Chương 248: Truy Sát (1)
Một thích khách ẩn mình trong bóng tối, có thể cho ngươi một kích trí mạng bất cứ lúc nào, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể có một cặp mắt đang nhòm ngó, mọi hành động của ngươi đều có khả năng bộc lộ dưới mắt đối phương, loại áp lực lớn này trước giờ chưa từng có.
Trước giờ, có sự tồn tại của Mục Thương, Diệp Trùng căn bản chưa từng vì việc này mà lo lắng, mà điều này trước giờ cũng là vũ khí sắc bén trên tay của Diệp Trùng. Diệp Trùng bây giờ mới cảm thụ sâu sắc được sự cường đại của Mục Thương, Diệp Trùng lúc này mới thật sự thể hội được sự đáng sợ của một hôi vực lĩnh giả siêu cấp. Nhưng cũng may mà có Mục, thêm vào tiểu Thạch đầu, cho dù ở thế dưới, tin chắc rằng sự an toàn của mình cũng vẫn được bảo đảm, đối với thực lực của Mục, Diệp Trùng có lòng tin cực lớn. Nếu như không có Mục, đánh chết hắn cũng không tới hành tinh Minh Hồng.
Bất quá, mấy hôm nay Diệp Trùng cũng không phải là chút thu hoạch cũng không có, mỗi một góc trong sở nghiên cứu, hắn đều ngó qua một lượt, thậm chí có vài lần hắn còn mạo hiểm do thám ban đêm, lật cả sở nghiên cứu lên cũng tìm không thấy bất cứ thông tin có giá trị nào. Với Diệp Trùng, thứ duy nhất có giá trị chính là động cơ loại mới vẫn chưa hoàn thành đó của lão già Donald.
Khoảng thời gian này, sự phát triển của động cơ kiểu mới của lão già Donald rõ ràng đã tới trạng thái bình cảnh.
Với trình độ của Diệp Trùng, vẫn không thể hoàn toàn hiểu được ý nghĩa hàm chứa trong mỗi chi tiết của cái động cơ kiểu mới này, nhưng điều này không hề ngăn cản hắn phán đoán giá trị của cái động cơ này. Giống như một tên trộm, hắn chẳng cần có thể hiểu được tất cả chỗ đặc sắc trong bức danh họa, nhưng ánh mắt của hắn đủ làm hắn đưa ra một phán đoán chính xác giá trị của bức tranh này.
Công tác bảo hộ của sở nghiên cứu này không giống vẻ ngoài, Diệp Trùng chẳng tốn bao công sức liền thành công lẻn vào, mà nghiên cứu của lão già Donald rõ ràng cũng không được coi trọng, hoàn toàn không có bất cứ biện pháp bảo vệ nào. Điều này có lợi rất lớn với Diệp Trùng, mọi tư liệu của cái động cơ này đều bị hắn phục chế lại. Nếu như giao cho Liên Nguyệt, Diệp Trùng tin rằng, chẳng mất bao lâu, một động cơ mới sẽ xuất hiện trên thế giới này. Bỏ không trọng dụng một nhân vật cấp đại sư thế này, điều này với Diệp Trùng mà nói, rõ ràng là khó mà tưởng tượng được.
Đáng tiếc, mục đích tới đây của Diệp Trùng lại không phải là vì cái động cơ vẫn chưa hoàn thành này, nếu không, hắn tuyệt đối sẽ không ở lại chút nào, trực tiếp rời khỏi hành tinh nguy hiểm này.
Tin tức liên quan tới cha tới giờ vẫn không có bất cứ manh mối nào. Thâm nhập từ bên trong hiện giờ xem ra không hề hiện thực, cường công? Không thể nào!
Không có bất cứ manh mối nào, hơn nữa còn là việc 20 năm trước, điều này làm Diệp Trùng cảm thấy mờ mịt.
Diệp Trùng đột nhiên đứng dậy, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, nghiêng tai lắng nghe. Hiện giờ không có Mục ở bên cạnh, quét hình siêu mạnh có trước đây không còn, chỉ dựa vào bản thân, may mà mình không hề buông lơi.
Vị trí hiện tại của Diệp Trùng là một khu dân cư. Trên thực tế, vô luận là ở hành tinh nào, khu dân cư đều cực kỳ hỗn loạn. Tuy con người đã sớm sống không lo toan, tất cả nhà ở ở đây đều là chính phủ địa phương cung cấp miễn phí, mỗi một công dân đều hưởng được quyền lợi cơ bản nhất, nhưng vô luận là ai, nếu như có nhiều tiền tài hơn, nhất định sẽ rời khỏi chỗ này. Trị an ở đây hỗn loạn, các loại thiết bị dịch vụ lạc hậu, mức độ cân bằng cuộc sống chẳng khác mấy mức độ thấp nhất.
Nguyện vọng lớn nhất của mỗi người ở đây chính là có thể rời khỏi nơi này.
Nhưng địa phương thế này lại thích hợp cho Diệp Trùng lẩn trốn. Hôm nay mình đã làm gẫy tay Thu Mạn, nếu như không có hành động gì tiếp theo, Diệp Trùng mới không tin, cho nên hắn vẫn luôn ở trong trạng thái cảnh giác cao độ.
Thứ nên tới cuối cùng sẽ tới.
Đối với việc đã làm, Diệp Trùng không hề có tâm tình hối hận gì đó. Tuy hành vi của mình hôm nay làm mình lâm vào thế bị động nhưng hối hận đối với tình huống hiện giờ không hề có bất cứ tác dụng trợ giúp nào, nghĩ cách vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, sau đó lại tổng kết, tránh lần sau lại phạm sai lầm giống vậy, cái này mới là phương pháp Diệp Trùng cho rằng chính xác nhất. Nhưng lần sau mình thật sự không thể tái phạm? Trong lòng Diệp Trùng cũng chỉ cười khổ không thôi.
Vô thanh vô tức, Diệp Trùng cũng gọi Thủ hộ ra.
Trong đám kiến trúc tập trung thế này, Thủ hộ càng phát huy tác dụng hơn Hàm gia, tầm nhìn trắng đen quen thuộc làm Diệp Trùng cảm thấy thân thiết.
Oành, bức tường vỡ tan bắn tung tóe, bụi bặm dày đặc.
Tài liệu mà phòng ốc trong khu dân cư sử dụng vô cùng tệ, nhưng đám bụi bặm dày đặc này lại cho Diệp Trùng sự che giấu tốt nhất.
Trủy thủ đã sớm được Diệp Trùng lấy ra trên tay, tới hiện giờ, trủy thủ trang bị cho Thủ hộ trong mắt Diệp Trùng vẫn là một câu đố. Nó rốt cuộc là chế tạo dựa trên cơ chế nào? Thật ra, trên Thủ Hộ có rất nhiều chỗ làm Diệp Trùng cảm thấy không thể tưởng tượng được, tài hoa của Cố Thiếu Trạch làm Diệp Trùng kinh ngạc rất nhiều lần.
Sự sắc bén của hai thanh trủy thủ này là cường hãn nhất trong số tất cả vũ khí Diệp Trùng từng thấy qua.
Không đợi bụi bặm rơi xuống, Diệp Trùng đã động rồi!
Vô luận là đối với hệ thống quét hình nào, hoàn cảnh càng phức tạp, độ chính xác quét hình nó có thể đạt tới càng thấp.
Trong hoàn cảnh nhỏ hẹp thế này, hệ thống quét hình không hề đáng tin cậy hơn giác quan con người có. Huống chi lục thức của bản thân Diệp Trùng lại mẫn cảm kinh người.
Mũi chân Diệp Trùng điểm một cái, biên độ động tác tuy nhỏ, nhưng lực bạo phát đột ngột làm hắn giống như một viên pháo màu vàng kim, lao thẳng vào trong bụi đất dày đặc không thấy bến bờ.
Hoàn cảnh phức tạp cũng là trí mạng đối với Thủ hộ, cả tầm nhìn trắng đen liền trở nên hỗn loạn, mà tốc độ số liệu biến đổi bên cạnh đã hoàn toàn vượt ra khỏi năng lực phân tích của Diệp Trùng, xem giống như một ngọn thác màu trắng.
Diệp Trung dứt khoát nhắm mắt lại, không chút hoảng loạn, bình tĩnh như băng tuyết, hô hấp của Diệp Trùng nhẹ gần như không nghe được, hắn mang tất cả sự chú ý đặt trên đôi tai.
Thính lực Diệp Trùng vô cùng kinh người, sau khi luyện tập minh tức liền trở nên linh mẫn dị thường. Trong con chip Lam Dị Hành cho hắn, ứng dụng liên quan tới thính lực trong cận chiến cũng có giảng giải rất chi tiết. Truyền thuyết có vài võ thuật gia, thính lực có thể đạt tới một trình độ kinh người, bọn họ thậm chí có thể nhắm mắt mà giao đấu với người khác, chỉ dựa vào sự lưu động của không khí mà có thể đưa ra phán đoán chính xác.
Đối với loại cảnh giới cấp bậc truyền thuyết này, Diệp Trùng cũng chỉ biết đỏ mắt. Nhưng hắn vẫn lựa chọn phương pháp này, thấy thì lỗ mãng nhưng thật ra đã trải qua tính toán một phen. Thính lực của mình không đủ để đạt tới mức độ chiến đấu với người khác, nhưng cận chiến quang giáp cũng không phải là đánh nhau tay không. Động tĩnh của quang giáp trong hoàn cảnh này vượt xa âm thanh con người phát ra, đủ để mình đưa ra phán đoán chính xác.
Tiếng mảnh vỡ rơi xuống, tiếng hô hấp của mình, tiếng lưu động của không khí...
Binh, một âm thanh không lớn nhưng trầm muộn vang lên bên trái phía trước của Diệp Trùng. Hai mươi mét!
Đôi tay đặt hờ trên bàn điều khiển của Diệp Trùng bỗng nhiên cử động!