Chương 84: Buổi Học Đầu Tiên
Cơ Thượng Nhan hồi hộp nói xong, vốn cho rằng Lão gia tử nhất định sẽ nổi trận lôi đình, song chờ cả nữa ngày lại chỉ thấy vẻ mặt Lão gia tử phức tạp nhìn mảnh vỡ màu đen trên tay, khẽ than: "Ài, ngươi hãy còn nhỏ, không biết ngoài núi này còn có núi cao hơn! Trên đời này còn có rất nhiều tồn tại mà ngươi nghĩ không ra!"
Cơ Thượng Nhan chấn động, không thể tin được nhìn Lão gia tử.
Lão gia tử vẻ mặt hiu quạnh, nhuệ khí ngày trước giờ chẳng còn gì, bây giờ trên mặt chỉ còn lại sương gió của thời gian, lưng hơi còng xuống, trước mặt Cơ Thượng Nhan giống như chỉ là một ông lão rất bình thường mà thôi!
Cơ Thượng Nhan sống mũi hơi cay, vài giọt nước mắt trên mặt rơi xuống.
Cơ lão gia tử phẩy phẩy tay: "Được rồi, các người đều lui xuống đi!"
Nhà họ La, La Hành nghe La Nhân nói xong, sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói: "Tin tức chính xác chứ?"
Nhà họ La trải qua lần tấn công trước, nguyên khí đại thương, nhưng là tích lũy của thế gia không phải trăm năm mà thậm chí cả ngàn năm, chỉ cần không ngã, thường chỉ cần một liều chất xúc tác, liền có thể lại một lần nữa có được sức sống mới. Nhà họ La dưới sự lãnh đạo của La Hành, tẩy rửa đi dáng vẻ già cỗi lúc xưa, một lần nữa đi vào quỹ đạo phát triển cao tốc. La Nhân năng lực nổi trội, được La Hành xem trọng, trở thành tướng tài đắc lực dưới trướng La Hành.
La Nhân cung kính nói: "Thuộc hạ đã chứng thực tin tức này hoàn toàn chính xác!"
Ngón tay thon dài của La Hành gõ lên mặt bàn một cách nhịp nhàng, đột nhiên ngẩng đầu hỏi La Nhân: "Người thấy việc này thế nào?"
La Nhân không cần suy nghĩ nói: "Nhà họ Cơ nhờ phương diện quang não mà thành danh, bị người ta sờ sờ như vậy rạch mặt, phỏng chừng đả kích phải chịu cũng không nhỏ! Căn cứ đó chúng ta vẫn không có cách nào thâm nhập vào trong, chỉ có vài người ở bên ngoài, nhưng lần này thực sự là rất ầm ĩ rồi! Mấy người đó của chúng ta thừa nước đục thả câu mới có thể moi được một chút thứ có ích! Lần này bị người ta chơi trên đầu trên cổ thế này, e rằng nhà họ Cơ thế nào cũng sẽ có hành động mới phải lẽ!"
La Hành gật gật đầu, tán đồng nói: "Không sai! Với tính khí của Cơ lão gia tử, có một loạt hành động mới hợp lý! Nhưng, cuối cùng là người nào? Lại có thể thông qua quang não đánh bại nhà họ Cơ?"
Hai người vắt óc suy nghĩ, đột nhiên, giống như nhớ gì đó, 2 người nhìn nhau, trong mắt đều đầy vẻ sợ hãi! Chẳng lẽ...
Hội thi sư sĩ học viện Lam Hải cuối cùng cũng kéo màn lại, trật tự của trường học trở lại bình thường. Trong đám người mới của đợt này cũng có không ít người mới kiệt xuất, có thể được gọi là thiên tài, nhưng so với mấy lần trước, mức độ được chú ý bọn họ nhận được không thể so sánh với mấy lần trước. Mà tất cả điều này đều là do sự tồn tại của Diệp Trùng.
Diệp Trùng hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người!
Từ biểu hiện rực rỡ hắn bắt đầu trong trận đấu, làm cho tất cả đối thủ của mình trở nên mờ nhạt, rồi sau đó, quan hệ không rõ ràng giữa hắn và Nhuế Tô được đồn đại sôi nổi trong trường càng làm mọi người hưng phấn gấp mấy lần. Diệp Trùng trở thành tiêu điểm lớn nhất của học viện Lam Hải!
Đây là lần đầu tiên lên lớp của Diệp Trùng. Đương nhiên, trước đó, hắn đã cùng với Thương mô phỏng vài lần, phỏng chừng sẽ không có vấn đề gì lớn!
Học viện Lam Hải ở trong mạng mô phỏng đã xây dựng một ngôi trường của mình, ở trong này, học viên càng tiện lợi hơn, hơn nữa, đối với việc sử dụng các loại kho tư liệu cũng dễ dàng hơn, cũng sẽ không xảy ra tình huống bị quá tải!
Từ sau khi Diệp Trùng nhận được quyền sử dụng căn phòng cải tạo xịn nhất này từ tay hiệu trưởng Lam, Diệp Trùng gần như cả ngày đều ở trong này, hắn và Thương chơi vui vô cùng, năng lực tính toán của Thương tuy rằng thua kém Mục, nhưng sự khủng bố của khả năng tính toán ngay cả Diệp Trùng không nhạy bén cũng có thể nhận biết được. Dù sao tất cả tài liệu đều không cần Diệp Trùng quan tâm, chỉ thị của hiệu trưởng Lam là: tùy ý hắn!
Thương nhắc nhở Diệp Trùng: "Diệp tử, ngươi sắp phải lên lớp rồi! Thời gian sắp tới rồi!"
Diệp Trùng ngẩng đầu nhìn thời gian, ừ một cái, nhấc cái mũ kết nối mạng mô phỏng đã chuẩn bị sẵn, vào mạng mô phỏng.
Thương một phút cũng không yên ổn được: "Diệp tử, hắc hắc, việc của ngươi và Nhuế Tô đó lan truyền thật là cũng có lớp có lang (NV: có mắt có mũi) đó, nhưng, Diệp tử, Nhuế Tô này cũng tuyệt đối là người đẹp cực phẩm, hay là, người suy nghĩ một chút?"
Diệp Trùng lạnh nhạt nói: "Thương, đây đã là lần thứ 24 ngươi nói trong 3 ngày nay rồi, ngươi vẫn muốn ta trả lời lần nữa sao?"
- Diệp tử, hắc hắc, tư liệu của Nhuế Tô ta có toàn bộ, nếu như muốn, ngàn vạn lần đừng ngại ngùng, cứ mở miệng hỏi!" Thương bật ra một tràng cười quái lạ.
Diệp Trùng cũng hết cách, Thương bây giờ dường như có dấu hiệu càng lúc càng sôi nổi, điều này thường xuyên làm Diệp Trùng cảm thấy khóc cười không xong. Thật là một tên làm người ta phải nhức đầu!
Không biết Mục rốt cuộc thế nào? Diệp Trùng có chút hoài niệm tên Mục lạnh lùng, hiền như khúc gỗ đó rồi!
Chẳng mấy chốc, trải qua vài lần kiểm tra thân phận, Diệp Trùng mới thuận lợi đi vào phòng học, đây là để đề phòng giáo viên nhờ người khác dạy thế, đồng thời cũng là ghi lại thời gian dạy học của giáo viên, đương nhiên, đối với loại kiểm tra thân phận ở mức độ này, Thương tự nhiên là không thiếu được một phen khinh thường!
Học viên lên lớp cũng phải kiểm tra thân phận giống như vậy, một khi thời gian học đã tới, hệ thống sẽ tự động cự tuyệt người khác đi vào, đối với những người thích đi trễ mà nói, không nghi ngờ gì, là vô cùng đau khổ! Còn ghi chép về sự chuyên cần của học viên cũng giống như vậy, chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong hệ thống đánh giá học viên.
Cách học của học viện Lam Hải vô cùng tự do, mỗi học viên có thể lựa chọn giờ học của bất kỳ giáo viên nào, chỉ cần ngươi có thể thông qua kiểm tra đánh giá tổng hợp cuối năm.
Không gian phòng học mô phỏng vô cùng lớn, nhưng cảm giác không gian bình thường ở trong này không hề dùng được. Mỗi học viên chiếm một không gian độc lập tương đương nhau, còn Diệp Trùng thì giống như ở trước mặt bọn họ. Đối với Diệp Trùng, hoàn toàn nhìn thấy không giống vậy, trước mặt Diệp Trùng chỉ có vô số điểm sáng, trước mặt không có một ai, nhưng có thể nhờ một số thao tác giao lưu với học viên.
Diệp Trùng trầm tĩnh đi tới bục giảng ở chính giữa.
Do có thể tự do chọn học, cho nên buổi học này, số người tới nghe Diệp Trùng giảng bài có tới hơn 10 ngàn người, chiếm 2% (1/50) số học sinh toàn trường. Nhưng Diệp Trùng lại không chịu tí ảnh hưởng nào.
Dẫu sao, trước mặt hắn không phải chỉ là một đám đốm sáng sao, ai lại đi sợ đốm sáng chứ?
Thời gian học bắt đầu.
Giọng nói của Diệp Trùng trầm thấp mà hơi mang theo hàn ý vang lên rõ ràng bên tai mỗi học viên. Lời nói của Diệp Trùng ngắn gọn, hùng hồn, không có chút lên xuống, điều này làm cho những học viên quen nghe bài giảng của những giáo sư tràn đầy xúc cảm cảm thấy một sự thú vị có phần khác lạ.
Nhưng, kiến thức phong phú của Diệp Trùng, cơ sở lý thuyết vững chắc lại làm cho đám học viên này phục tới sát đất. Ở trong Cực quang, đám lão già đó cũng thường dùng một vấn đề đơn giản mở đầu, rồi không ngừng đào sâu, sau đó thường có thể tiếp xúc tới vấn đề cốt lõi, mà trong quá trình đào sâu này, thu hoạch cũng thường rất to lớn!
Diệp Trùng tiếp tục sử dụng phương thức này. Cùng với sự đào sâu không ngừng, vẻ khâm phục trên mặt mấy học viên này cũng càng lúc càng nặng, nhưng Diệp Trùng lại không nhìn thấy. Có sự giúp đỡ của Thương, Diệp Trùng ở trong phòng học mô phỏng này là càng như cá gặp nước, đủ loại biểu đồ, số liệu, bảng biểu điện tử... trong thoáng chốc đã xuất hiện khắp nơi trước mặt mọi người.
Thông tin khổng lồ như vậy làm tất cả học viên trợn mắt, há hốc mồm!
Những bảng, biểu thông tin dùng trên lớp như thế này đều phải chuẩn bị trước khi lên lớp, không ngờ Diệp giáo sư lại bỏ công như vậy, thế nào lại không làm cảm tình của học viên không tăng mạnh? Cảm giác của những học viên không biết nội tình của Diệp Trùng đối với Diệp Trùng lập tức thay đổi!
Nhưng cảm tình là cảm tình, dù sao những thứ này đều là kiến thức chuyên nghiệp rất uyên thâm, người không hiểu chỉ cảm thấy nhàm chán, vô vị, ngủ gà ngủ gật.
Trong đám học viên này, chỉ có một bộ phận cực ít mới là học khoa cơ giới quang giáp thật sự, còn tuyệt đại đa số, chỉ là tới vì Diệp Trùng mà thôi. Mục đích của họ cũng không phải là nghe giảng, mà chỉ chờ tới thời gian 20 phút tự do thảo luận với giáo sư của mỗi buổi học.
Diệp Trùng lên lớp vẫn với dáng vẻ tà tà như vậy, làm cho mấy học viên nữ đó, ai cũng đắm say 2 mắt.
Rất nhanh, thời gian tự do thảo luận đã tới!
Diệp Trùng vừa nói 1 câu: "Có ai có vấn đề gì cần hỏi không?"
Gần như mọi đốm sáng trước mặt Diệp Trùng đều nhấp nháy liên tục, dù là Diệp Trùng có to gan, cũng không khỏi tê dại da đầu một hồi.
Trấn tĩnh lại, Diệp Trùng tùy ý ấn vào một đốm sáng. Đốm sáng lập tức phóng lớn, Diệp Trùng cũng thấy rõ ràng hình dáng của học viên bên trong, hóa ra là một học viên nữ.
Học viên nữ rõ ràng không ngờ loại chuyện tốt này lại rơi xuống đầu mình, ngây người một lúc tại chỗ, ậm à ậm ừ hồi lâu mà không biết nói gì!
Diệp Trùng không nói lời nào, lập tức tiện tay đóng tần số của học viên này lại!
Diệp Trùng chậm rãi nhìn lướt qua tất cả đốm sáng, lạnh lùng nói: "Người không nghĩ kỹ vấn đề không được phép hỏi!" Tuy rằng ở trong mạng mô phỏng, ánh mắt lạnh như lưỡi đao sắc bén và giọng nói lạnh lẽo đâm vào tận xương cũng làm mỗi một học viên cảm thấy lạnh thấu xương. Tay của mọi người không khỏi dừng lại, hơn 10 ngàn người, lại hoàn toàn lâm vào trạng thái trì trệ trong vòng vài giây sau khi Diệp Trùng nói xong, không có đốm sáng nào sáng lên.
Thương ở trong lòng Diệp Trùng không vừa ý nói: "Diệp tử, ngươi như vậy sẽ dọa người đẹp đi đó!"
Diệp Trùng: "Dọa chạy càng tốt!"
Sau một khoảng thời gian ngắn gián đoạn, tất cả đốm sáng dường như điên cuồng nhấp nháy.
Diệp Trùng không thèm tán gẫu cùng Thương, tiện tay ấn mở một đốm sáng.
Lần này là một học viên nam, học viên nam này rõ ràng trấn tính hơn học viên nữ vừa rồi rất nhiều, hắn hưng phấn hỏi: "Xin chào, thầy Diệp, tôi là một học viên của khoa sư sĩ, tôi muốn hỏi thầy Diệp, tốc độ tay làm thế nào mới có thể nâng cao khá lớn? Thầy Diệp, thầy lại huấn luyện thế nào?
Diệp Trùng bình thường nói: "Huấn luyện, không ngừng huấn luyện, còn phương pháp huấn luyện, không thể tiết lộ!" Phương pháp này là Mục dạy cho mình, không có hỏi qua ý kiến của Mục, Diệp Trùng tuyệt không dạy người khác, đối với những thứ học được trong Hắc giác, Diệp Trùng không dám dạy ra ngoài, như vậy sẽ tăng cao tỉ lệ mình bị Hắc giác phát hiện! Tuy rằng bây giờ xác suất mình bị tìm thấy dường như đã rất cao rồi!
Vẻ mặt học viên nam đưa ra câu hỏi không khỏi lộ ra vài phần coi thường: "Không ngờ thầy Diệp lại cũng là loại người giữ kỹ bí kỹ của mình này! Ài, xem như tôi nhìn lầm người vậy!"
Diệp Trùng không để ý trả lời một câu: "Cậu thật sự đã nhìn lầm rồi!" Không đợi hắn phản đối liền đóng tần số lại. Hắn nhìn lầm hay không có liên quan gì tới mình? Diệp Trùng không cho là đúng.
- Ta chỉ là giáo viên khoa cơ giới quang giáp, chỉ phụ trách trả lời những vấn đề liên quan tới cơ giới quang giáp! Diệp Trùng mặt không cảm tình đặt ra quy củ.
Lại một hồi yên lặng!