Chương 45: Trở Lại Hang Hùm
Phi Điểu lập tức lắc đầu nói: "Không được."
"Chỉ có một nửa linh hồn sẽ rất nguy hiểm, anh có biết không?" Lo lắng khiến giọng tôi trở nên cao vút. Nếu một nửa linh hồn kia xảy ra chuyện thì Phi Điểu sẽ không thể nào tỉnh lại được.
"Cho dù như vậy anh cũng không thể để em mạo hiểm, dù thế nào anh cũng sẽ tìm cách đưa em ra khỏi nơi này." Anh nhíu mi, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, mệt mỏi gục xuống.
Bất tri bất giác, trời đã về đêm, bởi vì sử dụng huyết chú làm tổn lại hại đến nguyên khí nên Phi Điểu rơi vào tình trạng hôn mê. Lòng tôi lúc này nóng như lửa đốt, việc này không thể chậm trễ, nhất địch phải giải trừ phong ấn cho nửa linh hồn còn lại của Phi Điểu. Từ Âm từng nói rằng nếu linh hồn bị phong ấn trong một cơ thể thì trên cơ thể đó sẽ có một ký hiệu hình chữ thập màu đỏ. Cách giải trừ phong ấn linh hồn rất đơn giản, chỉ cần phá kí hiệu màu đỏ ấy là xong. Nhưng mà nói đơn giản thật ra cũng không hẳn là vậy, đặc biệt với một kẻ luôn đề cao cảnh giác như Tây Trạch Nhĩ chắc chắn sẽ không để cho người ngoài nhìn thấy cơ thể mình, dù có nhìn thấy được thì việc tìm ra kí hiệu nhỏ đó cũng tốn không ít thời gian.
Phi Điểu cũng hiểu được chỉ cần có Đỗ Liên bên cạnh thì tiếp cận hắn là bất khả thi, nhưng nếu là Lưu Khắc Lặc Thiến...
Đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, tôi quay đầu lại, là Lưu Khắc Lặc Thiến. Tôi chào cô ấy. Cô ấy ngồi xuống bên cạnh tôi. Thật ra tôi cảm nhận được cô ấy đang rất hoang mang, không hiểu được sao hai chúng tôi lại giống nhau đến lạ nhưng Từ Âm đã nói kiếp trước của tôi không có liên hệ gì với cô ấy nên có lẽ là trùng hợp mà thôi.
"Thật ra, tôi đã ngăn Phi Điểu đến cứu cô." Cô ấy cúi đầu nói.
"Làm sao Phi Điểu có thể tìm được tôi?" Tôi cũng khá nghi ngờ, rõ ràng linh lực của anh bây giờ rất yếu.
"Mấy ngày nay khắp nơi đều bàn tán chuyện tôi sẽ gả cho công tước Phí Lạp Lạp. Nhưng cô lại quá giống tôi nên Phi Điểu rất lo lắng. Tôi nói có lẽ là quỷ kế của Đỗ Liên nhưng anh ấy bảo tính cô rất dễ mắc bẫy nên thừa dịp cô dâu xuất giá, anh ấy phải xác nhận rõ ràng." Cô ấy thở dài một hơi.
Lòng tôi chùng xuống, coi như đã hiểu được mọi chuyện. Tây Trạch Nhĩ hạ độc tôi để lợi dụng dụ Phi Điểu xuất hiện, sau đó lại thấy tôi giống Lặc Thiến nên quyết định dùng tôi giữ công tước Phí Lạp Lạp, đồng thời lấy hôn lễ làm cái bẫy cho Phi Điểu. Nếu Phi Điểu không xuất hiện thì hắn vẫn còn công tước Phí Lạp Lạp.
Nghĩ đến đây, tôi rợn hết người, lòng dạ đàn ông quả nhiên thâm sâu hiểm độc.
Nhưng có lẽ hắn và Đỗ Liên không nghĩ Phi Điểu có thể cứu được tôi.
"Ẩn, tôi định trở về bên anh trai mình." Bỗng nhiên cô ấy mở miệng, giọng nói run rẩy. "Nếu tôi trở về cầu xin..."
Tôi nhìn cô ấy, cả người cô ấy run như cấy sầy, cô ấy đang sợ sao? Sợ anh trai mình? "Không được!" Tôi buộc miệng. "Nếu cô làm vậy sẽ khiến Phi Điểu đau lòng." Hơn nữa sao lại có thể trở về với bộ dạng như vầy, vả lại dù có cơ hội cô ấy cũng sẽ không nhẫn tâm làm hại anh trai mình.
Nhưng nếu không ở bên cạnh Tây Trạch Nhĩ thì hoàn toàn không có cơ hội phá bỏ phong ấn cho Phi Điểu. Mấu chốt chính là ở đây.
Nhìn gương mặt giống tôi như đúc, lòng tôi rung động, suy nghĩ một lát, tôi nói: "Để tôi đi."
"Không được, Phi Điểu coi cô như em gái, anh ấy rất khó khăn mới cứu được cô, sao có thể để cô đi?" Lặc Thiến do dự.
"Tôi đã quyết định rồi. Dù sao cũng phải thử một lần." Tôi đứng dậy. "Còn Phi Điểu, anh ấy phải làm phiền cô rồi."
Mới đi được hai bước, tôi lại nghĩ đến một chuyện quan trọng, quay lại hỏi: "Cho tôi biết, có cách nào để anh ta tin tôi là Lặc Thiến không?" Tây Trạch Nhĩ cũng biết tôi giống cô ấy, không thể nào chắc chắn hắn sẽ không hoài nghi tôi.
Lặc Thiến do dự một chút thì tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống, nói: "Đây là Đỗ Liên tặng cho tôi. Lúc trước có một lần tôi suýt chết đuối, Đỗ Liên đã lấy máu tôi hòa cùng ba giọt nước sông Tam Đồ của Minh Giới tạo ra nó, chỉ cần đeo nó thì sau này gặp nước cũng không sợ nữa. Nhưng mà bởi vì nó đã chứa máu của tôi nên có khả năng nhận chủ, cho dù là ai đeo vào cũng sẽ ngất xỉu, tôi sợ cô cũng..."
Sông Tam Đồ ở Minh Giới tôi cũng đã từng nghe qua, nghe nói nước con sông ấy rất khác với những con sống trên chốn hồng trần, còn có tên gọi khác là "Vũ Thẩm Hà." Đỗ Liên có thể đến Minh Giới, rốt cuộc cô bé ấy là người thế nào?
Có vẻ Lặc Thiến cũng không tin được vào mắt mình, lẩm bẩm nói: "Sao có thể không sao..."
Tại sao tôi đeo nó vào không xảy ra chuyện gì thì lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhìn sợi dây chuyền, khác bình thường. Tôi thái sợi dây chuyền Tát Na Đặc Tư tặng xuống, lấy khối bảo thạch màu lam đặt vào hoa tai.
Sau đó, Lặc Thiến kể cho tôi nghe mọi chuyện giữa mình và Tây Trạch Nhĩ, những chuyện trước đây lẫn sở thích của ahwsn.
Lúc nói xong trời cũng đã hừng đông.
"Lặc Thiến, mong cô giúp đỡ Phi Điểu, chờ tôi quay về."
Chờ em, Phi Điểu! Em nhất định sẽ giải trừ phong ấn cho anh.
...
Bước vào tòa lâu đài, tôi sẽ là Lưu Khắc Lặc Thiến.
Tây Trạch Nhĩ thấy tôi thì vừa mừng vừa sợ, cũng có một chút hoài nghi nhưng ngay lập tức tan biến khi thấy sợi dây chuyền tôi đang đeo. Hắn ôm tôi vào lòng. "Lặc Thiến, Lặc Thiến của anh, cuối cùng em cũng trở về!"
"Anh, em xin lỗi, em sẽ không rời xa anh nữa!" Tôi cúi đầu, cố gắng diễn đạt lời nói dịu dàng của Lưu Khắc Lặc Thiến.
"Lặc Thiến." Hắn nâng mặt tôi lên. "Vì hắn nên em mới trở về sao?"
"Không phải." Tôi buồn bã nói "Anh, hắn lừa em, người hắn yêu là cô gái kia, hắn nói thích em vì em giống cô ta. Bây giờ hắn đã bỏ trốn cùng cô ta. Anh, em chỉ còn anh, anh sẽ tha thứ cho em, đúng không?"
Tôi tựa đầu vào ngực hắn, buông lời ai oán.
Tây Trạch Nhĩ ôm chặt lấy tôi, dịu dàng nói: "Lặc Thiến, em có anh là đủ rồi, không cần kẻ nào nữa, anh sẽ bảo vệ em." Hắn hôn lên trán tôi, cười. "Em vừa trở về nên nghỉ ngơi đi." Nói xong, hắn tự nhiên nắm lấy tay tôi, có lẽ với Lặc Thiến, hắn thật sự dịu dàng.
Ban đêm nằm trên giường lón, tôi trằn trọc không yên. Đúng lúc nghe được tiếng cửa nhẹ nhàng mở ra, chỉ nghe tiếng bước chân đến gần, người đó ngồi trên giường tôi, thở dài một hơi. Cơ thể tôi như đông cứng, là Tây Trạch Nhĩ, nhớ đến việc hắn và em gái loạn luân, tim tôi đập nhanh hơn, không lẽ hắn muốn...
Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưng tôi, tôi chỉ cảm thấy cả người mình run rẩy. "Lặc Thiến, Lặc Thiến..." Hắn cúi đầu gọi tên Lặc Thiến, một tiếng lại một tiếng nữa, tôi cắn răng chịu đựng, bỗng nhiên nghĩ kĩ lại, muốn nhìn thấy cơ thể hắn, chỉ có thể liều một phen.
Nghĩ vậy, tôi đột ngột xoay mình lại, mở to hai mắt nhìn hắn. Có vẻ hắn cũng không kinh ngạc, còn mỉm cười. "Anh biết em vẫn chưa ngủ, em có nhớ trước đây anh vẫn hay đến đây, luôn bị dọa bằng trò này, bây giờ em vẫn muốn làm vậy sao?"
Tôi chạm vào ống tay hắn, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên trán tôi."Em gái, thật tốt vì em đã quay về."
Nói xong, hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Tôi nhìn bóng hắn khuất dần, trong lòng không khỏi thất vọng nhưng cũng thầm cảm thấy may mắn, muốn nhìn cơ thể hắn lại sợ bị xâm phạm, mâu thuẫn nội tâm khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Đã hai ngày trôi qua, tôi vẫn không tìm được cách tiếp cận cơ thể hắn, vốn nghĩ có thể thừa dịp hắn tắm rửa đi vào nhưng lúc ấy, hắn không cho phép kẻ nào đến gần, cho dù là em gái cũng không được. Thủ vệ đứng canh phòng nghiêm ngặt, tôi không thể xông vào.
Chạng vạng hôm nay, Tây Trạch Nhĩ phái người mời tôi đến phòng hắn.
Lúc tôi đi vào, hình như hắn đang bàn bạc cùng thuộc hạ, tôi định ra ngoài nhưng hắn phẩy tay bảo tôi ở lại.
"Công tước, mục tiêu kế tiếp là Thác Tư Tạp Nạp sao?" Thuộc hạ hắn hỏi.
Tây Trạch Nhĩ cầm một cuốn sách bằng da thuộc, đăm chiêu nhìn về phía xa xa, trong mắt ánh lên dã tâm. "Đúng vậy, ta sẽ thân chinh xuất binh tấn công nơi đây, nhưng mà nước láng giềng của Thác Tư Tạp Nạp là Phí Lạp Lạp, nhất định phải thu phục được hắn."
Phí Lạp Lạp, tôi căng thẳng, quả nhiên hắn vẫn không buông tha cho Phí Lạp Lạp, chẳng lễ hôm nay hắn muốn bàn với tôi chuyện này?
"Tuy nhiên, ngài phái Lôi Thước Nặc đi chỉnh đốn quốc trị La Mã nhưng thủ đoạn quá tàn khốc, gây ra sự bất mãn cho dân chúng."
"Ồ?" Tây Trạch Nhĩ chau mày. "Tình hình La Mã thế nào?"
"Nghe nói trật tự rất ổn định, Lôi Thước Nặc làm không tồi nhưng bất mãn của dân chúng một lúc một tăng."
"Như vậy không phải rất dễ giải quyết sao? Chỉ cần dân chúng phẫn nộ, nhất định phải làm cho ra lẽ." Khóe miệng Tây Trạch Nhĩ nhếch lên.
"Công tước..."
"Truyền lệnh của ta, chém đầu thị chúng Lôi Thước Nặc để an ủi dân chúng." Trên mặt hắn để lộ nụ cười tàn nhẫn khát máu.
"Nhưng công tước đại nhân, lúc trước chính ngài đã bảo hắn phải tiến hành những chính sách chặt chẽ để chỉnh đốn trật tự..."
"Chỉ cần làm theo lời ta, cút!" Sắc mặt Tây Trạch Nhĩ trầm xuống. Tay thuộc hạ cuốn quít gật đầu, ba chân bốn cẳng chạy biến.
Một cuộc nói chuyện nho nhỏ cũng khiến tôi hoảng sợ, người đàn ông này kiên quyết đến tàn nhẫn khiến người khác líu lưỡi...
Hắn nhìn tôi, đôi mắt dần hiền lành trở lại, kéo tôi qua, đặt tôi ở trên đùi mình, dịu dàng ôm eo tôi.
"Lặc Thiến, hai ngày nay em có khỏe không?" Hơi thở ấm áp phả vào tai tôi. Tôi thật sự không thích tình trạng thế này nhưng cũng miễn cưỡng gật đầu.
"Nếu có thể giữ em bên cạnh thì thật tốt, muốn ôm em vĩnh viễn không buông tay, nhưng..." Trong lời nói của hắn có chút bất đắc dĩ. "Em gái, vì Italia, em phải gả cho công tước Phí Lạp Lạp."
Gương mặt tôi bất động nhìn hắn, quả nhiên hắn có thể hy sinh em gái vì dã tâm của mình, nếu tôi là Lặc Thiến thật, có lẽ lại một lần nữa đau đến không sống nổi.
Có vẻ hắn rất đau khổ, nhưng mà vẫn chưa đủ, tôi muốn hắn đau hơn nữa. Hắn dựa vào cái gì mà dám tổn thương phụ nữ?
"Anh, vì sao muốn gả em cho kẻ khác..." Nước mắt đôi chảy xuống, từng giọt, từng giọt lóng lánh rơi trên chiếc áo choàng của hắn. Cả người hắn chấn động, ôm tôi thật chặt, lẩm bẩm. "Lặc Thiến, lần cuối thôi, sau này anh sẽ không gả em đi nữa, nhất định sẽ giữ chặt em bên cạnh, tha thứ cho anh, xin em tha thứ..."
"Anh, anh thật nhẫn tâm, em chỉ muốn bên cạnh anh..." Tôi tiếp tục hành hạ hắn, tôi càng bi thương bao nhiêu, hắn càng đau khổ bấy nhiêu.
Hắn nhấc bổng tôi lên, tôi chưa phản ứng hắn đã hôn lên môi tôi, dần dần hôn xuống dưới. Tôi kinh hãi, theo bản năng đẩy hắn ra.
Hắn giật mình. "Lặc Thiến, em không muốn anh yêu em?"
Đầu óc tôi bối rối, không biết phải trả lời thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể tiếp tục khó, có lẽ chiêu này rất hữu dụng.
"Lặc Thiến, em ghét anh." Trong mắt hắn chứa đầy thống khổ. "Cũng tại anh đẩy em đi một lần nữa." Hắn thở dài một hơi. "Em nghỉ ngơi đi, ngày mai xuất phát."
Lúc tôi về phòng thì cảm thấy mình thật sự ngốc, vất vả lắm mới có cơ hội như lúc nãy nhưng không chịu nắm bắt. Ngài mai xuất phát. Trong mắt tôi hắn thật nhẫn tâm nhưng mà muốn giả trừ phong ấn cho Phi Điểu, chỉ còn đêm hôm nay.
Tôi suy nghĩ một lúc, liền tìm một cây trâm trong phòng cắm vào tóc, đi đến phòng của Tây Trạch Nhĩ.
Dù thế nào đi chăng nữa, đêm nay phải thành công, tôi có thể chạy trốn. Hơn nữa lấy trinh tiết so sánh với tính mạng của Phi Điểu, cái gì quan trọng hơn không phải rõ rồi sao?
Đứng trước phòng của Tây Trạch Nhĩ, tôi hít một hơi thật sâu, tôi có thể cảm nhận được mình đang run rẩy nhưng trấn định một lúc, vẫn phải đẩy cửa phòng hắn ra.
"Lặc Thiến!" Tây Trạch Nhĩ nhìn thấy tôi, vừa mừng, vừa sợ, lập tức bế tôi lên. "Sao em lại đến đây?"
Tôi chăm chú nhìn đôi mắt màu xanh nhạt kia, gằn từng chữ. "Anh, yêu em đi!"