Chương 15: Bí mật của Duy Tạp (Trung)
Thời gian kế tiếp, trừ thời gian tôi giúp Nặc Na nhuộm quần áo, còn lại tôi đều chạy khắp nơi hỏi có cô gái nào có tên Tạp Lâm ở đây không. Nhưng hình như tất cả mọi người đều chưa nghe qua cái tên này, tôi nghi hoặc, nếu ở đây không có Tạp Lâm, như vậy thì sao Lạp Nặc A Nhĩ có thể gặp và yêu cô ấy, để rồi cô ấy phản bội lại Lạp Nặc A Nhĩ nhỉ?
Rốt cục cô ấy đến từ đâu?
"Cô không nghĩ tới Lạp Nặc A Nhĩ sẽ kết hôn với cháu đấy..." Nặc Na đem thuốc nhuộm màu điều cho tôi. "Tiểu Ẩn, ngay cả cô cũng hâm mộ con đấy, nó trông vậy thôi nhưng là một người đàn ông tốt."
Đàn ông tốt á? Khóe miệng của tôi lại bắt đầu giật giật. Gần đây khóe miệng của tôi giật khá nhiều, dễ dàng sinh nếp nhăn a...
"Thực sự cô cũng rất tò mò tại sao nó lại coi trọng con." Nặc Na không hiểu được, nhìn tôi từ đầu đến chân rồi đánh giá: "Nói thật là cô chẳng thấy con có cái gì đặc biệt mà hấp dẫn đàn ông ở đây cả..."
Này cô ơi, cô đừng nói trắng ra như vậy có được không ạ? Tôi cười khan hai tiếng, chẳng lẽ tôi lại nói là bởi vì bị tôi đánh cho nên mới coi trọng tôi? Ngay cả suy nghĩ này của chính mình cũng cảm thấy biến thái a...
"A, sao lại rơi nhất kiện quần áo ở đây nhỉ?" Cô nhặt từ mặt đất lên một bộ nhất kiện mới màu xanh lam. "Nhất định là rơi lúc bọn họ lấy đi rồi, Tiểu Ẩn, con mang đi hộ ta, có được không?"
Tôi gật đầu, nhận lấy bộ đồ. "Bộ đồ này của ai ạ?"
"A, đúng là đồ của Duy Tạp đó con!"
Duy Tạp? Tôi chần chừ một chút, liền hướng phía cửa đi ra, dù cho hắn không thích tôi, tuy nhiên tốt xấu gì thì tôi cũng lấy chồng là bằng hữu của hắn, vừa lúc đi dò thám hắn luôn!
Xuyên qua một loạt phòng ốc trên sườn núi, là có thể thấy được một căn phòng màu trắng, đó chính là căn phòng của Duy Tạp, không hiểu nổi tại sao hắn lại thích đem phòng của hắn đặt nơi hẻo lánh thế này?
Trước phòng ốc có một bãi cỏ xanh nhạt, nhìn qua vừa sạch sẽ lại nhẹ nhàng khoan khoái. Tôi tiến lên rồi gõ cửa, nhưng lại không có ai trả lời. Vì vậy tôi liền đi đến trước cửa sổ, muốn ném thẳng đồ vào, ai ngờ dùng sức mạnh quá cho nên vòng tay bằng thủy tinh của Tư Âm đưa cho cũng bay vào luôn!
Đây chính là môi giới không thể thiếu khi muốn trở về thế giới thực a, tôi nhìn quanh bốn phía một chút, may là chung quanh đây không có ai, tôi đây liền trèo qua cửa sổ vào! Tôi leo thật nhanh lên trường, dùng tay đẩy cửa sổ rồi nhảy vào.
Cái người tên Duy Tạp này là một người vô cùng sạch sẽ, phòng ốc cư nhiên không có một hại bụi nào, hoàn toàn không giống như chỗ đàn ông ở. Trên bàn gỗ vẫn bày ra một bộ bàn cờ từ Ả Rập lưu truyền tới.
Dây vòng thủy tinh của tôi bị rơi trước cửa phòng, tôi nhanh chân chạy đến, nhặt lên rồi đeo vội vào tay của mình, vừa mới đứng lên thì trong phòng liền nghe thấy tiếng nước chảy, nguyên lai thì cũng giống như nhà của Nặc Na, bên trong cư nhiên là phòng tắm. Nói vậy, hắn đang tắm sao?
Nơi đây tốt nhất là không nên ở lâu, tôi đang muốn xoay người thì đột nhiên chân tôi bị trượt, cả người nhào đến trên phiến cửa, hiển nhiên cái cửa gỗ yếu ớt không thể chống lại sức nặng của tôi, đánh "rầm" một cái, đem theo cả người tôi cùng nhào xuống đất.
Á, xong đời rồi!
Một trận nổ "bang" trôi qua, tôi kinh sợ ngẩng đầu lên, lọt vào mắt tôi là mái tóc đồng kim được cắt ngắn, đôi mắt màu rám nắng, đôi môi hồng, da tay trắng nõn, cổ ưu nhã, còn có cả...
Sau khi tôi di chuyển đôi mắt xuống ngực hắn thì tất cả các suy nghĩ dường như ngưng lại, sau vài giây nán lại, tôi như bị điện giật mà nhảy dựng lên, hướng cửa mà chạy ra, ngay lúc tôi đang chạy đến phía cửa thì bỗng có một thân ảnh chạy đến trước mặt, gác ngang thanh kiếm lên trước cổ tôi.
"Cô thấy hết cả rồi à?" Thanh âm của hắn mang theo một cỗ sát khí sắc bén.
Tôi hít một hơi thật sâu, lần nữa mở mắt, không sai, vòng eo mềm mại, vòng ngực đầy đặn, đặc thù rõ ràng này, cũng tự nói cho tôi biết một chuyện mà cư nhiên, người ta khó có thể tin là thực.
Duy Tạp, hắn, hắn, cư nhiên là con gái!
"Tại sao?" Tôi giãy giụa hỏi một câu. Không có từ ngữ nào có thể diễn tả sự khiếp sợ lúc này của tôi. Thực sự là từ trước đến nay, tôi chưa nhìn ra hắn có chỗ nào giống phụ nữ a!
"Bởi vì phụ nữ không được phép lên thuyền..." Nàng trầm thấp nói một câu.
''Vậy tại sao cô lại lên thuyền làm hải tặc?" Tôi vừa mới nói ra thì đột nhiên nghĩ đến những cử động trước của nàng, trong đầu như tránh hiện lên một ý niệm. "Cô thích Lạp Nặc A Nhĩ, đúng chứ?"
Vừa mới hỏi xong, tôi liền cảm thấy mũi kiếm của nàng có chút run lên. "Suy đoán cũng không tệ, tôi thích hắn, tuy nhiên, mẫu thân của tôi, từ nhỏ đã nuôi dưỡng tôi giống như nam tử, cho nên sau khi tôi biết được phụ nữ không được lên thuyền thì, tôi vẫn cứ duy trì cái bộ dạng này."
"Nhưng là, không làm hải tặc cũng có thể ở cùng nhau mà. Có đúng không?" Tôi kinh ngạc nói.
"Vậy khác nhau!" Nàng gầm nhẹ một tiếng. "Cô sẽ không rõ ràng, chỉ có trên biển rộng, ở khắc đó, tâm linh của hắn mới có thể tương thông cùng tôi... Tôi thích cùng hắn cùng nhau hưởng cảm giác trên biển, nếu như trở thành phụ nữ, hết thảy những cảm giác này đều biến mất!"
"Được rồi được rồi, có chuyện gì hãy từ từ nói, trước hết ngươi bỏ thanh kiếm trên cổ tôi xuống đi." Tôi vội vàng giải thích, trong lúc vô ý thấy được trên cánh tay của này có một vết sẹo hết sức kỳ quái, mặc dù màu rất lãnh đạm, nhưng lại có thể mơ hồ nhìn ra, nó là dấu ấn!
Sắc mặt của nàng thoáng cái đã hòa hoãn một ít: "Hắn muốn lấy người phụ nữ khác, tôi cũng không ngăn cản, nhưng người kia tuyệt đối sẽ không là cô, cô là một người phụ nữ mang đến điềm xấu. Cô sẽ hủy hoại hắn!"
"Tôi cũng muốn nhanh nhanh trở về đây." Tôi bất đắc dĩ thở dài một hơi. "Cô nghĩ rằng tôi sẽ ở cái nơi quỷ quái này à?"
"Đi đi..." Nàng lạnh lùng nói. "Cô đã cứu tôi, tôi sẽ không giết cô, nhưng tôi muốn cô rời xa nơi này, rời xa hắn....
Tôi gật đầu liên hồi. "Không cần cô nói, tôi cũng tự biết đi."
Nàng chậm rãi buông kiếm xuống, quang mang lãnh khốc trong mắt nàng hiện lên: "Chuyện hôm nay, nếu như cô..."
"Yên tâm đi, cái gì tôi cũng sẽ không nói với ai hết." Tôi mới đi đến cửa, đột nhiên trong đầu lóe lên, liền quay lại, giọng nói kích động mà có chút phát run: "Duy Tạp, trước đây cô tên là Tạp Lâm sao?"
Tựa hồ nàng có chút ngạc nhiên: "Cái gì? Tạp Lâm? Từ trước đến giờ, tôi vẫn mang cái tên Duy Tạp này mà..."
Y như có một bát nước lạnh tạt vào đầu tôi, còn nói cái gì mà không hoàn thành nhiệm vụ? Căn bản là cái người tên Tạp Lâm, tôi còn không tìm được, thật giống như rơi vào một tầng sương mù không đáy, không biết tiếp theo nên làm cái gì nữa?!