Chương 1618: Thôn phệ, Chúa Tể cảnh!

Ầm ầm!

Dòng lũ màu vàng xông lên trời, toàn bộ Hỗn Độn bị nhuộm thành màu vàng, bốn phía sát cơ bành trướng, phảng phất như diễn hóa thành Tu La Địa Ngục.

Bốn mươi chín Tổ Thú, tăng thêm Luân Hồi Thiên Đế, dùng Đế Huyền Sát làm trung tâm, ẩn ẩn tạo thành số lượng Đại Diễn viên mãn, bộc phát ra khí tức làm cho cả Hỗn Độn run rẩy.

- Chịu chết đi! Khương Tư Nam!

Đế Huyền Sát dữ tợn cười một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ băng lãnh.

Trong lòng của hắn là triệt để sợ hãi Khương Tư Nam, nếu đơn đả độc đấu, chỉ sợ hắn rất có thể sẽ chết ở trong tay đối phương.

Khương Tư Nam đã đụng chạm đến Chúa Tể Cảnh, lại tiến thêm một bước, sẽ triệt để khống chế phiến Hỗn Độn Vực Hải này.

Đây là Đế Huyền Sát cùng cả Hỗn Độn Nguyên Thú nhất tộc không có cách nào tiếp nhận, cho nên Khương Tư Nam nhất định phải chết.

Chỉ có Khương Tư Nam chết, Đế Huyền Sát mới có thể suất lĩnh Hỗn Độn Nguyên Thú nhất tộc quét ngang tất cả thế giới vũ trụ, cắn nuốt nhiều vũ trụ bản nguyên như vậy, Đế Huyền Sát mới có hi vọng đi trùng kích Chúa Tể cảnh.

Cái này chẳng những là tộc đàn sinh tồn tranh đấu, đây càng là Đại Đạo chi tranh!

Ầm ầm!

Thần quang màu vàng vô tận bao phủ Khương Tư Nam, sát cơ kinh khủng kia chỉ sợ coi như là cường giả Đại Đế cũng hóa thành bột mịn, hơn nữa không có bất kỳ khả năng tránh né.

Nhưng thần sắc của Khương Tư Nam vẫn cực kỳ bình tĩnh, hơn nữa còn nhắm hai mắt lại, toàn thân tản mát ra quang mang cửu sắc.

- Như ta nghe thấy, Hồng Mông Khai Thiên, chư đạo thừa hành, sinh tử Niết Bàn, tạo hóa thiên địa, quy tắc diễn biến...

Kinh văn thần bí từ trong miệng Khương Tư Nam vang lên, cả người hắn thoáng cái phá tan các Tổ Thú phong tỏa, từ trong Sát Lục thần quang nguyên vẹn không sứt mẻ đi ra.

Hắn nhắm mắt, toàn thân bao phủ khí tức thanh tịnh, tóc dài rối tung ở sau ót, thế giới sau lưng run rẩy kịch liệt, bốn phía vô số Tổ Thú bạo phát ra công kích cường đại, tất cả đều quỷ dị bị thế giới kia hấp thu.

- Cái gì?

Luân Hồi Thiên Đế cùng Đế Huyền Sát sững sờ, trong ánh mắt đều lộ ra thần sắc kinh khủng và khó có thể tin.

- Đây là... bất hủ vũ trụ? Làm sao có thể? Ngươi căn bản còn không có đột phá đến Chúa Tể cảnh, ta đã biết... Ta đã biết, là Hồng Mông Tạo Hóa Tháp! Ngươi đã triệt để luyện hóa được Hồng Mông Tạo Hóa Tháp!

Thanh âm của Luân Hồi Thiên Đế run rẩy, trong ánh mắt lộ ra thần sắc tuyệt vọng.

Đế Huyền Sát cũng giống như vậy, toàn thân ngăn không được run rẩy lên.

Bất hủ vũ trụ, đây chính là thế giới vũ trụ trong truyền thuyết, trải qua vạn kiếp mà bất diệt, vĩnh hằng bất hủ, mênh mông vô bờ, ẩn chứa lực lượng thần bí khó lường.

Nếu Khương Tư Nam thật sự diễn biến ra bất hủ vũ trụ, coi như hắn còn không có đột phá đến Chúa Tể cảnh, cũng có thể có được chiến lực của Chúa Tể.

- Nếu không phải các ngươi đánh phá vô số thế giới vũ trụ, cung cấp đầy đủ năng lượng, cộng thêm Hắc Ám Bản Nguyên trong cơ thể bốn mươi chín Tổ Thú các ngươi, bất hủ vũ trụ của ta làm sao có thể triệt để viên mãn! Để cảm tạ các ngươi, ta sẽ diệt sạch Hỗn Độn Nguyên Thú nhất tộc, cho nên, nghênh đón vận mệnh của các ngươi đi!

Trong miệng Khương Tư Nam phát ra thanh âm lạnh như băng mà vô tình, chấn động đến tất cả Tổ Thú đều lộ ra vẻ sợ hãi.

Ầm ầm!

Sau lưng Khương Tư Nam, một thế giới vốn thoạt nhìn cực kỳ hư ảo, vậy mà lập tức ngưng thực, sau đó hiện ra ánh sáng mênh mông, bắt đầu điên cuồng thôn phệ hết thảy ở chung quanh.

Vô luận là thế giới vũ trụ nghiền nát, năng lượng Hỗn Độn mênh mông, hay lực lượng của các Hỗn Độn Nguyên Thú cùng Tổ Thú, tất cả đều bị thôn phệ, hơn nữa căn bản không có bất luận phương pháp gì giãy giụa.

- Đi mau!

Đế Huyền Sát cùng các Tổ Thú đều gào thét, muốn giãy giụa ra cổ lực lượng mênh mông kia, nhưng căn bản không có tác dụng nào.

Thần quang cuồn cuộn, lực lượng thần bí mà hùng vĩ tràn ngập thiên địa, tất cả Hỗn Độn Nguyên Thú đều chỉ có thể trơ mắt nhìn lực lượng của mình bị thôn phệ.

Oanh! Oanh! Oanh!

Một Tổ Thú nổ thành hào quang, căn bản không có bất luận khả năng tháo chạy.

Tất cả Pháp Tắc Chi Lực, Đại Đạo chi lực cùng Hỗn Độn sương mù… đều cực kỳ hỗn loạn.

Chỉ có Luân Hồi Thiên Đế cùng Đế Huyền Sát, thừa dịp bất hủ vũ trụ thôn phệ các Tổ Thú, đột nhiên giãy giụa ra khỏi lực lượng thần bí, sau đó chạy thục mạng về phía xa xa.

- Muốn đi? Nào có dễ dàng như vậy, hết thảy đều nên kết thúc!

Khương Tư Nam cười lạnh một tiếng, đập qua một chưởng, thần quang mênh mông phảng phất như xuyên thủng hư không vô tận, đi thẳng tới sau lưng Luân Hồi Thiên Đế cùng Đế Huyền Sát, giống như nghiền chết hai con kiến.

Phanh!

- A a...

Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, Luân Hồi Thiên Đế cùng Đế Huyền Sát bị Khương Tư Nam oanh nổ, sau đó bị bất hủ vũ trụ thôn phệ.

Ầm ầm!

Giờ phút này, ở trong Hồng Mông thế giới, Hồng Mông Tạo Hóa Tháp cao tới trăm vạn trượng đã hư ảo đến cực hạn, sau khi Luân Hồi Thiên Đế cùng Đế Huyền Sát bị oanh giết, Hồng Mông Tạo Hóa Tháp cũng ầm ầm nổ thành vô số mảnh vỡ.

Giống như quang điểm óng ánh nhất, vô số đại đạo pháp tắc tràn ngập về phía Hồng Mông vũ trụ, trong nháy mắt Hồng Mông vũ trụ kịch liệt bành trướng, so với trước khổng lồ hơn hàng tỉ lần.

Đại Đạo tiên hoa rơi vãi, hào quang thần bí tràn ngập, Hồng Mông vũ trụ xuất hiện ở trong Hỗn Độn Vực Hải, bộc phát quang minh.

Vũ trụ mênh mông trải ra, cả người Khương Tư Nam bị một mảnh pháp tắc mênh mông bao vây lại.

Pháp tắc Đại đạo vô cùng vô tận lao vào trong thân thể Khương Tư Nam, trong nháy mắt, hắn như cảm giác được, Hỗn Độn thiên địa, vũ trụ vô tận, Đại Đạo mênh mông… ở chung quanh, tất cả đều ở trong một ý niệm của hắn.

Khóe miệng của hắn lộ ra nụ cười nhạt, cả người thanh tịnh bất nhiễm, trên đỉnh đầu có ba đạo thanh khí xông ra, hóa thành ba đạo tiên hoa tinh khí thần.

- Cái này là Chúa Tể cảnh sao? Khống chế tất cả sinh linh, cũng khống chế vận mệnh bản thân!

Khương Tư Nam thì thào nói, chỉ cảm thấy nội tâm có một loại cảm giác vui mừng, bình tĩnh, phảng phất như hết thảy đều ở trong lòng bàn tay, Hỗn Độn Vực Hải này cũng không quá đáng là một tay có thể che trời.

Trong đôi mắt hắn, như có quang mang nhàn nhạt lập loè, xuyên thấu qua Hỗn Độn Vực Hải vô tận, thấy được chỗ xa hơn.

Giờ phút này, hắn phảng phất như hóa thân thành một bộ phận của Đại Đạo, thần bí, tôn quý mà mênh mông.

- Ngươi che dấu lâu như vậy, cũng có thể đi ra nha!

Khương Tư Nam nhìn về phía sau lưng, trong ánh mắt lộ ra một tia quang mang nhàn nhạt.

- Rốt cục vẫn bị ngươi nhìn ra!

Một tiếng thở dài già nua truyền đến, chỗ Khương Tư Nam nhìn lóe lên hào quang, từ trong đó đi ra một lão giả râu tóc bạc trắng, trong ánh mắt tràn đầy tang thương cùng cơ trí, chỉ là giờ phút này hơi có chút đắng chát.

- Thái Sơ tiền bối!

Ánh mắt của Khương Tư Nam vẫn rất bình tĩnh, chậm rãi nói.

Phảng phất như đã sớm biết, Khương Tư Nam đối với lão giả này xuất hiện không có ngoài ý muốn chút nào, không sai, lão giả này là Thái Sơ Thiên Đế trong truyền thuyết!

- Ngươi rất không tồi! Thậm chí, ngươi phát triển vượt xa tưởng tượng của ta, ngắn ngủn hơn 100 năm, từ một phàm nhân nhỏ yếu, trưởng thành đến cảnh giới ngay cả ta đều phải nhìn lên hôm nay, xác thực rất khó lường! Có thể nói cho ta biết, ngươi phát hiện ta ở lúc nào không?

Thái Sơ Thiên Đế râu tóc bạc trắng, tiên phong đạo cốt, tay cầm quải trượng, chậm rãi cất bước đi đến.

&

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện