Chương 37
Hiện tại xem ra, thế giới kia không phải đều là yêu ma quỷ quái, cũng có một đám người giống Tiểu Long Nữ yên bình sống trong mộ... Hoặc là quỷ. Giống với bất kỳ thế giới nào, thế giới kia cũng có nhân vật chính phái như ông già Đường Trang, và thế lực tà ác trốn trong bóng tối, chẳng biết là nhân vật thế nào mới trở thành đại Boss của loại "Tà thú" như Công Điệt, Công Điệt hiển nhiên cũng không đến được thế giới thái bình chân chính này của chúng tôi, cho nên mới phải thao túng cương thi để đạt được mục đích của đại Boss.
Mục đích gì đây? Giết tôi sao? Không kịp đợi đến mười sáu tháng sáu năm sau? Tôi biết bạch cốt tinh tóc dài kia chắc chắn đã gấp gáp khó dằn nổi rồi, vừa thấy mặt đã muốn giết tôi. Có thể nào, người thao túng Công Điệt chính là nữ nhân tóc dài kia? Tại sao cô ta không thể trực tiếp đến thế giới chúng tôi để giết tôi, lúc tôi ngủ bóp chết tôi có phải hay hơn không?
Cô ta không thể!
Tôi nghĩ lúc này tôi ít nhất đã suy nghĩ cẩn thận hơn, vô luận là Cố Chí Hào, hay Lục Sắc, đều bị một vài ảo ảnh hấp dẫn tới Âm Dương Giới kia, mới bị nữ nhân tóc dài sát hại! Mấy lần tôi và nữ nhân tóc dài giao chiến, kỳ thật cũng đều ở Âm Dương Giới! Trên mười hai mộ bia, Cố Chí Hào, Lục Sắc, Lục Hổ, và tôi, đều có năng lực đi vào Âm Dương Giới, chẳng qua trước kia chưa từng có ai được phát hiện đi ra mà thôi.
Mà trong Âm Dương Giới, ít nhất trước mắt mà nói, nữ nhân tóc dài cũng không phải đối thủ của tôi, phấn quyền vô địch của tôi chỉ có thể sinh uy lẫy lừng trong Âm Dương Giới, nhưng trong thế giới hiện thực lại yếu không trói nổi gà, cho nên hắn đã điều động cương thi, muốn giết tôi ở tòa nhà giải phẫu!
Nhưng mà, cô ta nếu không thể gây sóng gió ở đây, làm sao có thể phá hủy mạch điện của tòa nhà giải phẫu? Lại làm thế nào chặn được sóng điện thoại? Chẳng lẽ cô ta còn có người giúp đỡ?
Vấn đề lớn nhất là, tôi là một thiếu nữ yêu chuộng hòa bình, tới cùng tôi với họ có thâm cừu đại hận cỡ nào mà trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của họ, không bỏ không được?
Bạn xem, trong đầu tôi không có bốn phòng hai sảnh hai gara để xe hơi, nhưng phải chứa nhiều thứ lung tung như vậy, kết quả nhất định sẽ nổ tung, nổ thành trống rỗng.
"Đang nghĩ gì thế?" Lúc này mà lại gặp phải Song Song thích bới móc vấn đề. Hỏi một lần không đủ, phải ép tôi lên tiếng mới được.
Tôi vẫn ngoan ngoãn nói "lời thật", cố ý khiêu chiến cô ấy: "Tớ đang nghĩ, có nên gọi điện cho thần tượng Ba Du Sinh thúc thúc của cậu không, nói cho ông ấy biết tất cả mọi chuyện xảy ra đêm nay."
"Vậy làm sao được, chúng ta chẳng phải đã đồng ý với ân nhân cứu mạng của chúng ta, cam đoan không nói ra chuyện đêm nay sao?" Dương Song Song đại khái không ngờ tới thiên hạ còn có người thiếu trung thực như tôi.
"Đồng ý? Cam đoan? Đó là yêu cầu đơn phương của hắn! Hắn căn bản chưa cho tớ cơ hội đàm phán đã đuổi chúng ta đi rồi! Chuyện nghiêm túc như đêm nay, sao có thể không kể cho cảnh sát? Hơn nữa, chúng ta không biết ai kéo công tắc nguồn điện của tòa nhà giải phẫu, nhưng cảnh sát có thể điều tra, có thể tra dấu tay chẳng hạn." Tôi tiếp tục đóng vai nhân vật tiểu nhân thất tín.
Dương Song Song suy nghĩ một chút nói: "Nhưng mà, dù là ai kéo công tắc nguồn điện, cậu cho rằng hắn sẽ để lại dấu tay sao? Giống như nữ nhân điên lần trước bóp cổ cậu, có lưu lại dấu tay không?"
Tôi thầm cười khổ, đúng vậy, lần trước ở Mễ Lung Pha, tôi bị nữ nhân tóc dài bóp cổ để lại vết thương thật sâu, cảnh sát lấy mẫu trên cổ tôi, đến nay không nghe Ba Du Sinh nhắc tới kẻ tình nghi nào, phỏng chừng không lấy được dấu tay rồi... Trên đôi tay kia vốn dĩ giống như không có da thịt, vân tay cũng đừng mong, nhưng thật ra "vân cốt" thì có chút khả năng đấy.
Tôi nói: "Nhưng mà, tất cả việc này đều kỳ quặc như vậy, cũng là an toàn ẩn chứa tai họa, nếu ân nhân thích nổi giận kia xuất hiện, hiện giờ nằm trên giường sắt có lẽ chính là chúng ta! Huống chi, chẳng lẽ cậu không muốn biết thân phận thật sự của ân nhân cứu mạng? Cảnh sát nói không chừng có thể giúp chúng ta điều tra ra!"
"Tớ cũng muốn biết hơn bất kỳ ai!" Dương Song Song thở dài, "Nhưng mà, người ta đã dặn chúng ta đừng nói ra, nhất định có đạo lý của hắn, có chỗ khó của hắn, chúng ta nếu vi phạm ý nguyện của hắn, có xem như là lấy oán trả ơn không?"
Đương nhiên. Tôi chợt nghĩ, tôi có thể gặp Dương Song Song, thật sự là một loại an bài tốt đẹp của vận mệnh.
Đang khi nói chuyện, chúng tôi chạy tới lầu bốn. Phòng ngủ của Dương Song Song ở lầu ba, nhưng cô ấy hiển nhiên chưa có ý trở về ký túc xá của mình, đi theo tôi bò lên một tầng nữa.
Lúc này đã hơn 11 giờ tối, hầu hết phòng ngủ đều đã tắt đèn.
Nhưng phòng 405 của chúng tôi lại đèn đuốc sáng trưng, hơn nữa nhân khí cường thịnh!
Trong phòng tất cả năm bạn cùng phòng ở đó, hoặc ngồi hoặc đứng. Trong phòng ngoài phòng, còn có hai mươi mấy người, tôi nhận ra giáo viên hướng dẫn của chúng tôi, ba người mặc đồng phục bảo vệ, và một người đàn ông trung niên cán bộ khoa bảo vệ, còn lại đều là nữ sinh mang dép lê xem náo nhiệt.
Xảy ra chuyện gì?
Dù xảy ra chuyện gì, phỏng chừng khó nhằn hơn cả đêm lãng mạn của chúng tôi ở tòa nhà giải phẫu.
Tôi chen vào phòng ngủ, không đợi tôi hỏi "sao vậy" thì lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra —— Bình thường, phòng ngủ chúng tôi mặc dù không tính là sạch sẽ không một hạt bụi, về cơ bản vẫn có thể gọi là gọn gàng ngăn nắp, chẳng qua giờ phút này một mảnh bừa bộn.
Lữ Giai Hân sáp tới hỏi: "Phi Phi, cậu đã đi đâu! Xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Chuyện lớn thế nào?"
"Có kẻ trộm! Có người đến ký túc xá chúng ta trộ đồ!"
Lòng tôi trầm xuống. Có lẽ gần đây tôi rất hay lấy mình làm trung tâm, không biết tại sao, tôi nghĩ vụ ăn trộm này, chắc chắn liên quan đến tôi.
"Có mất gì không?"
Lữ Giai Hân nói: "Vẫn... Vẫn chưa tính xong... Đêm nay phòng chúng ta không có ai, tớ đi gặp bạn đồng hương, mọi người có người đi xem phim, đi hoạt động đoàn đội, dù sao từ chín giờ đến mười giờ rưỡi trong khoảng thời gian này, phòng ngủ không hề có ai. Phạm Lâm và Trương Hi Mộng khoảng 10h30 trở về, phát hiện cửa phòng mở rộng, bên trong chính là cảnh tượng thế này! Tất cả vali túi xách của chúng ta... Kể cả của cậu, đều bị mở ra, túi bị khóa thì đều bị dao cắt thủng..."
Thầy khoa bảo vệ kia đi tới, nhìn một quyển sách trong tay, hỏi: "Trò là Âu Dương Phi?"
Tôi gật đầu.
"Đêm nay trò đã đi đâu?"
"Ở... Tòa nhà dạy học số 4," Tên của tòa nhà dạy học số 4 chính là tòa nhà giải phẫu kia, tôi chỉ cô gái bị mất kính đã lấy lại về được đang đứang trong đám người ở cửa, "Em và bạn của em Dương Song Song luôn ở cùng nhau."
Thầy khoa bảo vệ xoay người, nhìn phía Dương Song Song. Dương Song Song gật đầu nói: "Cả đêm nay Âu Dương Phi luôn ở cùng em trong tòa nhà dạy học số 4."
"Tòa nhà dạy học số 4? Đó chẳng phải là tòa nhà giải phẫu sao? Các trò cuối tuần vào trong đó làm gì?"
"Đưa bạn đi tham quan ạ, hình như vốn là truyền thống trường." Tôi vô tội nói.
Thầy khoa bảo vệ gật đầu, ông ta công tác ở trường này gần ba mươi năm, đương nhiên biết truyền thống này. Trong mắt ông ta đã hủy bỏ thân phận kẻ tình nghi của tôi.
Lữ Giai Hân nhẹ giọng nói với tôi: "Mọi người trong phòng ngủ xung quanh không phát hiện có ai khả nghi, thật là kỳ lạ. Trực canh cửa cũng không đón người ngoài khả nghi nào tới."
Tôi gật đầu. Vào cửa ký túc xá phải soát thẻ, người ngoài ra vào nhất định phải đăng ký, chỉ có thành viên ký túc xá mới vào được, biện pháp phòng hộ an toàn của tòa nhà ký túc xá coi như khá thích hợp —— Sau chuyện từng xảy ra trước đây trong 《Kỳ Án Ánh Trăng 》, không tăng mạnh an toàn phòng hộ thật đúng là không thể nào nói nổi.