Chương 166: Đề Nghị Của Trần Mộ

Không có do dự, hắn hất tay lên đó là một đạo Thoát Vĩ Toa!

Tiếng huýt gió kì quái của Thoát Vĩ Toa lại một lần nữa xuất hiện, đại trùng tử hơi kinh hãi, thân thể lập tức rút lui về phía sau, cơ mẫn lạ thường.

Trần Mộ quan sát phương thức hoạt động của nó đến gần hai phút, trong hai phút ngắn ngủn này, Trần Mộ phân tích hàng loạt số liệu. Hắn cũng không hiểu được Liễm Tức pháp đến cùng là cái nguyên lý gì, nhưng mỗi khi hắn tiến vào trạng thái liễm tức, hắn đều rất tự nhiên có được loại năng lực tính toán kinh khủng này.

Xác suất đánh trúng mục tiêu 55%!

- Phốc!!!

Thoát Vĩ Toa quẹt các đốt một chân của đại trùng tử, lao xuống dưới đất, trên mặt đất lưu lại một lỗ nhỏ bằng ngón tay.

Vẻ mặt Trần Mộ không có bất cứ thay đổi gì, như là chuyện bình thường. Tuy nhiên, không đánh trúng, cũng là chuyện rất chính xác. Trong tích tắc bắn ra, trong đầu Trần Mộ liền tự động hiện ra xác suất một kích đánh trúng mục tiêu. Xác suất 55% cũng không thể coi là cao, không khác nào biết có một nửa cơ hội bắn trật. Đây là chuyện không có cách nào, hai phút quan sát, có thể làm tình trạng này đã là cực hạn của hắn.

Bất quá số liệu này đã làm hắn rất hài lòng. 55%, nói cách khác, nếu như không hiện ra tình huống vận may đặc biệt kém, hắn phóng ra mười miếng Thoát Vĩ Toa, sẽ có năm miếng trúng mục tiêu.

Nhưng trên thực tế, xác suất hắn thành công so với số liệu này còn cao hơn, bởi vì nơi này còn có một người.

Weah! Ý thức chiến đấu của hắn xuất sắc, cơ hồ khi nhìn thấy Trần Mộ phóng ra Thoát Vĩ Toa đánh trúng các đốt một chân của đại trùng tử, hắn liền phán đoán xuất ra mục tiêu công kích của Trần Mộ. Hắn cũng không rõ ràng Trần Mộ là làm thế nào phán đoán được nhược điểm này của đại trùng tử, nhưng điều này cũng không phương ngại đến tín nhiệm của hắn đối với năng lực của Trần Mộ.

Cơ hồ đồng thời, hắn lao đến!

Nếu so sánh, Weah lao đến giống như lôi đình, cho dù giữa không trung Trần Mộ cũng có thể cảm thấy luồng sát khí thốt nhiên mà phát.

Bình thường Weah mặc dù làm cho người ta cảm giác trầm mặc ít nói nhưng lại chỉ là tựa như nham thạch, không động tâm vì ngoại vật. Mà giờ phút này, khi sát khí của hắn không chút nào che giấu triển lộ ra, thanh thế cực kì làm cho người ta sợ hãi! Giữa không trung Trần Mộ rõ ràng trông thấy đại trùng tử xanh mướt trong mắt toát ra vẻ hoảng sợ. Ngay cả chính hắn cũng cảm thấy nhiệt độ không khí chung quanh chợt hạ xuống.

Đáng tiếc, Trần Mộ đối với cái gọi là sát khí cũng không có khái niệm nhiều lắm, không cách nào số liệu hóa nó. Hắn chỉ biết Weah chợt toát ra sát khí rất mạnh. Hắn cũng không bị sát khí của Weah chấn nhiếp, ngược lại hắn liền hành động!

Đó là một thời cơ cực diệu!

Trong tích tắc ra tay, hắn phán đoán được một kích này xác suất đánh trúng đại trùng tử đạt tới 82% trở lên.

Xong đánh trúng đại trùng tử trước không phải Thoát Vĩ Toa củaTrần Mộ mà là Weah.

Weah tựa như con báo, trong phút chốc xuất hiện dưới bụng đại trùng tử, chân trái quỳ xuống, đùi phải tựa như búa vung mạnh, hung hăng bổ vào các đốt một chân của đại trùng tử.

- Răng rắc!

Đại trùng tử kêu thảm thiết một tiếng, thân thể chợt nghiêng, nhất thời mất đi thăng bằng. Không đợi nó một lần nữa ổn định trọng tâm, Thoát Vĩ Toa của Trần Mộ liền phóng tới, chuẩn xác đánh trúng các đốt chân khác của nó.

Đại trùng tử có sáu chiếc chân dài, giống như chân nhện được phóng đại. Các đốt của nó có thể cực linh hoạt chuyển động các phương hướng, như vậy có thể di động cực kỳ linh hoạt, nhưng điều này cũng là nhược điểm của nó. Không giống với các bộ vị khác của thân thể nó có vỏ dày cứng rắn bảo vệ, các đốt linh hoạt nhưng lại trở thành một trong những chỗ yếu kém nhất trên người chúng. Sinh vật bình thường tự nhiên không có cách nào gây khó dễ được nó, nhưng tại hiện giờ tại nó hai người trước mặt, toàn là kẻ không tầm thường.

Lực xuyên thấu của Thoát Vĩ Toa ở một khắc này thể hiện rất hoàn mỹ, nửa đoạn chân nhỏ của đại trùng tử tựa như cành cây khô, bị lực xung kích thật lớn đánh ra thật xa.

Hoàn toàn mất đi trọng tâm, đại trùng tử rên rỉ một tiếng, ầm ầm ngã xuống đất.

Vô luận là Weah hay là Trần Mộ, đối này con côn trùng này cũng không có nửa điểm buông lỏng. Động tác của hai người không có bởi vì đại trùng tử bị thương mà trở nên chậm lại, trái lại tần suất công kích của hai người càng nhanh hơn!

Nháy mắt công phu, sáu chân của đại trùng tử, đều bị hai người đánh gãy! Xem tần suất công kích liền có thể nhìn ra chênh lệch của hai người, trong sáu chân có bốn chân bị Weah cắt đứt. Đại trùng tử thống khổ vạn phần quay cuồng trên mặt đất, tiếng kêu thảm thiết thê lương không dứt bên tai.

Sau khi hai phát Thoát Vĩ Toa của Trần Mộ chui vào mắt của đại trùng tử, tiếng kêu thảm thiết mới dừng lại.

Không đợi hắn tới đến kiểm tra thắng lợi quả thật, đột nhiên một cảm giác thoát lực truyền đến, Trần Mộ lảo đảo đáp xuống mặt đất. Chân mới vừa tiếp xúc mặt đất, cảm giác nôn mửa mãnh liệt từ trong lồng ngực bốc lên, cơ hồ vô ý thức, Trần Mộ ngồi xổm trên mặt đất nôn mửa dữ dội.

Weah lẳng lặng đứng ở bên cạnh Trần Mộ, nhìn hắn nôn mửa.

Nôn mửa liên tục mười phút, Trần Mộ mới cảm thấy tốt hơn một chút. Cũng không nghĩ đến Weah đột nhiên sâu kín mở miệng:

- Như vậy rất nguy hiểm.

Phán đoán Weah thường thường cực kỳ chuẩn xác.

Trần Mộ cười khổ đứng lên, bất đắc dĩ giang tay:

- Ta cũng không có biện pháp khác.

- Tại sao không học bản lãnh của ta?

Weah đối vấn đề này vẫn cực kỳ khó hiểu.

Trần Mộ suy nghĩ một chút, chăm chú trả lời:

- Ta là một vị chế tạp sư.

- Mặc kệ ngươi là cái gì, trước ngươi phải sống sót.

Weah không chút khách sáo nói.

Trần Mộ im lặng, ở này phiến rừng cây, dựa vào trình độ tạp tu nửa mùa của mình, muốn sống sót, thành công có thể không nhiều lắm! Nhưng tâm tư của hắn rốt cuộc vẫn ở trên tấm tạp phiến thần bí, mặc dù lúc này hắn không có thời gian nghiên cứu, nhưng hắn đối với tấm tạp phiến thần bí vẫn như cũ tràn ngập chờ mong. Hắn chưa từng liên hệ mình với phiến rừng này, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ sống ở đây, mặc dù hắn ở trong thôn rất thoải mái.

Trong cuộc sống của hắn, có toa xe, có tạp ảnh, có các loại, các dạng tạp phiến mới làm cho hắn chính thức cảm thấy hứng thú gì đó. Mà không phải là phiến rừng cây um tùm, cùng bay liệng với dã thú.

Nên khi Weah hy vọng Trần Mộ có thể theo hắn học tập kỹ năng, luôn luôn bị hắn cự tuyệt. Tất nhiên, còn có một nguyên nhân rất trọng yếu, Trần Mộ cảm giác được Liễm Tức pháp đã có thể đủ trình độ chắc chắn bảo đảm an toàn cho hắn. Từ ý nào đó mà nói, Trần Mộ cũng không thích bạo lực, hắn đối với lực lượng khao khát không bằng Bá Vấn cùng Trình Anh. Mà Liễm Tức pháp mang đến cho hắn lực lượng đã cực kỳ thỏa mãn. Có thể đánh ngang tay với Bá Vấn, hắn còn có cái gì chưa đủ?

Liễm Tức pháp có rất nhiều nhược điểm, khởi động chậm, tác dụng phụ mãnh liệt, thời gian ngắn v.v... Nhưng Trần Mộ vẫn cảm giác được mình chỉ là một người bình thường, làm sao có nhiều nguy hiểm như vậy? Có thể cho bây giờ hắn không nghĩ tới đi làm một vị tạp tu chuyên nghiệp. Hy vọng trong cuộc sống của hắn là trong phòng thí nghiệm, im lặng nghiên cứu tạp phiến, hoặc là ở một công ty tạp phiến tìm một phần công việc bình thường.

Bây giờ hắn đích xác đã gặp một ít vấn đề, song hắn vẫn cho rằng điều này chỉ là tạm thời, cũng không đối với lý tưởng trong cuộc sống sau này của hắn tạo thành ảnh hưởng rõ rệt.

Đây là một ít lý tưởng cuối cùng trong lòng hắn.

Nói chính xác, hắn đối với lực lượng đã có cảnh giác. Tựa như tấm tạp phiến thần bí hắn chiếm được trước kia, lực lượng cùng tri thức không thể tưởng tượng được, nhưng hắn lại đồng dạng mất đi rất nhiều thứ hắn quan tâm. Bản thân nhận thức như vậy làm cho Trần Mộ đối với lực lượng cường đại khác, có tâm đề phòng rất mãnh liệt.

“Sau khi bản thân từ Weah đạt được lực lượng cường đại, chính mình chỉ có chút lý tưởng này, có phải đã bị bóp nghẹt tan thành mây khói hay không?”

Cho nên Trần Mộ vẫn kiên trì cự tuyệt đề nghị của Weah. Có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình là được, có được lực lượng cường đại như vậy cũng không phải là chuyện tốt.

Ánh mắt cố chấp của Weah không biết có phải do trầm mặc làm cho áp lực đối với Trần Mộ trở nên lớn hơn. Trần Mộ không nhịn được lần nữa cười khổ:

- Có lẽ ngươi hẳn là truyền thụ cho những đứa bé này, bọn họ muốn lực lượng.

- Thân thể của bọn họ không được.

Weah lắc đầu, chối bỏ đề nghị của Trần Mộ.

- Ngươi có thể dạy bọn hắn đơn giản một ít, ta cũng có thể đem điệu thể dục dạy cho bọn chúng, ngươi đã nói nó có thể thay đổi thể chất con người.

Chứng kiến vẻ mặt Weah trầm mặc, Trần Mộ đột nhiên linh cơ vừa động. Hắn nhìn thẳng ánh mắt Weah, rất chăm chú nói:

- Nếu như bọn họ đều học không được, ta dựa vào cái gì mà có thể học được chứ? Thân thể tố chất? Bọn họ sau khi luyện tập bài thể dục, thân thể tố chất so với ta càng xuất sắc.

Thấy Weah có dấu hiệu bị rung động, Trần Mộ vội vàng thừa dịp sấn tới:

- Nếu như ngươi khiến cho bọn họ đều học được, chứng minh kỹ năng của ngươi có thể học, đến lúc đó ngươi sẽ dạy ta, ta khẳng định học. Bất quá trước đó, ta sẽ không học.

- Được!

Weah đáp ứng cực kỳ dứt khoát.

Trần Mộ rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, mỗi ngày bị Weah quấn quít lấy cũng là chuyện làm người khác rất đau đầu.

Tất cả đều học được, vừa nghĩ đến hơn hai nghìn tiểu hài tử, trong lòng Trần Mộ muốn cười. A, trong cay đắng tìm được ngọt ngào, cũng là chuyện không tồi a.

Ánh mắt Trần Mộ rơi vào trên thân đại trùng tử, con sâu này đã chết, thi thể cứng ngắc.

- Đây là thứ gì?

Trần Mộ tò mò hỏi, con sâu này quả thực quá mạnh mẽ, nếu như không phải tìm được chỗ yếu hại của nó, ngay cả Weah đều không thể nào xuống tay.

- Không biết, hỏi Alfonso, hắn biết.

Weah dùng một tay, vẻ mặt thoải mái kéo đại trùng tử, hai chân Trần Mộ như nhũn ra theo sát ở phía sau.

Hai người mới vừa vừa tiến vào tầm nhìn của bọn nhỏ, nơi đóng quân đột nhiên bộc phát một trận tiếng hoan hô!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện