Chương 79: Một đường đuổi đánh
Hai người rất nhanh đã lướt đến đỉnh núi, nấp sau tảng đá, nghiêng người nhìn xuống, đợi đoàn xe của quân Nhật tới.
“Lát nữa nghe lời tôi, tôi nói đẩy thì cùng lúc đẩy nhé”. Tả Đăng Phong nhìn Thiết Hài nói. Thời gian và khoảng cách tảng đá lăn từ đỉnh núi đến xuống chân núi cần phải cẩn thận tính toán, tự nhiên hắn sẽ không để cho Thiết Hài làm chủ.
“Tại sao phải nghe lời ngươi?” Thiết Hài lộ vẻ không vui.
“Ông thân ở Phật môn, không thể sát sinh, để tôi làm chủ, tội nghiệt tôi gánh chịu.” Tả Đăng Phong mở miệng lừa gạt.
“A Di Đà Phật, thí thủ từ bi.” Thiết Hài chắp tay thành chữ thập hướng Tả Đăng Phong cảm tạ.
Tả Đăng Phong thấy hắn trúng kế, cũng không nói gì thêm nữa, công bằng xem xét thì hắn cũng không muốn lừa gạt Thiết Hài, nhưng giảng đạo lý cho lão thì khẳng định lão không nghe.
Cũng không lâu sau, đoàn xe của Đằng Khi đã lái đến dưới chân núi. Nhưng nơi này địa thế hiểm ác, làm Đằng Khi sinh ra phòng bị. Hắn ra lệnh ba chiếc xe kéo giãn khoảng cách, đồng thời nhấn mạnh chân ga vọt nhanh tới trước. Tả Đăng Phong thấy tình thế không tốt, lập tức gọi Thiết Hài, cùng nhau dụng lực đẩy tảng đá từ đỉnh núi xuống. Tảng đá rơi xuống giữa chiếc xe thứ hai và chiếc thứ ba, không phá hủy được xe.
Chiếc xe thứ ba bị ngăn cản, hai chiếc đi trước cũng không đi chậm hay dừng lại mà càng chạy nhanh ra khỏi sơn cốc. Qua đoạn sơn cốc này là tới đường lớn rộng rãi, Tả Đăng Phong muốn phục kích thì càng khó khăn.
Tả Đăng Phong thấy vậy nhanh chóng lao xuống núi. Thiết Hài nhảy sau đến trước, thoáng đã vượt lên phía trước.
Xuống đến đại lộ (đường lớn), hai bên đường không có vật che chắn để ẩn thân. Nên hai người chỉ có thể từ nơi xa mà bám theo xe, không dám tới quá gần. Quỷ trên xe nhìn thấy hai người thì đồng loạt nổ súng, nhưng vì khoảng cách khá xa nên không có hiệu quả.
Trong khoảng thời gian ngắn tốc độ hai người chạy theo cũng không thua xe. Nhưng cứ đeo bám phía sau cũng không phải là biện pháp. Tả Đăng Phong cau mày suy tư chốc lát, đột nhiên nghĩ tới một kế. Hai bên đại lộ đều có cây liễu và cây du. Đánh ngã những cây này để ngăn cản xe tiến lên, kéo dài thời gian đợi đến khi trời tối lại tìm cơ hội.
Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong lâp tức tăng tốc từ phía sau vượt qua xe, chạy trước xe khoảng hai dặm, dùng sinh tử bí quyết đốn ngã cây ở hai bên đường, rồi vứt vung vãi giữa đường.
Thiết Hài thấy thế cũng gấp rút ra tay giúp đỡ, hai người một trái một phải, liên tiếp chặt cây, rất nhanh đã đốn ngã toàn bộ đại thụ trong vài dặm ném ra đường.
“Lão nạp đi hóa duyên.” Thiết Hài dừng tay lại, sau đó chỉ vào thôn xóm cách đó không xa nói.
“Đi đi.” Tả Đăng Phong gật đầu đáp ứng. Tối hôm qua hắn đã ăn rất no, hiện tại cũng chưa thấy đói. Lúc này hắn đang chăm chú nhìn vào hai chiếc xe nơi xa.
Con đường bị ngăn cản, quỷ chỉ có thế xuống xe khiêng đại thụ dời đi. Mỗi xe cũng đều có vài tên lính Nhật ở lại, cầm súng máy đề phòng xung quanh.
Nơi này cách huyện thành phía trước không tới hai mươi dặm, hễ là huyện thành thì đều có lính Nhật đóng quân, nếu như Đằng Khi tiến vào huyện thành, muốn chặn giết hắn lại càng khó khăn thêm. Lúc này là mười giờ sáng, từ đây đến tối còn rất lâu. Nếu tiếp tục như vậy, cho dù là Đằng Khi đi bộ thì cũng rất nhanh sẽ tới huyện thành. Trên hai chiếc xe có khoảng chừng năm sáu chục tên lính. Nếu là buổi tối, thì có thể cùng Thiết Hài mạo hiểm thử một lần, ban ngày thì chắc chắn là không được.
Tả Đăng Phong cau mày trầm tư hồi lâu, thủy chung không nghĩ ra biện pháp xử lý thỏa đáng. Thiết Hài cũng đã quay lại, là tay không trở về.
“Sao lại trở về tay không?” Ngoài miệng Thiết Hài vẫn còn vết lọ nồi, chứng tỏ hắn cũng không ăn cái gì.
“Không ai bố thí.” Thiết Hài bất đắc dĩ lắc đầu. Mặc dù hắn điên, nhưng không đi ức hiếp dân chúng, ngày đó ở Đông Bắc, vô tình gặp được Tả Đăng Phong, cũng là cầu xin Tả Đăng Phong bố thí.
“Cho ông, đến đó mà mua.” Tả Đăng Phong lấy từ trong ngực ra một đồng đại dương đưa lão.
“A Di Đà Phật, người xuất gia không dính mùi tiền.” Thiết Hài liên tục lắc đầu.
“Người xuất gia cũng không được sát sinh, ông đã giết bao nhiêu?” Tả Đăng Phong cau mày nói.
“Ta đi.” Thiết Hài nghe thế nổi giận, quay đầu bước đi.
“Đừng đi, đợi khi tìm được hầu tử tôi dẫn ông đi tìm thỏ.” Tả Đăng Phong vội vàng lên tiếng ngăn lại.
“Thôi Kim Ngọc sớm đã mang hầu tử rời đi, ngươi cho rằng ta không biết sao?” Thiết Hài cũng không quay đầu lại.
Tả Đăng Phong nghe vậy cũng không mở lời giữ lại nữa. Tính cách tên hòa thượng điên này bừa bãi, cũng rất bất thường. Mặc dù có thể lừa gạt lão, nhưng không thể sai bảo lão, đi cũng tốt. Ngoài ra, bây giờ trời đã sáng rõ, lão cũng không có cách nào che dấu thân hình, nếu quỷ tử phát hiện lão là hòa thượng của Thiếu Lâm tự, sẽ rất có khả năng giận chó đánh mèo. Hòa thượng có miếu phải lo lắng nhiều, không thể liên lụy lão.
Sở dĩ Tả Đăng Phong không giữ lại lão là còn có hai nguyên nhân khác. Một là vạn nhất mang theo hắn, không tìm được con vật hắn thích, thì tên hòa thượng điên này chưa biết chừng sẽ động thủ đoạt lấy Thập Tam. Mặt khác, chung đụng lâu dài, rất có khả năng Thiết Hài sẽ phát hiện tay phải hắn mang bao tay Huyền Âm thủ. Đến lúc đó, vạn nhất tâm huyết lão dâng tràn, muốn gỡ cái bao tay xuống nghiên cứu, thì phiền phức to.
Quân Nhật chuyển được một đống đại thụ rồi cũng không thèm chuyển nữa, dứt khoát bỏ xe đi bộ. Từ lúc đó, tốc độ đi rất nhanh. Tả Đăng Phong cũng nhanh chóng đi lên thôn dân phía trước ẩn thân, hắn định chờ quỷ tử đi ngang qua sẽ thừa cơ đánh lén. Nhưng mà nghĩ lại thì hắn không làm thế, bởi vì hành động đó rất dễ khiên cho quỷ tử giận chó đánh mèo, giết chết dân chúng vô tội. Nguyên tắc của Tả Đăng Phong rất đơn giản, kẻ vô tội thì tận lực không dính díu tới, kẻ đáng đời tuyệt không buông tha.
Xuyên qua thôn, trên con đường phía trước hai bên đều có rừng cây. Nơi này rất tốt cho Tả Đăng Phong ẩn nấp. Ẩn thân trong rừng, hắm lấy đá ném vào Đằng Khi trong đội ngũ. Tuy tu vi hắn cao thâm nhưng không có sự chính xác, mấy tảng đá ném đi đều trúng những tên lính bên cạnh Đằng Khi, khiến quỷ gào khóc kêu to, hướng vào rừng cây nổ súng loạn xạ.
Quỷ tử không mang theo nhiều đạn, nên cũng không dám lãng phí, chỉ bắn bậy một loạt rồi ngưng. Tả Đăng Phong thấy thế hơi yên tâm, liên tiếp ném đá vào quỷ tử. Lúc này hắn chỉ ném lung tung vào đội ngũ quỷ tử, mỗi một lần đều trúng người, nhưng trúng người nào thì ngay cả chính bản thân hắn cũng không biết. Hắn chỉ biết quỷ sưng mặt mũi ngày càng nhiều, người khập khiễng cũng càng nhiều thêm. Đến lúc này, Đằng Khi cũng bắt đầu sợ hãi, trên đầu đội một cái mũ sắt của binh sĩ, khom người chạy nhanh về phía trước.
“Đại tá Đằng Khi, mày còn nhớ tao không?” Tả Đăng Phong cảm nhận được khoái cảm báo thù, mặc dù tạm thời chưa giết được hắn, nhưng bức hắn chạy trối chết làm Tả Đăng Phong có cảm giác cực kì khoái chí.
“Súc sinh!” Đằng Khi giận dữ rống giận. Tiếng Nhật phát âm từ súc sinh tương tự như tiếng Trung, cũng là lời mắng chửi người. So sánh với từ “ba dát” thì nặng nề hơn. Nó thuộc loại từ mắng chửi người cực kỳ khó nghe ở Nhật. Ngôn ngữ người Nhật không có mắng chửi người phong phú như ngôn ngữ Trung Quốc, chỉ được vài câu như vậy thôi.
“Tao sẽ đi theo mày, mày nhất định phải chết” Tả Đăng Phong cao giọng cười điên cuồng, hắn muốn dùng lời này để chọc giận Đằng Khi.
Đằng Khi nghe được tiếng Tả Đăng Phong cười, cho là có cơ hội, liền đoạt lấy súng máy của tên lính bên cạnh, chạy ra khỏi đội ngũ, hướng về nơi âm thanh Tả Đăng Phong phát ra bắn loạn. Tả Đăng Phong ẩn thân phía sau cây, đợi khi tiếng súng dừng lại, nhanh chóng lắc mình ra. Cầm hòn đá trong tay nhắm Đằng Khi ném tới, lần này ngẫu nhiên lại ném trúng, trúng mặt Đằng Khi, khiến máu mũi hắn chảy lênh láng.
“Nhanh đi tiếp!” Đằng Khi ăn phản thiệt thòi, không dám ham chiến, rất nhanh lui vào trong đám người.
Quỷ nghe được mệnh lệnh của hắn, lập tức chạy bộ đi, đám lính phụ trách cảnh giới phía sau cũng hợp lại mà chạy đi về phía trước. Tả Đăng Phong từ phía sau thừa dịp bất ngờ phóng linh khí ra kéo một tên quỷ tử vào rừng cây, vung quyền đánh chết rồi cầm khẩu súng trường, nổ súng vào nhóm người Đằng Khi.
Mặc dù Tả Đăng Phong học được cách bắn súng, nhưng chưa hề học qua cách nhắm bắn, một phát súng này chỉ là bắn theo phương hướng đại khái, bắn trúng vào một tên lính bên cạnh Đằng Khi. Đằng Khi thấy thế giận dữ điên cuồng, không thèm chạy trốn nữa, đột nhiên rút kiếm ra hô lên ‘xung phong’. Quỷ vừa nghe lập tức quay đầu hướng rừng cây nơi Tả Đăng Phong ẩn nấp, vừa vọt tới vừa nổ súng vào. Diện tích rừng cây nơi Tả Đăng Phong ẩn thân cũng không lớn. Khi quỷ tử tiến vào hắn chỉ có thể lui về phía sau trốn tránh, chạy ra khỏi rừng cây cũng không có nơi nào ẩn nấp. Tả Đăng Phong chỉ có thể chạy nhanh, kéo dài cự ly với chúng để tránh đạn.
Quỷ tử sau khi đuổi lùi được Tả Đăng Phong thì không tiếp tục truy kích mà quay đầu tiếp tục đi tới, rất nhanh đã đi khỏi mảnh rừng đi vào khu vực trống trãi, lúc này đã có thể mơ hồ nhìn thấy thị trấn nơi xa.
Đuổi theo đến đây, Tả Đăng Phong biết rõ hôm nay không giết được Đằng Khi, nhưng hắn cũng không dừng tay lại, từ phía xa sau quỷ tử cao giọng thóa mạ. Tiến vào khu vực huyện thành, Tả Đăng Phong vẫn luôn ở phía sau lớn giọng la mắng. Hắn muốn làm nhục những tên quỷ tử này, để cho bọn họ biết người Trung Quốc không phải tất cả đều có nô tính như Hán gian. Người có cốt khí, có đảm lượng còn rất nhiều.
Cư dân trong thành chưa bao giờ từng gặp qua tình cảnh một đám lính Nhật chạy phía trước, phía sau có một tên ăn mày đuổi theo chửi mắng, cả đám đều trợn mắt há mồm nhìn Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong đuổi đến nơi đội hiến binh canh cửa vẫn không bỏ qua, cứ ở gần chỗ ấy như thằng điên mà cất giọng chửi rủa, hắn muốn hạ nhục Đằng Khi để hắn không còn mặt mũi làm người. Một đám lính Nhật để cho một tên ăn mày Trung Quốc đuổi chạy trối chết thì mặt mũi bỏ đâu?
Đội lính canh cửa không hiểu đầu đuôi, nghe tiếng Tả Đăng Phong la mắng liền xách súng chạy tới định giết hắn. Chỉ có hai tên cầm súng chạy tới nên Tả Đăng Phong không để vào mắt. Sinh Tử quyết nhanh chóng vận chuyển, một hư ảnh thoáng qua, hai tên quỷ đã bị đánh ngã xuống đất. Trong lòng Tả Đăng Phong tức giận, cầm lấy súng trường có lưỡi lê cắt đầu quỷ tử, đá bay thi thể tên lính đến cửa đội hiến binh, còn đầu thì ném tới đám người đang vây xem xung quanh. Hắn muốn dân chúng đang xem xung quanh thấy, lính Nhật không phải là không thể chiến thắng, chỉ cần người Trung Quốc đoàn kết giống như người Nhật thì người Nhật không có khả năng tùy ý tung hoàng tại Trung Quốc.
“Đằng Khi, lão tử sẽ ở đây chờ mày, mày có bản lãnh thì vĩnh viễn đừng ra.” Tả Đăng Phong mắng đến mệt mỏi, mới chạy đến một quán trà định uống nước, người làm quán trà thấy thế liền quay đầu chạy mất.
“Ngươi hoảng sợ cái gì?” Mắng chửi hồi lâu làm Tả Đăng Phong hết sức phấn khích. Hắn xem hành động của hắn là vì người Trung Quốc mà ra mặt, ít nhất quán trà cũng phải cho hắn một miếng nước. Không nghĩ tới thế mà gã hỏa kế (người làm thuê) lại bỏ chạy, điều này làm cho Tả Đăng Phong cực kì phẫn nộ, đuổi theo gã hỏa kế chạy phía trước, đạp gã ngã xuống đất.
Cầm một bình trà đi ra khỏi quán, Tả Đăng Phong nhảy lên một nóc nhà lầu, từ trên cao nhìn xuống uống nước thở dốc. Mặc dù không giết được Đằng Khi, nhưng lại khiến gã cực kì nhục nhã, đuổi gã chạy như ‘chó nhà có tang’. Điều này giúp Tả Đăng Phong hơi nguôi ngoai cơn giận, năm đó Đằng Khi dùng dao cắm vào bắp đùi hắn, vung tay tát Vu Tâm Ngữ, hôm nay hắn còn dám sao?
Nhớ tới Vu Tâm Ngữ, cảm xúc hưng phấn của Tả Đăng Phong biến thành bi thương. Nếu như lúc đầu có một thân tu vi như thế này, Vu Tâm Ngữ sẽ không phải chết. Còn hôm nay, dù có giết chết Đằng Khi, thì Vu Tâm Ngữ cũng đã mất rồi. Nếu như Vu Tâm Ngữ không chết, hiện tại nhất định cuộc sống của hai người sẽ an tĩnh hạnh phúc, hắn đâu đến mức ngồi ở đây như kẻ tha hương nơi xứ lạ. Nhớ lại lúc hai người cùng sinh sống một nơi cùng với sự tịch mịch cô liêu mà lần trước hắn quay về Thanh Thủy quan, Tả Đăng Phong bi phẫn ném bình trà xuống.
Giờ phút này hắn hạ quyết tâm, ở nơi đây đợi chờ, hắn không tin Đằng Khi có thể không ra.