Chương 483: Thần bí ngọc phiến

Ngũ Hành Luân Hồi đại trận ở trong nháy mắt, đột nhiên hỏng mất!

Cảnh tượng như vậy ở trong nháy mắt liền xảy ra, vốn năm trận pháp Chân Long áp chế Thiên Cương đồng tử cùng Long Ngưng Tuyết khổ không thể tả, muốn đại phát thần uy bắt hai người bọn họ, trong nháy mắt Thiên Cương đồng tử cùng Long Ngưng Tuyết vậy mà đồng thời tìm được mắt trận, trực tiếp tàn nhẫn diệt sát bốn Diệt Thần vệ, phá vỡ đại trậnphong tỏa!

Nụ cười trên mặt Hạ U, Chu Thanh còn có Ngũ Đức Chân Nhân lập tức đọng lại, ở trong nháy mắt trở nên tái nhợt.

Trận pháp không gian bị phá vỡ, Đại Hải bên ngoài lần nữa xuất hiện ở trước mặt mọi người, Khương Tư Nam cùng Long Ngưng Tuyết bỏ chạy về phía đông, mà Thiên Cương đồng tử phía tây, vừa vặn cùng Ngũ Đức Chân Nhân đụng vào nhau.

Thiên Cương đồng tử vốn bởi vì phá trận mà kinh hỉ, như bị một chậu nước lạnh dội xuống, lập tức liền dập tắt, một cỗ lửa giận vô danh xông lên, hắn đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt phảng phất như muốn phun lửa, nhìn về phía Khương Tư Nam xa xa gào thét một tiếng.

- Khương Tư Nam ngươi cái tiểu tạp chủng này, cũng dám gạt ta? Ta * con mẹ ngươi!

Vừa rồi thời điểm Khương Tư Nam tìm được mắt trận, khẳng định cũng có thể chứng kiến cảnh tượng bên ngoài trận pháp, nhưng mà Thiên Cương đồng tử nhìn không tới a, cứ như vậy bị đẩy đi phá mắt trận phái tây, mà phương hướng này đúng lúc là vị trí của Ngũ Đức Chân Nhân.

Khương Tư Nam tắc cùng Long Ngưng Tuyết chạy trốn về phía phương đông, vì chính là để cho Thiên Cương đồng tử lưu lại ngăn cản Ngũ Đức Chân Nhân.

Nhưng mà chờ hắn hiểu được, đã chậm.

Đám người Ngũ Đức Chân Nhân sắc mặt âm trầm, trong ánh mắt mang theo thần sắc không dám tin, căn bản không nghĩ ra đại trận vốn hảo hảo, làm sao sẽ đột nhiên tầm đó hỏng mất?

Loại lửa giận này ở thời điểm nhìn thấy Thiên Cương đồng tử, lập tức liền đổ xuống.

Oanh!

Ánh mắt Kim Đức Chân Nhân âm trầm, một thân áo bào trắng hào quang sáng chói, phóng ra khí cơ lăng lệ ác liệt, cổ tay chặt chém, phảng phất như một thanh đao cương ngập trời, muốn tan vỡ vạn vật, mang theo khí tức tuyệt sát hết thảy.

Sắc mặt Thiên Cương đồng tử đại biến, vội vàng thúc dục ngọc phiến trong Huyết Hải Nguyên Thần, hào quang óng ánh, ngọc phiến phóng ra từng sợi hào quang thần bí, cùng Kim Đức Chân Nhân chạm vào nhau, bộc phát ra thần quang hoa mỹ.

Tuy chưởng đao của Kim Đức Chân Nhân bị ngăn trở, nhưng mà Thiên Cương đồng tử cũng sắc mặt trắng bệch, nhận lấy lực phản chấn thật lớn, khóe miệng chảy xuống vết máu.

Nhìn Kim Đức Chân Nhân còn muốn ra tay, Thiên Cương đồng tử vội hô:

- Chậm đã, là Khương Tư Nam phát hiện mắt trận của Ngũ Hành Luân Hồi đại trận, tiểu tử này ngay cả ta cũng đùa nghịch, hiện tại các ngươi nên đuổi theo hắn, bằng không hắn sẽ chạy mất!

Ánh mắt Kim Đức Chân Nhân âm trầm, lạnh giọng nói:

- Sự tình Khương Tư Nam không cần ngươi quan tâm, trong này cũng có một phần công lao của ngươi, cho nên ngươi hôm nay hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Mộc Đức sư đệ lưu lại, ba vị sư đệ khác kính xin đuổi theo giết Khương Tư Nam, phải tất yếu bắt sống hắn và Long Ngưng Tuyết!

Oanh!

Theo Kim Đức Chân Nhân ra lệnh một tiếng, Thủy Đức Chân Nhân, Hỏa Đức Chân Nhân, Thổ Đức Chân Nhân đều nhẹ gật đầu, thân hình chậm rãi biến mất ở trong hư không, đuổi giết đám người Khương Tư Nam.

Trong tay Kim Đức Chân Nhân xuất hiện một thanh chiến đao Linh khí Tuyệt phẩm, tản ra mũi nhọn, phảng phất như có thể cát liệt hư không, đao cương màu trắng chiếu rọi, vô cùng chói mắt, bảo quang óng ánh, tản ra một loại sát cơ thuần túy.

Mà Mộc Đức Chân Nhân cầm trong tay một thanh cổ kiếm, như một vũng thu thủy, hào quang sáng chói chói mắt, phía trên phảng phất như có nhật nguyệt tinh thần, sông núi thảo mộc hư ảnh, ẩn ẩn tác động lấy Thiên Địa đại thế.

Hai người lập tức liền vây Thiên Cương đồng tử lại, sát cơ tràn ngập.

Sắc mặt Thiên Cương đồng tử đại biến, phiền muộn muốn thổ huyết, trong nội tâm đối với Ngũ Hành Thánh Tông còn có Khương Tư Nam đều hận tới cực điểm, lúc này đây chẳng những Đông Hải Tam Thập Lục Yêu Ma chỉ còn mình hắn, hơn nữa hiện tại có nguy hiểm tính mạng.

Tuy đều là đại năng Thông Thiên Cảnh, nhưng mà Kim Đức Chân Nhân cùng Mộc Đức Chân Nhân, tu vi chiến lực đều viễn siêu hắn, hắn căn bản không có khả năng chút nào.

- Ngũ Hành Thánh Tông, còn có Khương Tư Nam, ta nhớ kỹ các ngươi! Lão tử cùng các ngươi thế bất lưỡng lập, thù này sớm muộn gì có một ngày ta cũng cùng các ngươi tính toán rõ ràng!

Trên mặt Thiên Cương đồng tử tràn đầy thần sắc oán độc, hắn gào thét một tiếng, trên người đột nhiên phóng ra huyết quang sáng chói, phảng phất như toàn thân thiêu đốt, khí tức tăng gấp 10 lần, như một đoàn liệt hỏa, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.

- Không tốt, thằng này muốn chạy trốn!

Kim Đức Chân Nhân cùng Mộc Đức Chân Nhân nhìn nhau, đều biến sắc, chiến đao cùng cổ kiếm phóng ra mũi nhọn sáng chói, đột nhiên trảm về phía Thiên Cương đồng tử.

Oanh!

Thiên Cương đồng tử đang thi triển một loại bí thuật, huyết dịch toàn thân thiêu đốt, có một loại nguyên khí huyết sắc rót vào ngọc phiến trên đỉnh đầu, ngọc phiến ông ông run lên, vốn trắng muốt không rảnh lập tức biến thành huyết sắc, tràn ngập ra chấn động kinh khủng, phảng phất như hư không cũng đang run động.

Chiến đao màu trắng cùng thanh sắc cổ kiếm, bị chấn động kinh khủng quét trúng, lập tức Hỏa Tinh bắn ra bốn phía, thần quang nổ tung, phù văn phía trên trở nên có chút ảm đạm, Kim Đức Chân Nhân cùng Mộc Đức Chân Nhân khí huyết phiên cổn, ánh mắt lập tức lộ ra thần sắc tham lam.

- Đây là cái ngọc phiến gì? Tại sao có thể có lực lượng mạnh như vậy?

- Gần kề chỉ là một góc ngọc phiến, thật không ngờ lợi hại như vậy? Xem ra như là tàn phiến của chí bảo nào đó, nhất định phải đoạt được, loại bảo vật này tuyệt đối là kinh thiên động địa, uy lực ngập trời!

Kim Đức Chân Nhân cùng Mộc Đức Chân Nhân nhìn nhau, đang chuẩn bị lần nữa phát động công kích.

Lúc này, huyết dịch trên người Thiên Cương đồng tử phảng phất như bị thiêu đốt hơn phân nửa, uy năng của ngọc phiến rốt cục bị kích phát ra, hắn oán độc nhìn hai người, sau đó bị ngọc phiến tản mát ra huyết sắc quang mang bao vây, lập tức biến mất ở trong hư không.

Kim Đức Chân Nhân cùng Mộc Đức Chân Nhân thần sắc biến đổi, vội vàng tản ra lực lượng thần hồn bàng bạc, phát hiện vùng biển chung quanh vài nghìn dặm căn bản không có bất kỳ khí tức chí bảo chấn động, cũng không có thân ảnh của Thiên Cương đồng tử.

Hắn lần này ít nhất trốn ra ngoài vạn dặm, ngay cả khí tức trên thân cũng trở nên như có như không, cuối cùng tán đi.

Trong ánh mắt Kim Đức Chân Nhân cùng Mộc Đức Chân Nhân đều lóe ra một tia ảo não, căn bản không có nghĩ đến Thiên Cương đồng tử vậy mà sẽ có chí bảo tàn phiến, nếu sớm biết rõ liền trước tiên bắt đối phương, cũng sẽ không để hắn trốn đi như vậy a.

- Đi, đi bắt Khương Tư Nam!

Hai người nhìn nhau, tay áo lập tức xoáy lên Hạ U cùng Chu Thanh, về phía xa xa cực tốc bay đi.

Mà giờ khắc này Khương Tư Nam, cùng Long Ngưng Tuyết, Liễu Dung Dung, Nghiêm Phong chung một chỗ, bay nhanh về phía Vô Tận Đông Hải, sau lưng Thủy Đức Chân Nhân, Hỏa Đức Chân Nhân, Thổ Đức Chân Nhân sắp muốn đuổi theo, dù sao bọn họ đều là đại năng Thông Thiên Cảnh, muốn đuổi kịp một đám thiếu niên Anh Thiên Cảnh vẫn là rất dễ dàng.

- Khương sư đệ, ta biết rõ ngươi có biện pháp đào tẩu, không cần lo cho chúng ta, ngươi đi mau! Mục tiêu của bọn hắn là ngươi, chỉ cần ngươi có thể đào tẩu, bọn hắn sẽ không làm gì chúng ta!

Thanh âm của Long Ngưng Tuyết có chút dồn dập nói, trên khuôn mặt như băng sương bỗng nhiên dần hiện ra một loại kiên quyết.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện