Chương 901: Ta không đồng ý!
Cái này để cho hắn làm sao không kích động cùng hưng phấn?
- Ha ha ha, minh chủ đại nhân nói rất đúng, từ hôm nay trở đi Vạn Tiên Liên Minh thành lập, Đế Nhất cùng hai vị Tiên Tử kết hợp, cũng là đại hỉ sự của Vạn Tiên Liên Minh chúng ta, mọi người chúng ta khẳng định đều vô cùng đồng ý!
Đệ Nhất Thánh cười ha ha, mặt đầy ánh sáng màu đỏ, trực tiếp hô lên hai chữ Minh chủ, để cho ánh mắt của mấy cự đầu đại tông môn có chút ngưng tụ, nhưng mà sau khi bọn hắn nghĩ tới điều gì đó, đều nhẹ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Ngũ Đạo Tông một mực chú ý thái độ của mấy đại cự đầu, giờ phút này chứng kiến bọn hắn lặng yên nhận đồng, nụ cười trên mặt càng hơn vài phần, đồng thời trong ánh mắt nhìn về phía Đệ Nhất Thánh lộ ra vẻ hài lòng.
Đệ Nhất Thánh này thật đúng là biết thời biết thế, hai chữ Minh chủ kia để cho Ngũ Đạo Tông có chút hưởng thụ.
Trong nội tâm Ngũ Đạo Tông cao hứng, nhưng mà trong miệng vẫn đang nói:
- Đệ Nhất sư đệ, lời nói cũng không thể nói lung tung, Vạn Tiên Liên Minh vừa thành lập, Minh chủ còn cần mọi người thương thảo quyết định, hiện tại ta còn không phải Minh chủ, ngươi không được đi quá giới hạn! Bất quá hôm nay ta có thể chủ trì đại hôn của ba vị tân tú, đây đúng là một chuyện đại hỉ sự!
- Ngũ sư huynh, ngài quá khiêm nhượng! Người nào không biết Vạn Tiên Liên Minh này trừ ngươi ra, những người khác nào có tư cách trở thành Minh chủ?
Đệ Nhất Thánh mỉm cười, nhìn mấy đại cự đầu kia, thấy bọn họ đều trầm ngâm, tiếp tục nói:
- Có thể do minh chủ chủ trì đại hôn hôm nay, cái này chính là vinh hạnh của ba vị tân tú a!
- Đúng vậy, minh chủ chủ trì đại hôn, chính là một đoạn giai thoại!
- Cũng chỉ có thiên kiêu như Đế Nhất sư huynh, mới có thể xứng với hai vị Tiên Tử!
- ...
Mọi người ngươi một lời ta một câu, nhao nhao mở miệng theo đuôi, trên mặt tràn đầy dáng tươi cười nịnh nọt.
Trong ánh mắt của Long Ngưng Tuyết và Long Thu Nguyệt đều lộ ra một tia lãnh mang cùng lửa giận, nếu không phải không thể nói chuyện, các nàng đã sớm mở miệng khiển trách, chưa từng nghĩ Đại La Thiên Tông đệ nhất Thái Thượng trưởng lão sẽ vô sỉ như thế.
Đồng thời trong lòng các nàng cũng cảm thấy một cỗ bi ai, nhìn Đế Nhất bao phủ ở trong tiên quang trầm ngâm không nói, trong nội tâm hai người đều đồng thời hiện ra một khuôn mặt thanh tú.
- Cũng không biết Khương sư đệ thế nào... Hi vọng hắn đi càng xa càng tốt, ngàn vạn lần không nên gặp được người Ngũ Hành Thánh Tông!
Trong nội tâm Long Ngưng Tuyết khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt hiện lên một tia phức tạp.
- Để cho ba người bọn họ kết hôn, ta không đồng ý!
Vừa lúc đó, trong hư không vang lên một thanh âm lạnh nhạt mà vang dội, như Thiên Lôi cuồn cuộn, lập tức đè xuống thanh âm của tất cả mọi người.
Mọi người ngạc nhiên, trong ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc, ai to gan lớn mật như vậy, dám nói như thế ở loại trường hợp này, chẳng lẽ không muốn sống nữa sao?
Mà Long Ngưng Tuyết cùng Long Ngưng Tuyết nghe được câu này, thân thể mềm mại rung mạnh, đột nhiên quay đầu, ánh mắt mang theo thần sắc mừng rỡ, nhìn về phía nơi phát ra thanh âm.
Thanh âm quen thuộc, sẽ là hắn sao?
Ông!
Một đạo kim quang sáng chói lập lòe, ở trong hư không xuất hiện một thiếu niên thanh tú, tóc đen rối tung, dáng người kiện tráng như rồng, tư thế oai hùng bất phàm, thân mặc áo trắng, lưng đeo Hắc Bạch song kiếm, tuy không hoàn mỹ giống như Đế Nhất, lại có một loại khí chất đỉnh thiên lập địa, bộc lộ tài năng.
Khương Tư Nam đạp hư mà đến, ánh mắt lạnh nhạt mà bình tĩnh, từng bước một đi tới trên Ngũ Hành Thiên Cung, nhìn mọi người chậm rãi nói:
- Cái gọi là Vạn Tiên Liên Minh, cũng không quá đáng là một đám hèn hạ vô sỉ, gà đất chó kiểng mà thôi, đại hôn của ba người bọn họ, ta không đồng ý!
Thanh âm của Khương Tư Nam lạnh nhạt, có một loại phong mang không sợ hết thảy, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà để cho hiện trường lặng ngắt như tờ.
- Khương Tư Nam?
Ánh mắt của mọi người đều chấn động, nhận ra Khương Tư Nam, thiếu niên đảo loạn thế cục phong vân của Chân Cương Đại Lục kia, hôm nay đã đi tới Ngũ Hành Thánh Tông.
- Hắn là Khương Tư Nam sao? Ba ngày trước chém giết Thanh Hà Thành thành chủ, đại náo Đại La Thiên Tông, bị mười Vương giả vây công, chém giết Kiếm Vương Trần Nguyên Canh, hơn nữa toàn thân trở ra, dĩ nhiên là thiếu niên thanh tú như thế!
Có người thì thào tự nói, nhìn thiếu niên thanh tú trước mắt, rất có một loại cảm giác không chân thực.
Nhưng mà sắc mặt của bọn người Ngũ Đạo Tông, Đệ Nhất Thánh lại bắt đầu âm trầm xuống, bọn hắn cũng không nghĩ tới, Khương Tư Nam sẽ dám tới nơi này quấy rối, chẳng lẽ hắn không sợ chết sao?
Ngay cả Đế Nhất nguyên bản nhắm nghiền hai mắt, giờ phút này cũng mở đôi mắt mờ ảo lạnh lùng, lóe ra một tia phong mang kỳ dị, nhìn về phía thiếu niên ở trên hư không kia.
- Tiểu súc sinh, ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện sao? Còn không mau cút tới dập đầu bồi tội, nếu không hiện tại ta liền để ngươi máu phun ba thước!
Ánh mắt của Đệ Nhất Thánh lạnh như băng, tản mát ra một tia sát cơ.
Trong lòng của hắn cũng rất khiếp sợ, nếu như không phải Sâm La trong ở Đại La Thiên Tông tự mình truyền tin tức đến, hắn căn bản không thể tin được, Khương Tư Nam sẽ trở nên nghịch thiên như thế!
Rõ ràng còn không phải Vương giả, nhưng lại có thể chém giết Vương giả, còn ở dưới hơn mười Vương giả vây công lông tóc không thương, đây quả thực giống như mộng ảo!
Nhưng mà, phảng phất như Khương Tư Nam không có chứng kiến Đệ Nhất Thánh, mà từ trong hư không rơi vào bên người Long Ngưng Tuyết cùng Long Thu Nguyệt, đánh ra một chưởng.
Oanh!
Kim hà bộc phát, phong mang vô tận cuốn sạch tất cả, trực tiếp đập bay đám cường giả muốn xông lên ở chung quanh kia, sau đó ôn hòa cười cười nói với Long Ngưng Tuyết cùng Long Thu Nguyệt.
- Ngưng Tuyết, Thu Nguyệt, ta tới chậm!
Mấy chữ vô cùng đơn giản, lại làm cho Long Ngưng Tuyết cùng Long Thu Nguyệt một mực dừng ở trên người Khương Tư Nam, hai mắt đỏ hồng, có chất lỏng óng ánh chậm rãi chảy xuống, giờ phút này tất cả ủy khuất cùng tuyệt vọng trong nội tâm, đều ở dưới một câu nói kia chậm rãi tiêu tán.
Long Ngưng Tuyết cùng Long Thu Nguyệt đều lắc đầu, nhịn không cho nước mắt chảy xuống, lộ ra dáng tươi cười để cho bách hoa ảm đạm thất sắc, nụ cười này… khuynh quốc khuynh thành.
Mọi người chung quanh đều bị nụ cười này ảnh hưởng, hơi có chút thất thần, thậm chí bọn hắn có chút ghen ghét Khương Tư Nam, thiếu niên này có tài đức gì, vậy mà để cho hai vị Tiên Tử vì hắn rơi lệ, cũng vì hắn mỉm cười?