còn thú vị hơn nhiều.”
vốn hoàng đế đã cố gắng hết sức kiềm chế nụ cười của mình, nhưng Mai quý phi vừa nói vậy, hắn cũng không nhịn nổi nữa mà bật cười ha ha: “Ái phi nói phải, nữ nhi của Lâu ái khanh thực sự… không giống người thường đâu.”
Thật ra hoàng đế còn muốn nói thêm một câu: yến hội lần này vô cùng thành công, rất viên mãn, thật sự là yến hội vui vẻ nhất từ trước tới nay!
Nhưng lời này ẩn ý sâu quá, làm vua một nước, thủ lĩnh của dân, hắn chỉ có thể kiệm lời một chút.
Đến hoàng đế cũng nói thế, ở bên dưới cười càng dữ dội, bình thường đám người này có ân oán với Lâu gia giờ nhân cơ hội này đương nhiên không buông tha mà rối rít phụ họa với hoàng đế, dùng nước miếng khiến Lâu Tâm Nguyệt bấy nhầy, đồng thời hung ác giẫm tan nát bộ mặt Lâu gia.
Đầu óc Lâu Tâm Nguyệt trống rỗng, bên tai lùng bùng, nàng không nghe được gì cả, chỉ biết lúc này nàng hoàn toàn tiêu rồi, xong rồi…
Nàng càng gấp gáp, lại càng hoảng loạn, càng hoảng chân càng trơn trượt, vì vậy âm thanh tùng tùng lại không ngừng vang lên khiến đám người kia càng cười ngả nghiêng.
Khuôn mặt phụ thân Lâu Tâm Nguyệt đen như than, đứng dậy nghiến răng nghiến lợi mắng: “Thứ mất mặt, còn không mau cút xuống…”
Thể diện Lâu gia bọn họ, chỉ vì nghiệt chướng này mà mất hết, sau này trên triều một tiểu quan cũng có thể lấy chuyện này mà cười vào mặt hắn, ngay cả vị trí Duệ vương phi cũng đừng hòng nghĩ tới.
Đôi môi Lâu Tâm Nguyệt bị cắn đến nát, nước mắt không ngừng trào ra ngoài, lồng ngực đè nén giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở.
Nàng cũng muốn nhanh chóng rời đi, nhưng mà… cái trống này giống như bị nguyền, thật là trơn trượt không đứng nổi.
Tiêu Yên là người duy nhất không cười ở đây, nàng cắn môi ra vẻ vô cùng kinh ngạc không dám tin nhìn Lâu Tâm Nguyệt, thật ra trong lòng nghẹn cười đến nội thương.
Nếu như có thể, nàng thật sự muốn nằm sấp trên bàn, dùng sức vỗ mặt bàn, cười không kiêng dè như Mai quý phi.
Lúc này toàn trường hỗn loạn không thể kiềm chế, từ hoàng đế tới hoàng hậu, một đám vợ bé trong hậu cung cho tới văn võ bá quan, thiên kim các nhà đến cả những cung nữ thị vệ thái giám cũng cưới đến đau cả bụng tái cả mặt, tiếng cười càng ngày càng lớn.
Giờ phút này, Lâu Tâm Nguyệt thật muốn chết cho xong.
Mai quý phi cười đủ, dõi mắt ra xa nhìn Tiêu Yên, đúng lúc gặp phải tầm mắt của nàng, lúc ánh mắt hai người va chạm thiếu chút nữa nở hoa.
Tiêu Yên thở một hơi, sửa sang lại vẻ mặt, tinh thần phấn chấn, thuận tay vuốt phẳng y phục.
Há…lại đến lúc tỷ ra sân.
Cả sảnh đang cười to, Tiêu Yên bước ra, vội vàng đi lên phía trước, đỡ lấy Lâu Tâm Nguyệt, vẻ mặt lo lắng, vô cùng ân cần hỏi: “Lâu tỷ tỷ, tỷ…có khỏe không! Đây, ta đỡ tỷ đi xuống.”
Lâu Tâm Nguyệt bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt khóa chặt Tiêu Yên, hai mắt hằn lên tia máu, khăn lụa trên mặt đã rớt, lộ ra khuôn mặt dữ tợn.
Trong lòng Lâu Tâm Nguyệt vang lên, đều là nàng, tất cả là tại tiện nhân này, kết quả hiện tại của nàng là do tiện nhân này làm hại.
Giờ lại chạy tới đây giả mù sa mưa quan tâm nàng, cơ bản chính là cố ý muốn nhìn nàng bị chê cười.
Cảm xúc Lâu Tâm Nguyệt vốn đã tới bờ vực, lúc này bị Tiêu Yên kích thích, một tia lí trí còn sót lại, trong nháy mắt sụp đổ.
Mạnh mẽ đẩy Tiêu Yên ra, giống như người đàn bà chanh chua hoang dã, mở miệng chửi ầm lên: “Tiện nhân, không cần ngươi đỡ… tất cả là tại ngươi hại ta, là ngươi hại ta…”
Lâu Tạm Nguyệt đã rơi vào trạng thái điên cuồng, vì hiệu quả mờ ảo của sân khấu, khuôn mặt trang điểm quá đậm, đem nàng giống như lệ quỷ, làm gì còn vẻ “đệ nhất tài nữ” thanh cao nhu mì.
Lúc Tiêu Yên đi đỡ Lâu Tâm Nguyệt đã chuẩn bi kỹ, nhất định nàng ta sẽ không thể khống chế tâm tình, đem tất cả tức giận đổ lên người nàng.
Cho nên lúc Lâu Tâm Nguyệt đẩy nàng, nàng thuận đà lùi về phía sau, lảo đảo bước rồi ngã xuống đất một cách nghệ thuật.
Tiêu Yên đưa tay ôm mặt, đôi mắt chứa một giàn lệ, muốn rơi nhưng lại không rơi, hàm răng cắn chặt, đôi môi mím lại, run giọng: “Lâu tỷ tỷ… ngươi…”
Tiêu Yên thể hiện vẻ mặt ủy khuất nghi hoặc vô cùng tinh tế, không nói đến nam nhân, ngay cả nữ nhân cũng muốn lao đến ôm nàng an ủi vài câu.
Lý Tiêu là người đầu tiên xông lên, đỡ Tiêu Yên dậy: “Làm càn, người đâu còn không nhanh đỡ Lâu tiểu thu xuống, tránh cho nàng ta không những làm người khác bị thương, lại còn tổn thương chính mình.”
Lý Tiêu không có nói rõ, nhưng ai cũng hiểu, ý của hắn là Lâu Tâm Nguyệt bị điên.
Hoàng thượng cũng không muốn tiếp tục nhìn nữa, phất phất tay, lập tức có hai cung nữ hung hãn thô lỗ kéo Lâu Tâm Nguyệt ra ngoài.
Nhưng Lâu Tâm Nguyệt không từ bỏ ý định, bị khống chế nhưng vẫn cố gắng gào thét: “Tại mặt trống, nhất định mặt trống có vấn đề….”
Mai quý phi nghe càng thêm vui vẻ, sơ hở lớn như vậy đưa tới trước mặt, nàng không nhân cơ hội, thì đâu phải là Mai quý phi đây?
Vì vậy Mai Boss quát lạnh: “Hoang đường…ý của ngươi, chẳng lẽ người trong hoàng cung cố tình bày trò trên mặt trống hại ngươi ngã? Bản cung không nhớ trong nội cung lại có cái trống lớn như vậy?”
Nữ quan chịu trách nhiệm an bài yến hội lập tức bước ra.
“Hồi bẩm Quý phi nương nương, đúng là trong cung không có cái trống lớn này, đây là Lâu gia tiểu thư mang vào, lúc đầu nô tỳ ngăn lại, nhưng Lâu tiểu thư nói đây là đạo cụ chuẩn bị cho tiết mục đêm nay, không có nó không được.
Sau đó chúng nô tỳ cũng kiểm tra lại, trống kia lớn hơn bình thường rất nhiều, nhưng không có gì khác thường, cho nên… liền để Lâu tiểu thư mang vào.”
Bởi vì lúc đầu nữ quan phái người kiểm tra trống, trong cung cũng chỉ có các nàng chạm qua, nữ quan sợ việc này sẽ liên lụy tới mình nên giải thích rất cặn kẽ chi tiết.
Hoàng đế vuốt râu cười không rõ ý tứ: “Trống tự mình mang vào có vấn đề, lại nói người trong hoàng cung hãm hại, nữ nhi nhà Lâu ái khanh quả nhiên mạnh mẽ.”
Phụ thân Lâu Tâm Nguyệt sợ đến nỗi suýt lên cơn đau tim, phịch quỳ trên mặt đất, nặng nề dập đầu mấy tiếng, cái trán chạn mặt đất phát ra tiếng cộp cộp, khiến người nghe tê dại da đầu.
“Hoàng thượng thứ tội, hoàng thượng thứ tội, nghiệt chướng này không biết sống chết, mong hoàng thượng niệm tình tiểu nữ còn trẻ người non dạ, tạm thời bỏ qua cho nó.”
Lâu Tâm Nguyệt sớm đã bị kéo xuống, mặc dù trong lòng hoàng đế không vui, nhưng cũng không muốn tiếp tục truy cứu, chỉ mắng đôi câu.
“Được rồi, ái khanh bình thường quá bận rộn, nuôi dạy nữ nhi có phần sơ sẩy, sau khi về cũng nên chăm sóc nữ nhi nhiều hơn, hôm nay trẫm thấy hài tử này bị sợ hãi rất nhiều, sau khi trở về nhớ chăm sóc cho tốt, tạm thời đừng ra ngoài.”
Cái gì mà chăm sóc cho tốt, đừng có ra ngoài?
Đây chính là hạ chỉ cấm cửa Lâu Tâm Nguyệt, cũng tuyệt luôn ý nghĩ tranh vị trí Duệ vương phi.
Mặc dù trong lòng phụ thân Lâu Tâm Nguyệt rất không tình nguyện, nhưng vẫn phải thể hiện dáng vẻ cảm động rơi nước mắt, dập đầu cảm tạ ân điển của hoàng đế.
Bên kia, Lý Tiêu thấp giọng: “Yên nhi, có làm sao không?”
Tiêu Yên méo mặt, đáng thương nói: “Ngũ ca… hình như… trật chân.”
Mới đầu không có cảm giác gì, nhưng sau khi đứng dậy thấy mắt cá chân trái đau dữ dội.
Lý Tiêu đưa tay chọt trán Tiêu Yên: “Ngươi thật ngốc, nàng ta như vậy, ngươi đi giúp làm gì, có lòng tốt đều như vậy, trên đời này người có lòng tốt luôn bị xem là độc ác, sau này, bớt qua lại với loại người này đi.”
Lý Tiêu rất ghét Lâu Tâm Nguyệt, điểm này của hắn rất giống mẹ.
Cũng không chỉ vì Lâu Tâm Nguyệt cự tuyệt gả cho lão ca của hắn, mà là Lý Tiêu nhìn thấy nữ nhân như vậy liền chán ghét, vụng về lại tự cho là mình tài giỏi, chỉ biết chút ít thi từ, còn tự cho rằng mình hơn người, nhìn ai cũng thấy thấp hơn.
Tiêu Yên nuốt nước miếng, Đại ca ơi lời này tự hiểu là được rồi, ở trước mặt nhiều người như vậy, cũng nên…
“Ngũ ca…” Tiêu Yên đáng thương gọi.
Lý Tiêu tưởng nàng đau chân không chịu nổi, vội vàng bẩm với hoàng thượng: “Phụ hoàng, chân Yên nhi bị trật khớp rồi, nhi thần có thể đưa nàng về nghỉ ngơi trước không.”
Thái độ của hoàng thượng dịu lại: “Vậy nhanh chóng đưa về, nhanh truyền thái y tới Trường Xuân cung.”
Lúc này văn võ bá uan đều tự có tính toán riêng, thái độ của hoàng thượng đổi với Lâu Tâm Nguyệt và Tiêu Yên hoàn toàn trái ngược.
Phải chăng đây là ám chỉ, có phải…hoạng thượng vừa mắt thân thích của Mai quý phi, rất có khả năng chọn nàng làm Duê vương phi, hay nói cách khác… có phải là xem trọng Tam hoàng tử muốn lập thành thái tử?
Hoàng hậu không con trai, chỉ có một công chúa, cho nên ngôi vị hoàng đế nhất định là chọn hoàng tử của các vị phi tần, mà hoàng đế vô cùng tôn trọng huyết thống cùng tôn ti, hậu cung ngoại trừ hoàng hậu thì cũng chỉ có Mai quý phi là cao quý nhất.
Cho nên tương lai nhi tử của Mai quý phi, rất có khả năng trèo lên long ỷ.
Lúc Lý Tiêu đưa Tiêu Yên trở về Trường Xuân cung, thái y đã chờ ở đó.
Sau khi thái y xem chân cho Tiêu Yên, nói không đáng ngại, chỉ bị bong gân, bôi thuốc là được.
Chờ thái y đi, giọng nói hệ thống tỷ vang lên.
[Hệ thống]: chúc mừng người chơi Tiêu Yên, giải trừ nguy cấp, an toàn vượt qua nguy hiểm.
Tiêu Yên: Ôi chao? Không có thưởng?
[Hệ thống]: tài nguyên bổn hệ thống thiếu thốn, bớt ăn chặn.