167 175: yến hội cao trào

Dịch giả: Nấm

Ai cũng biết người đi đầu sẽ không có ưu thế, huống chi Lâu Tâm Nguyệt có ý tứ gì, Tiêu Yên liền hiểu, nàng tất nhiên tỉ mỉ chuẩn bị một tiết mục, chờ người khác diễn xong, là người cuối cùng đoạt được tất cả lời khen ngợi của mọi người.

Đáng tiếc vận khí chính mình không tốt, hết lần này tới lần khác trúng số đầu tiên, hừ, muốn cùng nàng đổi, đẩy nàng ra ngoài làm người vung tiền như rác, dự định ngược lại rất tốt.

Chẳng lẽ Tiêu Yên nàng dễ bắt nạt như vậy, ngươi nói đổi liền đổi, ngươi muốn làm cho lão nương là người thứ nhất đi ra ngoài, lão nương liền là người thứ nhất đi ra ngoài.

Nếu ngươi đã không biết xấu hổ như vậy, Tiêu Yên cũng không cần thiết tiếp tục giảng giải tình cảm giữ thể diện gì nữa, dứt khoát xé toạc mặt nhau, công khai đối đầu.

Nàng nhìn Lâu Tâm Nguyệt với ánh mắt lạnh lẽo, khiến nàng ta toàn thân tê dại, mới cười híp mắt nói:

“Nghe nói Lâu tiểu thư là kinh thành đệ nhất tài nữ, nếu là đệ nhất, bảng số kia phải thuộc về Lâu tiểu thư mới đúng, Lâu tiểu thư cần gì làm người khác khó chịu, không muốn ra liền cho ta làm người thứ nhất đi ra để mất mặt xấu hổ, nha… Chẳng lẽ… Lâu tiểu thư sợ rồi?”

Tiêu Yên đột nhiên để sát mặt vào Lâu Tâm Nguyệt, thanh âm không lớn không nhỏ nói:

“Sợ… chính ngươi mới là người mất mặt xấu hổ. Chỉ cần ngươi thành thực nhận mình mua danh chuộc tiếng, không có tài nghệ gì cả. Bổn cô nương sẽ thu lại tấm bảng này. Nếu thế thì như thế nào? Ít ra bổn cô nương còn có tài nghệ.”

Lâu Tâm Nguyệt liên tục kiêu ngạo chính mình có đầy bụng tài hoa, dựa vào ý “Kiệt xuất mới có thể “, đành phải bác bỏ danh hiệu đệ nhất tài nữ .

Cũng nhờ danh tiếng, đi đến chỗ nào nàng đều được người có địa vị liếc mắt nhìn.

Hôm nay Tiêu Yên lại bắt mình thừa nhận bản thân là người ngu ngốc, đây quả thực là lấy đao gác trên cổ nàng, so với giết nàng còn khó chịu hơn.

Lâu Tâm Nguyệt rốt cuộc không duy trì được bộ dáng thanh cao thoát tục , sắc mặt dữ tợn nói:

“Ngươi, … Ngươi khinh người quá đáng, cho dù có Mai Quý phi giúp ngươi, cũng không thể tùy ý vũ nhục người khác như vậy.”

Tiêu Yên vội vàng làm bộ như nai con bị chấn kinh, che lấy lồng ngực của mình, con mắt long lanh trong trong suốt, mang theo một chút ủy khuất, làm cho những người không rõ nguyên nhân cảm thấy nàng bị Lâu Tâm Nguyệt khi dễ.

“Chậc chậc, Lâu tiểu thư, làm sao ngươi có thể ác nhân cáo trạng trước đây, chính mình vận khí không tốt rút bài gỗ thứ nhất, lại đoạt đi bảng gỗ trong tay người ta, chẳng lẽ đây không phải là vũ nhục người khác?”

Trên mặt Lâu Tâm Nguyệt không còn chút huyết sắc, tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Yên, duỗi ngón tay chỉ vào mũi của nàng:

“Ngươi…”

Trên mặt Lâu Tâm Nguyệt không còn chút huyết sắc, tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Yên, duỗi ra ngón tay chỉ vào mũi của nàng:

“Ngươi…”

Tiêu Yên đưa tay đè xuống móng vuốt của Lâu Tâm Nguyệt, đón lấy lời của nàng.

“Ngươi nếu đã nói đến Mai Quý phi, vậy ta cũng tới nói một chút, ngươi biết rõ ta là người của Mai Quý phi, không được ta đồng ý mà đã đoạt thứ thuộc về ta, ta có thể cho rằng ngươi không thèm đem Mai Quý phi để vào mắt hay không?”

“Ta…”

“Ta biết rõ ngươi muốn nói cái gì, đúng là… Ngươi nói Mai Quý phi phải nghe lời ngươi, vẫn là nghe ta, Nha… Ta còn nghe nói năm đó, bệ hạ đem ngươi chỉ hôn cho Tam biểu ca của ta, đúng là ngươi không muốn leo lên quyền quý, cho nên cự tuyệt, ai ui, dì ta mỗi lần nói đến đều rất tức giận đây.”

“Ta thật thương Tam biểu ca, đường đường là hoàng tử, được bệ hạ sủng ái, lại bị một cái đại thần chi nữ là ngươi làm nhục, ngươi nói trong lòng hắn có tức giận bất bình hay không?”

Lâu Tâm Nguyệt cả kinh, nàng đương nhiên biết rõ Mai Quý phi đối với nàng có hận ý, cho nên mỗi lần vào cung, nàng đều tận lực giảm bớt số lần xuất hiện ở chỗ có Mai Quý phi.

Đúng là… Nàng không nghĩ tới, chuyện cách nhiều năm như vậy, Mai Quý phi lại không có để xuống.

Mai Quý phi làm người như thế nào, người ở ngoài cung mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng tính tình của nàng vẫn có thể biết một chút, trời sinh tính mạnh mẽ, rất sĩ diện, hơn nữa đặc biệt yêu thương hai đứa con trai của mình.

Nghĩ tới đây Lâu Tâm Nguyệt không khỏi bắt đầu sợ lên, Mai Quý phi có lẽ thật sự sẽ không bỏ qua cho nàng.

Lúc hai người đối chọi gay gắt, Hoàng hậu đã lạnh nhạt phân phó, cuộc thi tài nghệ có thể bắt đầu, đầu tiên tất là “Cho mời người có thẻ bài thứ nhất.”

Mắt thấy có thái giám đi tới chỗ các nàng, trong đầu Tiêu Yên đột nhiên xẹt qua một cái ý niệm to gan, nàng nhấc cánh tay cầm thẻ bài thứ nhất lên.

“Nếu Lâu tiểu thư không muốn ra, cho ta là người biểu diễn đầu tiên, Tiêu Yên nếu từ chối thì bất kính, bất quá… Ngươi cũng không nên hối hận a.”

Một câu nói làm cho Lâu Tâm Nguyệt toàn thân lạnh lẽo, nàng tự an ủi mình, bất kể như thế nào, Tiêu Yên cầm đi thẻ bài số một, đây đối với nàng là có lợi nhất.

Tiêu Yên chờ thái giám đi đến trước mặt Lâu Tâm Nguyệt, đang muốn mở miệng, mới chậm chạp mà lộ ra thẻ bài.

“Công công, thẻ bài số một ở chỗ này.”

Nhìn Lâu Tâm Nguyệt lúng túng, sắc mặt trắng bệch, Tiêu Yên trong lòng thoải mái, nàng cố ý làm cho nàng xấu mặt, ai bảo ngươi cứ muốn cùng bổn cô nương đấu.

Tiêu Yên chờ thái giám đi đến trước mặt Lâu Tâm Nguyệt, đang muốn mở miệng, mới chậm chạp mà lộ ra thẻ bài.

“Công công, thẻ bài số một ở chỗ này.”

Nhìn Lâu Tâm Nguyệt lúng túng, sắc mặt trắng bệch, Tiêu Yên trong lòng thoải mái, nàng cố ý làm cho nàng xấu mặt, ai bảo ngươi cứ muốn cùng bổn cô nương đấu.

Thái giám ngẩn người, hắn tận mắt thấy tất cả mọi người rút bảng số, mỗi bảng số đều có đánh dấu, hắn nhớ rõ là Lâu gia tiểu thư rút thẻ bài số một, tại sao lại ở trong tay đến Tiêu tiểu thư?

Thái giám liếc mắt nhìn Lâu Tâm Nguyệt thấy tay nàng sít sao siết chặt một cái tấm bảng gỗ, tựa hồ sợ ai cướp đi của nàng.

Trong lòng mơ hồ có đáp án, ánh mắt nhìn nàng không khỏi có chút phức tạp.

Bất quá thái giám này cũng xem như là người lão luyện trong nội cung, kinh nghiệm phong phú, rất nhanh liền khôi phục như thường, từ Lâu Tâm Nguyệt bước đến trước mặt Tiêu Yên, sau đó khom người làm đại lễ.

“Thì ra là… Là Tiêu tiểu thư rút được thẻ bài số một, nô tài còn tưởng rằng… Không biết Tiêu cô nương chuẩn bị biểu diễn tài nghệ gì?”

Tiêu Yên thiếu chút nữa không nín được bật cười, thái giám này nói chuyện quá hài hước.

“Nô tài còn tưởng rằng…”

Còn phần đằng sau đây. Ta nói nửa câu giấu nửa câu, đằng sau lời nói ngươi tự hiểu đi đi.

Tiêu Yên nhìn Lâu Tâm Nguyệt một cái, ừ, sắc mặt trắng bệch, nàng cảm thấy kỳ thật, kinh hãi chính là phương pháp làm trắng hữu hiệu, không tin ngươi có thể thử xem a.

“Hi vọng công công hỗ trợ chuẩn bị mấy thứ?”

Tiêu Yên trong ánh mắt chăm chú của mọi người, đứng lên. Nàng cũng không nói làm cái gì, cũng không nói muốn chuẩn bị cái gì, thật ra có chút làm khó thái giám.

Tiêu Yên cười cười, đi đến bên cạnh thái giám, dùng âm thanh mà chỉ hai người mới có thể nghe thấy, nói ra một câu.

Thái giám kinh ngạc một hồi, mới vội vàng nói:

“Được, được, nô tài nhất định chuẩn bị thỏa đáng cho Tiêu tiểu thư.”

Người chung quanh rối rít dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Tiêu Yên, ngay cả chủ tọa và những người có địa vị đều nhìn về phía bên này, nhất là Mai Quý phi, vẻ mặt thập phần đặc sắc.

Tình huống bên này nàng không rõ ràng lắm, nàng đã chuẩn bị cho Tiểu Yên, làm cho Tiêu Yên bốc phải bảng số không quá gần phía trước cũng sẽ không quá dựa phía sau, như thế nào bài tử số một lại ở trong tay nàng.

Mai Quý phi liên tiếp nháy mắt với Hạ Hà, ý bảo nàng đi nghe ngóng.

Rất nhanh vài gã thái giám mang một cái bàn đặt ở trên đất trống, lại có người lấy ra giấy và bút mực, cuối cùng còn có một tiểu thái giám bưng chút ít thuốc màu hồng hồng vàng vàng.

Đợi đến sau khi hết thảy đều dọn xong, mọi người mới biết rõ, thì ra Tiêu tiểu thư là muốn vẽ tranh.

Đợi đến sau khi hết thảy đều dọn xong, mọi người mới biết rõ, thì ra Tiêu tiểu thư là muốn vẽ tranh.

Vẽ tranh? Lúc này vẽ tranh, có thể hay không quá… Quá không ổn. Gảy đàn, khiêu vũ, hát tiểu khúc, những thứ này tốt hay xấu, cũng có thể thoáng cái làm cho tất cả mọi người xem rõ ràng rành mạch.

Nhưng là vẽ tranh, ở đây có nhiều người như vậy, cũng không thể cầm lấy bức tranh cho một đám xem đi, huống chi thời gian vẽ tranh không khỏi quá dài.

Lâu Tâm Nguyệt cười lạnh, vẽ tranh, hừ, quả thực là tự rước lấy nhục.

Chờ hết thảy đều an bày thỏa đáng, Tiêu Yên mới đi đến, bởi vì vợ nhỏ của Hoàng đế ngồi đây hơi nhiều, cho nên Tiêu Yên chỉ bái ba người có địa vị cao nhất, Hoàng đế, Hoàng hậu… Mai Quý phi…

Chờ Tiêu Yên đứng dậy, NPC đứng đầu tên gọi Hoàng đế mở miệng:

“Này… Yên Nhi chớ không phải là muốn vẽ tranh.”

Hoàng đế vừa mở miệng liền xưng Tiêu Yên là “Yên Nhi “, xưng hô cỡ nào thân mật a, rối rít suy đoán, chẳng lẽ Mai Quý phi vô cùng được sủng ái?

Trong hoàng cung không có chuyện gì tránh được đôi pháp nhãn của Hoàng đế, mặc dù Tiêu Yên vào cung chưa từng thấy qua hắn, không có nghĩa là người ta không biết nàng a.

Tại tẩm cung của ái phi ăn bám nửa tháng, ngươi nói người có thể không biết sao, Hoàng đế sở dĩ gọi như vậy, kỳ thật cũng là vì trấn an Mai Quý phi, dù sao người thứ nhất xuất hiện nên là… Thực tại…

Vẻ mặt Mai Quý phi che dấu rất tốt không nhìn ra biểu cảm, trong tay khăn đã bị vò đến nhàu nát, trong lòng đem cha mẹ Tiêu Yên ân cần hỏi thăm liên tục.

Vợ nhỏ của Hoàng đế, hoặc là xem kịch vui, hoặc là nhìn có chút hả hê, hoặc là không thèm đếm xỉa đến.

Tiêu Yên biết rõ mỗi người bọn họ đều đang suy nghĩ gì, hừ, chờ bức tranh hoàn thành tốt sẽ cho các ngươi đẹp mắt.

Tiêu Yên vuốt cằm, cung kính nói: “Dân nữ quả thật là muốn vẽ tranh.”

Gấm phi là đối thủ một mất một còn của Mai Qúy phi, không nóng không lạnh nói:

“Chẳng lẽ Tiêu tiểu thư định dùng vài canh giờ đến vẽ tranh, tuy nói chúng ta có thể đợi, nhưng ngươi cũng nên nghĩ đằng sau còn chư vị tiểu thư phải biểu diễn đi.”

“Nương nương yên tâm, rất nhanh, nhiều nhất nửa khắc đồng hồ.”

Lời này của Tiêu Yên vừa nói ra, lập tức khiến mọi người thổn thức không thôi, ánh mắt nhìn nàng lại càng mang theo hoài nghi.

Hoàng thượng cũng là vừa hoài nghi vừa tức giận, làm sao bức tranh vẽ trong nửa khắc đồng hồ có thể là bức tranh tốt, lời này cũng là quá vọng tưởng

“Nửa khắc đồng hồ? Tốt, trẫm liền chuẩn ngươi vẽ tranh.”

Hoàng Thượng cũng là vừa hoài nghi vừa tức giận, làm sao bức tranh vẽ trong nửa khắc đồng hồ có thể là bức tranh tốt, lời này cũng là quá vọng tưởng

“Nửa khắc đồng hồ? Tốt, trẫm liền chuẩn ngươi vẽ tranh.”

Tiêu Yên đang muốn tạ ơn, gấm phi lại nũng nịu mở miệng:

“Khoan đã, bệ hạ, nếu nửa khắc đồng hồ sau bức tranh của nàng không tốt thì nên làm cái gì bây giờ?”

Mai Quý phi nghiêng người liếc mắt nhìn Gấm phi một cái, dáng vẻ phong tình vạn chủng nói;

“Làm sao bây giờ? Đương nhiên là phạt ba chén rượu, vừa rồi trừng phạt chính Bệ Hạ nói, như thế nào? Chẳng lẽ gấm phi muội muội không nghe rõ ràng bệ hạ nói?”

Mai Quý phi mặc dù hận Tiêu Yên, nhưng là muốn đánh muốn giết cũng phải trở lại Trường Xuân cung đóng cửa lại, làm sao đến phiên người khác tới tính kế.

Ai cũng biết Tiêu Yên là người của Mai Quý phi , nếu thật là dựa theo ý tứ của gấm phi bị trừng phạt, đây chẳng phải là lên đánh mặt của nàng. Chuyện như vậy, Mai Quý phi kiên quyết không cho phép xuất hiện.

Gấm phi đương nhiên không dám nói nàng không nghe rõ hoàng thượng nói, nàng lại không cam lòng cứ như vậy bị Mai Quý phi một câu nói đè mình xuống, chỉ có thể cầu cứu Hoàng đế.

Đáng tiếc Hoàng Thượng lần này cùng nàng giả bộ hồ đồ, căn bản sẽ không liếc nhìn nàng một cái, chỉ phất tay cho Tiêu Yên vội vàng vẽ bức tranh, cũng sai người ta lấy ra đồng hồ cát tính giờ.

Gấm phi tức giận đến nỗi bẻ đứt móng giả trên tay, ánh mắt nhìn Tiêu Yên hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.

Tiêu Yên vốn định cho Mai Quý phi một vẻ mặt: đại tỷ ngươi an tâm đi.

Lại nghĩ tới Mai Quý phi hiện tại không chừng đang có suy nghĩ muốn mổ xẻ nàng, dứt khoát, hừ, trước khi nhìn thấy bức tranh tốt, ngươi liền vò đầu bứt tai lo lắng suông đi.

Lơ đãng chứng kiến Lý tiêu đang lo lắng nhìn nàng, Tiêu Yên len lén hướng hắn chớp mắt.

Đợi đến khi Tiêu Yên cầm lấy bút, thái giám đem đồng hồ cát lật quay tới bắt đầu tính giờ.

Tiêu Yên đứng không nhúc nhích, ở trong mắt người khác là làm lãng phí thời gian, kỳ thật là trong lòng nàng đang cùng hệ thống tỷ len lén đối thoại.

Tiêu Yên: Hệ thống tỷ, khu vực tiệm tạp hóa hay tiệm thuốc của các ngươi có cái đó không, thứ thuốc có thể đưa tới bươm bướm a, tốt nhất làm cho người ta ngửi không thấy mùi gì.

[hệ thống] : Vạn Nhật hương, một trăm lượng một chai, tuyệt đối là hàng thật, giả một đền mười.

Tiêu Yên: Dựa vào, một trăm lượng? Ngươi đi cướp luôn đi, giảm giá một chút, hai mươi lượng…

hệ thống :

Mặc kệ có muốn hay không, bổn hệ thống cự tuyệt trả giá.

Tiêu Yên: Khốn, lần trước mua cái kia ngươi cũng nói cự tuyệt trả giá, cuối cùng còn không phải là chỉ một nửa so với giá gốc liền bán.

Năm mươi lượng, không thể nhiều hơn nữa , rốt cuộc có bán hay không?

Tiêu Yên: lau, lần trước mua cái kia ngươi cũng nói cự tuyệt trả giá, cuối cùng còn không phải là chỉ một nửa so với giá gốc liền bán.

Năm mươi lượng, không thể nhiều hơn nữa , rốt cuộc có bán hay không?

[hệ thống] : không bán!

Tiêu Yên: Ta hoàn thành xong một nhiệm vụ cũng chẳng có được bao nhiêu tiền, đừng lòng dạ hiểm độc với ta vậy chứ? Ta đang gặp nạn, ít nhiều gì chúng ta cũng thường xuyên liên hệ, thân như tỷ muội, sinh tử tồn vong. Ngươi là người rất có nghĩa khí giang hồ đúng không? Có thể hay không lần này ra tay giúp ta? Nếu như ta chết, ai với ngươi đánh tiếp trò chơi a.

[hệ thống] :ít nhất là bảy mươi hai, cộng thêm phí phục vụ.

Tiêu Yên: phí phục vụ? Có ý gì?

[hệ thống] :dựa theo vị trí khách hàng chỉ định – – bỏ thuốc.

Tiêu Yên nở nụ cười, loại phục vụ này không tệ, nàng còn đang nghĩ làm chuyện mờ ám có thể hay không bị người ta nhìn ra, vừa vặn, hệ thống tỷ

ngươi chính là bò, đến thăm phục vụ sao, ta thích.

Tiêu Yên: bảy mươi hai thành giao, ngươi mau hạ thuốc trong màu

[hệ thống] :tiền mặt hay là xoát tài khoản.

Tiêu Yên nghệt ra, các ngươi rõ ràng đều biết ta không có tiền mặt, người ta không quét thẻ, trực tiếp xoát trò chơi tài khoản.

Tiêu Yên: xoát tài khoản, ta cho ngươi biết, tiền bên trong của ta, ngươi một lượng bạc cũng không thể xoát hơn.

[hệ thống] :bổn hệ thống thành tín, khách phục.

Tiêu Yên: ta phi…

Hệ thống tỷ trí năng phát ra một tiếng “Hừ…”

Tiêu Yên tay run một chút, một giọt mực nước từ ngòi bút rơi xuống trên giấy

Tuyên Thành, tạo ra một đường đen nhánh.

[hệ thống nhắc nhở] :bỏ thuốc xong, kích hoạt nhiệm vụ mới – – Thần Ttrí Chi Bút.

Chờ xác định hệ thống tỷ đã hạ dược Vạn Nhật Hương, Tiêu Yên

sắc mặt buồn bã, lập tức giống như hữu thần, hết sức chăm chút xoát xoát vài

nét bút, đường nét phác thảo bắt đầu xuất hiện trên giấy trắng.

Thần trí chi bút? Nhiệm vụ lần này là muốn nàng phải thắng được đệ nhất.

Tiêu Yên mặc dù trên mặt rất bình tĩnh, kỳ thật trong lòng nàng so với ai khác

đều sợ hãi, vạn nhất xuất hiện đường rẽ trên cần cổ nàng, đầu cho dù không bị

mai Quý phi lấy xuống, giá trị sinh mạng cũng sẽ bị hệ thống làm cho trống rỗng.

Ai… Kể từ sau khi xuyên việt, kể từ khi mở ra Ba Ngàn Sủng Ái, cuộc sống của nàng liền không ngừng bị một một chữ “shi” thật to bao phủ tại chỗ.

Đối với việc Tiêu Yên vẽ tranh người ở đây phần lớn là chế giễu, chỉ có Lý tiêu cùng Mạc Đình Ca là ở thật sự lo lắng cho Tiêu Yên.

Rất nhiều người hiếu kỳ cùng mang hoài nghi, có người còn dứt khoát kiễng

chân để xem Tiêu Yên rốt cuộc đang vẽ cái gì.

Rất nhiều người hiếu kỳ cùng mang hoài nghi, có người còn dứt khoát kiễng chân để xem Tiêu Yên rốt cuộc đang vẽ cái gì.

Mà ngay cả ở phía trên hoàng đế hoàng hậu đều tò mò liên tiếp nhìn xuống, nhất là mai Quý phi hận không thể hiện tại đến trước mặt Tiêu Yên, xem nàng rốt cuộc muốn bày ra trò gì.

Hạ Hà xem mai Quý phi có chút thất thố, vội vàng nhỏ giọng nói: “Nương nương, ngài đừng lo lắng, người xem biểu tiểu thư không có chút sợ hãi nào, vẻ mặt ung dung, chắc là trong lòng đã có chủ ý .”

“Hi vọng là như thế, nàng nếu thua… Bản cung…” Tuyệt không tha cho nàng.

Hạ Hà liếc mắt nhìn Tiêu Yên, quyết định trước hếtdời đi tầm mắt của mai Quý phi:

“Nương nương biểu tiểu thư vừa rồi rút bảng số là thứ chín, Lâu gia tiểu thư rút mới là số một, là Lâu gia tiểu thư thừa dịp biểu tiểu thư không chú ý cứng rắn lấy bảng số trong tay biểu tiểu thư cướp đi . Biểu tiểu thư muốn từ trong tay nàng đoạt lại, có thể nàng mày dạn mặt dày không chịu, đến khi công công mời người, bảng số không có biện pháp đổi lại, biểu tiểu thư bất đắc dĩ mới xuất hiện .”

Mai Quý phi vừa nghe, huyệt Thái Dương thình thịch rạo rực, nàng đã nói rõ ràng sắp xếp xong xuôi rồi, như thế nào Tiêu Yên là người thứ nhất xuất hiện thì ra là lại là tiện nhân Lâu Tâm Nguyệt kia.

Tốt, rất tốt, làm nhục nàng con trai là một. Ngăn trở người đoạt vị trí duệ vương phi nàng an bài là hai. Biết rõ Tiêu Yên là người của nàng, lại vẫn dám gan lớn trùm trời đoạt bảng số của nàng là ba.

Này từng món một, ngươi cứ chờ cho bản cung, sớm muộn

gì cũng sẽ cho ngươi sống không bằng chết.

Mai Quý phi thịnh nộ trong lòng,cuối cùng cũng bình tĩnh lại, thu lại vẻ mặt lo lắng tức giận, lạnh nhạt nói: “Biết rồi.”

Hạ Hà thở ra, nàng không phải là giúp Tiêu Yên, mà là trung thành với mai Quý phi nên sợ chủ tử mất đi tỉnh táo, trước mặt Hoàng Thượng làm ra chuyện gì thất thố.

Lâu Tâm Nguyệt vốn dĩ chắc chắc Tiêu Yên phải thua không thể nghi ngờ, có thể thấy được nàng bình tĩnh phải chết, tuyệt không khẩn trương, ngược lại là bộ dáng đã tính trước, trong lòng không khỏi cũng lo lắng.

Hơn nữa, Tiêu Yên nói với nàng câu nói kia, một mực trong đầu nàng văng vẳng. Nửa khắc đồng hồ, đổi thành thời gian ở hiện đại, cũng chỉ là bảy tám phút, rõ ràng là thời gian cực ngắn, nhưng tại hiện trường lại giống như là qua một đoạn thời gian rất dài.

Trong đồng hồ cát, cát mịn càng ngày càng ít, không khí của hiện trường

cũng từ từ trở nên ngưng trọng, không có ai nói nữa, an tĩnh chỉ có thể nghe thấy gió thổi qua, lá cây phát ra âm thanh sột soạt.

Tiêu Yên ngẩng đầu nhìn đồng hồ cát chỉ còn thừa lại cuối cùng một chút cát, nàng nghiêng đầu cười một tiếng, ở bên cạnh viết xuống bảy chữ.

Tiêu Yên ngẩng đầu nhìn đồng hồ cát chỉ còn thừa lại cuối cùng một hạt cát, nàng nghiêng đầu cười một tiếng, ở bên cạnh viết xuống bảy chữ.

Đợi đến khi hạt cát cuối cùng rơi xuống, Tiêu Yên cũng đã thu bút.

Đặt bút xuống, Tiêu Yên từ bàn đi về trước, hướng Hoàng Thượng chỉnh

đốn trang phục hành lễ: “Hoàng Thượng, dân nữ đã hoàn thành.”

Hoàng Thượng vừa nghe vội vàng phân phó thủ hạ chính là hai cái đại thái giám, đem bức tranh của Tiêu Yên dè dặt cầm lấy, một người nắm hai cái giác, mang đến trước mặt hoàng thượng.

Hoàng thượng hoàng hậu còn có một chúng vợ nhỏ cửa đã sớm hiếu kỳ

không thôi, rối rít đem tầm mắt hướng đến bức tranh.

Một giây sau sau, lại thống nhất lộ ra thần sắc thất vọng.

Bức tranh Tiêu Yên rất đơn giản, mãn trường trên giấy chỉ có năm sáu đóa hoa cúc, hoặc mở , hoặc là chỉ còn lại nhụy, lá cây lại càng rải rác vài nét bút khái quát.

Hoàng Thượng cũng cảm thấy hơi có chút thất vọng, nếu như chỉ nói đến kỹ xảo của hoạ sĩ , tranh này quả nhiên là không sai, hạ bút quyết đoán, bút pháp lưu loát, kéo rất dài, lưu loát liền mạch.

Có thể tại trong thời gian ngắn như vậy hoàn thành bức tranh, không thể không nói tranh này tốt, rất tốt.

Đúng là… Bức tranh tuy tốt, lại cũng không đặc biệt ra vẻ yếu kém…

Cẩm phi nâng chung trà lên, từ từ thổi mặt nước lơ lửng lá trà, cười khẩy nói:

“Còn tưởng là cái gì đây, không phải là vài đóa hoa cúc, có cái gì có thể nhìn.”

Cẩm phi vừa dứt lời, không biết ai kinh hô một tiếng: “Bươm bướm, rất nhiều bươm bướm…”

Trong bóng đêm không biết từ đâu bay tới bươm bướm, vỗ cánh, từng đàn bay về phía bức tranh của Tiêu Yên.

Tràng diện thần kỳ như vậy làm cho cả hội trường trong nháy mắt nháo nhào, tất cả mọi người ngạc nhiên không thôi.

Các tiểu thư ngày thường vốn yêu thích bắt bướm, rối rít cầm lấy quạt tròn, muốn bắt con bướm.

Cẩm phi lại càng sững sờ ở tại chỗ nói không ra lời, không dám tin nhìn bươm bướm đậu trên bức tranh.

Trái ngược với Cẩm phi không tin, mai Quý phi cao hứng thiếu chút nữa vỗ tay tán thưởng, thật may là Hạ Hà vội vàng kéo nàng lại, mới không có hưng phấn mất đi dáng vẻ.

Hoàng Thượng rốt cuộc là đại BOSS, phục hồi tinh thần lại đầu tiên, hắn trực tiếp từ long tọa đứng lên, đi đến trước bức tranh nhìn lại tỉ mỉ, cười to nói:

“Quý phi dạy thật tốt, ngoại sinh nữ của ngươi đúng thật là tài nữ, tranh này của Yên nhi, rất tốt, thật đúng là tạo ra bức tranh hiếm thấy a, có thể như vậy dẫn đến nhiều bươm bướm.”

Mai Quý phi đã vui vẻ cười không khép lại miệng, che miệng cười nói: “Không phải thần thiếp dạy tốt, là đứa nhỏ Yên nhi này chính mình có bản lĩnh, bình thường lại thập phần khiêm tốn.”

Mai quý phi vui đến nỗi miệng không khép lại được, che miệng cười nói: “Không phải thần thiếp dạy dỗ tốt, đó là bản lãnh của Yên nhi, ngày thường lại luôn khiêm tốn, ngay cả thần thiếp cũng không biết Yên nhi tài nghệ như vậy.”

Vừa dứt lời, lại lườm Lâu Tâm Nguyệt: “Không giống một số người, nghĩ rằng mình có chút học vấn, liền tỏ ra lợi hại, giống như sợ người trong thiên hạ không biết vậy.”

Lúc này ánh mắt Mai quý phi nhìn Tiêu Yên giống như từ mẫu nhìn thân nữ nhi, hận không thể ôm chặt vào lòng thân mật một bận.

Tiêu Yên lén lau mồ hôi lạnh, đúng là Mai quý phi, lúc này vẫn không quên đá xéo Lâu Tâm Nguyệt, xem ra đã vượt qua cửa ải Boss Mai này.

Nhưng là… tỷ vẫn còn kinh hỉ dành cho các ngươi đấy.

Mọi người cứ tưởng rằng như vậy là quá đủ rồi, nhưng trong mắt bọn họ, kì tích còn chưa kết thúc.

Sau khi đám bươm bướm bay tới bức tranh, từ từ xuất hiện bảy chữ – Ngã Hoa Khai, Hậu Bách Hoa Sát. [trăm hoa tàn lụi, hoa ta nở rộ]

Bảy chữ đó là Tiêu Yên viết từ trước, chẳng qua là dùng nước trong suốt, nên không nhìn ra dấu vết.

Bên trong chứa Vạn Nhật Hương, cho nên sau khi pha màu sắc của hoa cúc, Tiêu Yên cũng cho một chút Vạn Nhật Hương, tuy hàm lượng ít, nhưng nhiêu đó cũng đủ cho hồ điệp* cộng minh. [bươm bướm: để hồ điệp vẫn hay hơn nhỉ?]

Hoàng đế cùng đám lão bà của hắn xem đến choáng váng, ngoác miệng, mắt mở to, xem mấy hồ điệp xếp chữ.

Hoàng hậu vẫn lạnh nhạt ngồi im lặng, bị “kì tích” liên tiếp làm cho kinh ngạc đứng lên, giật mình nói: “Bệ hạ, người xem, hồ điệp lại biết ghép chữ.”

Nghe lời hoàng hậu nói, mọi người lại lần nữa thổn thức đứng lên, hồ điệp biết chữ, lại ghép thành thơ, những ánh mắt kia nhìn Tiêu Yên như đom đóm trong đêm*. [lóe sáng.]

Giờ phút này Lâu Tâm Nguyệt thật hối hận a, hối hận đến tái ruột luôn rồi, ngũ quan vặn vẹo nhăn nhúm, tròng mắt trợn lên như muốn vỡ ra.

Tiêu Yên xuất hiện đầu tiên thể hiện uyên bác thần kì khiến cả sảnh yến hội kinh ngạc, người biểu diễn sau nàng ta, dù tốt đến đâu, cũng sẽ không thể sánh bằng.

Huống chi các nàng biểu diễn toàn là đánh đàn ca múa, những kiểu này hoàng thượng đã chán từ lâu, muốn thắng được Tiêu Yên, thật sự là không thể.

Đột nhiên hoàng thượng lớn tiếng nói: “Tốt, tốt, tốt, thật rất tốt, trăm hoa trước tàn hoa ta mới nở, tranh tốt, thơ tốt, quả thực là thần trí chi bút* a!” [tài năng như thần]

Hoàng thượng liên tục nói ba cái tốt, một câu thần trí chi bút, Tiêu Yên liền nghe giọng của hệ thống tỷ vang lên trong người.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện