Chương 158: Giao Vân

Thấy Trần Mộ đã tới, tộc trưởng nhìn xung quanh tứ phía, từ từ mở miệng:

- Lần này mời mọi người tới, chúng ta đã chứng thực, tầng giao vân gần đây rất không ổn định.

Trong phòng hội nghị hoàn toàn yên lặng, vẻ mặt người trong thôn toàn bộ đều xám xanh cả lại. Ba người Trần Mộ đối mặt nhìn nhau, họ không rõ thứ gọi là “tầng giao vân” là chỉ cái gì.

Bá Vấn ho nhẹ một tiếng:

- Tầng giao vân? Tại hạ lần đầu tiên nghe thấy, không biết đến tột cũng là thứ gì vậy?

Kit bước ra giải thích:

- Ba vị khả năng có chỗ chưa biết, ở bầu trời phía trên đỉnh đầu chúng ta có một thứ rất kỳ quái chúng ta gọi là tầng giao vân. Nó vô hình vô chất giống như không khí nhưng lại đặc quánh, giống đám mây bồng bềnh cao trên bầu trời. Tầng giao vân vô biên vô hạn, ai cũng không biết dày bao nhiêu.

Ba người lần đầu tiên nghe thấy kiến giải như thế, hơi hiện vẻ kinh ngạc. Trên mặt Bá Vấn ít nhiều có vẻ không tin, nếu có thứ như thế, hắn từ trước tới giờ sao chưa từng nghe nói qua?

- Tầng giao vân trong suốt như không khí, hơn nữa cách mặt đất rất cao, mắt thường không cách nào phát giác ra sự tồn tại của nó. Nói đại khái, tầng giao vân hết sức ổn định, đối với sinh hoạt bình thường của chúng ta không có bất cứ ảnh hưởng nào.

Ngữ khí của tộc trưởng đột nhiên nặng thêm:

- Nhưng nếu một khi tầng giao vân không ổn định, điều ấy đối với tất cả mọi sinh vật trên mặt đất mà nói, đều là một hồi tai nạn!

Vẻ trên mặt Kit vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trong con mắt vẫn có thể nhìn thấy một tia lo lắng. Ba người ghìm hô hấp, cẩn thận lắng nghe Kit giảng giải.

- Mỗi lúc nó không ổn định, nó lập tức sẽ trút xuống rất nhiều đám giao vân. Chỉ có điều rất ít đám giao vân sau khi trút xuống trở nên cực đại, có lúc đường kính đạt đến hình nấm vài trăm km. Chúng mặc dù không hình không chất nhưng lại giống như keo trong suốt, trong thời gian dài dài, tất cả mọi sinh vật bị đám giao vân trút xuống sẽ nghẹt thở mà chết, bao gồm cả chúng ta.

Sắc mặt ba người Trần Mộ đột biến. Quá đáng sợ! Phạm vi vài trăm km, vậy có chạy cũng chạy không thoát.

- Không chỉ như vậy, giao vân còn có một đặc tính, chính là hấp thu năng lượng! Đặc biệt là năng lượng có hình thái như năng lượng tráo (lồng), sẽ rất nhanh bị giao vân hấp thu gần như sạch sẽ.

Sắc mặt ba người thay đổi liên tục. Tạp tu sợ nhất cái gì? Chính là năng lượng của mình bị hấp thu. Nội dung trọng tâm nhất của tất cả mọi tạp phiến chính là lợi dụng năng lượng, nếu giao vân thực sự có thể hấp thu năng lượng, vậy thì nó chắc chắn là khắc tinh của tất cả các tạp tu. Nhưng phàm là chức nghiệp tạp tu, người nào không phải thuần năng lượng công kích?

- Thời kỳ không ổn định của tầng giao vân bình thường một hai trăm năm mới lại xuất hiện một lần. Điều bất hạnh là, dường như chúng ta lại gặp phải!

Trong vẻ tươi cười của Kit mang theo một tia cay đắng.

Chứng kiến vẻ mặt nghi hoặc của ba người, Kit than nhẹ một tiếng:

- Năng lượng tráo một vài nơi trong thôn đều bị tầng giao vân trút xuống ăn mòn tạo ra rất nhiều lỗ nhỏ. Tầng giao vân trút xuống lần này rất ít, đám lớn nhất chỉ có kích cỡ nắm tay thôi.

Nói xong Kit đưa một bình thủy tinh tới, trong bình thủy tinh trong suốt ấy nhìn không ra bất cứ thứ gì.

- Trong này có một đám giao vân. Yên tâm, nó đối với cơ thể người không có thương tổn.

Ba người vội vàng nhận lấy, tò mò quan sát. Lúc bình thủy tinh đến tay Trần Mộ, vừa đặt vào tay hắn liền cảm thấy khá nặng. “Mật độ loại giao vân này rất lớn.” Ngẫm nghĩ, hắn đột nhiên mở bình, ném một tấm nhất tinh năng lượng tạp vào.

Một màn kinh người xuất hiện!

Dùng mắt thường có thể thấy tốc độ biến mất của cấu văn bên ngoài nhất tinh năng lượng tạp, không đến một phút, nhất tinh năng lượng tạp hoàn chỉnh đã chỉ còn lại tấm tạp phiến trống trơn, tất cả cấu văn bên trên hoàn toàn biến mất không thấy đâu. Cấu văn bên ngoài tạp phiến hết sức ổn định mà kiên cố, bất kể dùng dao cạo hay nước tẩy đều rất khó phá hỏng nó. Nhưng nhìn vào trong đám giao vân trong suốt nhìn không rõ này này ba người nhất thời hít một hơi lạnh, sắc mặt đám người trong phòng hội nghị vốn đã không tốt lúc này sắc mặt càng trở nên căng thẳng.

Trần Mộ lần đầu tiên nhìn thấy thứ như vậy, nhưng bên cạnh nỗi sợ hãi vẫn không khỏi nghĩ thầm “Loại giao vân này quả thực có thể dùng để sửa chữa tạp phiến.” Cũng không biết giao vân rốt cuộc là thứ gì, không ngờ có đặc tính thần kỳ như thế. Hắn hiện tại rất muốn cầm bình giao vân này về từ từ nghiên cứu một lần.

May thay hắn hiểu lúc này không phải là lúc để nghiên cứu. Hắn làm bộ rất chăm chú lắng nghe. Thực ra trong lòng hắn không hề cảm thấy việc mình tới đây thực tế có ý nghĩa gì. Hắn luôn cảm thấy mình là người mới trên bất kể phương diện nào. Hắn thực không cho rằng mình là “Cứu Thế Chủ”, từ trước tới nay cũng không cho rằng ý nghĩ của mình so với người khác lại xuất sắc hơn. Nhưng hắn lại chẳng phải không rõ nhân tình thế thái, nếu tộc trưởng gọi hắn tới thì đã chứng minh sự coi trọng của lão đối với hắn.

- Lần này mời mọi người tới là muốn cùng mọi người nghĩ biện pháp. Đặc biệt là ba vị khách, các ngươi từ bên ngoài tới, lối suy nghĩ so với những lão đầu như chúng ta cũng thoáng hơn nhiều. Căn cứ theo những ghi chép ngày trước, đám giao vân nhỏ trút xuống là dấu hiệu xuất hiện giao vân trút xuống trên diện tích lớn.

Chợt lão đột nhiên chuyển giọng:

- Nhưng nếu ghi chép không sai, thời gian còn lại cho chúng ta hẳn còn có khoảng ba đến bốn tháng thôi.

Lão lại bổ sung một câu:

- Số liệu này rốt cuộc có thể dựa vào hay không, ta cũng không biết.

Sắc mặt Bá Vấn nhất thời trở nên khó coi, lời này chẳng phải nói mà như không nói sao?

- Ghi chép truyền lại rằng tầng giao vân chỉ gây tai nạn một lần, cho nên chúng ta không có cách nào dự đoán chính xác hơn.

Tộc trưởng tỏ vẻ hết sức bất đắc dĩ.

- Những ghi chép này có phạm sai lầm hay không?

Bá Vấn kìm lòng chẳng đặng hỏi.

Nghe được những lời này của Bá Vấn, đám lão đầu sắc mặt vốn đã không tốt trong phòng hội nghị càng trở nên khó coi. Lời Bá Vấn vừa ra khỏi miệng, lập tức biết mình mắc lỗi, vì vậy thức thời ngậm miệng lại.

Phòng hội nghị hoàn toàn rơi vào trong im lặng.

Thấy hồi lâu cũng không ai lên tiếng, tộc trưởng liền mở miệng:

- Ta cùng mấy vị trưởng lão trù tính một chút, biện pháp trước mắt tốt nhất là đưa thôn dời đi! Nhưng trong thôn chúng ta có mười vạn người, không phải nói dời là dời. Còn nữa, nếu thực sự dời đi thì phải dời đi đâu? Trong rừng cây nguy cơ tứ phía, chiến sĩ trong thôn cũng không dám đi xa, chúng ta còn có khoảng một nửa là phụ nữ và trẻ em.

Mọi người đều im lặng. Di dời mười vạn người, còn ở trong rừng rậm như thế, nói dễ vậy ư?

- Nếu không ai phản đối, vậy ta lập tức hạ lệnh!

- Vâng!

Tất cả các trưởng lão đồng thời nghiêng người về phía trước.

Tộc trưởng vào lúc này biểu hiện ra sự quyết đoán của một vị trưởng tộc cần có:

- Barfu, ngươi phối hợp chiến sĩ cho tốt, ấn định thời gian tạo đội ngũ. Chúng ta di dời về phía Tây Bắc, ngươi trước tiên phái một tổ chiến sĩ nhỏ đi lên trước dò đường, dọc đường lưu lưu ký hiệu, gặp phải nguy hiểm lập tức lui về sau.

- Vâng!

Barfu giọng như chuông đồng, lớn tiếng đáp.

- Conrad, phương diện vật tư, hết thảy giao cho ngươi.

- Vâng!

Conrad vừa mới mở mồm, nhiệt độ trong phòng hội nghị lập tức giảm xuống vài độ.

- Kit, ngươi dẫn phụ nữ, người già, lấy gia đình làm đơn vị, mười nhà thành một tổ, mười tổ thành một đội, mười đội thành một bộ, tranh thủ sắp xếp trong thời gian ngắn nhất. Trẻ nhỏ dưới mười sáu tuổi xếp thành một bộ, ngươi còn phải phát động phụ nữ trẻ nhỏ giúp đỡ Conrad thu thập vật tư.

- Vâng!

Ánh mắt Kit như nước, bình tĩnh trong suốt.

Theo từng mệnh lệnh tộc trưởng ban bố, bầu không khí trong phòng hội nghị bỗng trở nên khẩn trương.

Tộc trưởng đột nhiên ngoảnh đầu nói với Trần Mộ:

- Trần tiên sinh, ta cần sự trợ giúp của ngài!

Trần Mộ nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ, hắn chẳng qua mới mười mấy tuổi, bị một vị lão giả sáu bảy chục tuổi xưng hô thành “ngài”, hắn cảm thấy cả người không tự nhiên.

- Chỉ cần ta có thể giúp được việc gì, ngài cứ việc phân phó.

Thái độ của Trần Mộ khiến ánh mắt những lão giả trong thôn nhìn về phía hắn càng thêm nhu hòa rất nhiều.

Đắn đo một hồi, tộc trưởng mới mở miệng:

- Lần di dời này, có thể sống sót một nửa đã không tệ rồi.

Lời này vừa phát ra, những người đang ngồi trên mặt đều không khỏi lộ ra vẻ đau thương. Những lời này của tộc trưởng không hề khoa trương. Rừng rậm nguy cơ trùng trùng, dã thú cường đại nơi nào cũng có thể thấy, hơn nữa bọn họ còn phải trải qua lộ trình dài. Huống hồ ai cũng không biết cơn nạn này đến tột cùng bao phủ phạm vi bao nhiêu, bọn họ cần đi về nơi rất rất xa. Đi đươc càng xa thì càng an toàn, nhưng đi càng xa, thành viên giảm xuống sẽ càng nghiêm trọng.

- Chúng ta cần vũ khí! Trong thôn biết chế tạo vũ khí chỉ có Alfonso, dự trữ trong tay hắn không đáng bao nhiêu. Ta hy vọng Trần tiên sinh tạm thời ngừng nghiên cứu, giúp chúng ta chế tạo vũ khí, thêm một kiện vũ khí, có thể sống sót thêm một người.

Tộc trưởng khẩn cầu nói.

- Được.

Trần Mộ không chút do dự đáp ứng.

Hội nghị nhanh chóng chấm dứt, bắt đầu từ bây giờ, mỗi khắc thời gian đều quý giá.

Trần Mộ dọc đường suy tư trở về phòng thí nghiệm. Hỏi Alfonso mới biết, thôn dân trong thôn bình thường dùng đều là đao năng lượng, loại vũ khi này Trần Mộ từng thấy qua. Mà loại quang mâu như Collins từng sử dụng qua đã không phải hàng thông thường nữa rồi. Vũ khí giống như vậy, Alfonso chế tạo tịnh không nhiều, hơn nữa không thể sinh ra năng lượng.

Mặc dù tộc trưởng nói, có thể thêm một kiện là một kiện, Trần Mộ lại biết, vài kiện vũ khí đối với hành động di dời này mà nói, tác dụng gần như rất nhỏ!

Nhất định phải tìm được một biện pháp khả thi! Trần Mộ thầm hạ quyết tâm, cho dù mình phải dùng toàn lực!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện