Chương 168: Tâm Tư Của Weide
Tiểu quỷ hô lớn.
Một người ở phía trước đám chiến sĩ kia thấy Lí Độ Hồng, con mắt nhất thời ửng đỏ, môi run run, kích động hô lớn:
- Tiểu quỷ!
Hán tử lớn như vậy vuốt đầu tiểu quỷ, con mắt lớn không nhịn được rơi nước mắt. Chiến sĩ xung quanh mỗi người đều lau mắt, thần sắc tràn ngập bi thương. Ánh mắt Weide nhìn về phía tiểu quỷ, lộ ra vẻ cưng chiều. Hắn là thân tín của tộc trưởng, từ nhỏ cực kỳ thương yêu Lí Độ Hồng, mà ở trong mắt Lí Độ Hồng, Weide giông như là thân nhân của nó vậy.
Lí Độ Hồng mấy ngày nay biểu hiện rất kiên cường, giờ cũng không nhịn được khóc lên:
- Hu hu, trưởng lão Kit đã chết, Collins đại ca cũng không thấy đâu.
Tiểu tử kia càng nghĩ càng thương tâm, hu hu nghẹn ngào.
Bi thương trong mắt các chiến sĩ càng thêm dày đặc, địa vị của trưởng lão Kit ở trong tộc rất cao, mọi người đối với hắn đều rất tôn kính. Mà Collins lại là người xuất sắc trong đám trẻ tuổi, sau này hắn có khả năng sẽ thay thế vị trí của Barfu trưởng lão. Cả hai đều là nhân vật trọng yếu trong thôn.
- Tiểu quỷ đừng sợ! Weide sẽ bảo vệ ngươi!
Lời nói của Weide nghẹn ngào, nhưng lại rất kiên định. Dần dần khôi phục bình tĩnh, Weide giương mắt nhìn xung quanh, trên mặt không tự chủ lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Tiểu quỷ, các ngươi làm thế nào đến đây?
Weide không nhịn được hỏi, hắn không thấy được chiến sĩ nào, chỗ này tất cả đều là trẻ nhỏ. Điều này không có khả năng! Không có chiến sĩ bảo hộ, đám trẻ con không có năng lực tự bảo vệ này căn bản không thể đi trong rừng lâu như vậy mà bình an vô sự. Các chiến sĩ xung quanh cũng rất nhanh phát hiện ra điểm này, mỗi người đều lộ ra vẻ không thể nào tin được.
Không người nào có thể hiểu rõ nguy hiểm và gian nan trong rừng cây hơn bọn họ. Cho dù là chính họ, có thể sống đến bây giờ cũng đã trải qua vô số nguy hiểm.
- Là tiên sinh dẫn chúng ta tới!
Lí Độ Hồng dụi mắt, nói đứt quãng:
- Trưởng lão Kit trước khi chết giao chúng ta cho tiên sinh, tiên sinh đem chúng ta tới chỗ này.
Tiên sinh?
Ở trong thôn, duy nhất dùng “tiên sinh” để gọi chỉ có một mình Trần Mộ. Ánh mắt của Weide chuyển qua Trần Mộ, hắn có chút khó tin, Trần Mộ không thể ngờ lại có thể dẫn một đám trẻ không có năng lực tự vệ gì đến nơi này. Weide đối với Trần Mộ không có bất cứ thành kiến gì, ngược lại, hắn phi thường kính trọng. Trần Mộ là một người rất có học thức, đây là nhận định chung của dân làng. Nếu không phải là Trần Mộ chế tạo ra Lam Nguyệt thương. Số người có thể sống được có thể ngay cả một nửa cũng không đến.
Weide trông có vẻ thô hào, nhưng là người thận trọng, hắn nghĩ muốn rách đầu cũng không rõ Trần Mộ như thế nào giúp bọn nhỏ đến được đây.
Dọc đường mấy ngày nay, bọn họ đối với Bá Vấn đã bội phục sát đất, Bá Vấn không chỉ có thực lực cá nhân cường đại, hơn nữa có lối suy nghĩ kín đáo, bất tri bất giác hắn liền trở thành người đứng đầu của đội ngũ này.
Nếu như tiểu quỷ nói đúng sự thật, vậy Bá Vấn nếu so với Trần Mộ thì hai người hoàn toàn không cùng một đẳng cấp. Trần Mộ có thể đem hơn hai nghìn trẻ nhỏ đến nơi này. Mà Bá Vấn thì sao? Chỉ có thể dẫn hai trăm chiến sĩ tinh nhuệ đến đây. Gian khổ ven đường khiến Weide cho rằng ngọai trừ Bá Vấn không còn ai có thể dẫn đầu bọn họ còn sống đi tới đây. Nhưng khi hắn thấy nơi trú quân dù rất đơn sơ này, hắn mới biết được thì ra trên đời này còn có người lợi hại hơn.
Ánh mắt của trưởng lão Kit quả nhiên là độc a! Trong tâm của Weide, đối với dũng khí làm ra lựa chọn như vậy của trưởng lão Kit cảm thấy bội phục từ đáy lòng.
Alfonso lúc này đi tới, thấy Weide, trên mặt lộ ra tươi cười:
- Weide, thấy các ngươi thật khiến cho ta mừng rỡ!
Alfonso hiện giờ và trước kia như là người khác. Ma luyện một đoạn thời gian này đã tẩy sạch luồng tử toan khí trên người hắn.
- Alfonso!
Weide vui mừng lẫn sợ hãi nói, tiến lên một bước dài, mở rộng hai tay, ôm chặt Alfonso:
- Tộc nhân, ngươi còn sống, thật tốt quá!
Tất cả chiến sĩ chung quanh đều vui vẻ ra mặt. Chỉ cần có Alfonso ở đây, vậy bọn họ sẽ có đầy đủ vũ khí, bọn họ lại có thể một lần nữa thành lập một thôn!
Alfonso, Lí Độ Hồng, liếc mắt một cái chỗ Weah không xa, hơn nữa Collins đã biến mất, trưởng lão Kit qua đời, mấy người này đều là nhân vật trọng yếu trong tương lai của thôn! Weide vốn quen thuộc tác phong của tộc trưởng lập tức đoán ra sự coi trọng của tộc trưởng đối với đội này. Trần Mộ không ngờ lại ở trong đội này, phát hiện này làm cho Weide âm thầm kinh hãi, chẳng lẽ trong lòng tộc trưởng, Trần Mộ đối với tương lai của Vạn Sĩ nhất mạch quan trọng như vậy sao?
Không ai biết được, Weide nhìn như chân thành, nhưng chỉ trong chớp mắt, chuyển quá nhiều ý niệm như vậy ở trong đầu.
Chỉ trong chốc lát, trong lòng Weide liền cân nhắc. Nhiều năm kinh nghiệm nói cho hắn, tộc trưởng nói sẽ không sai! Khi Weide còn nhỏ thì tộc trưởng từ tay tộc trưởng đời thứ nhất tiếp nhận cả tộc.
Vị trí quyền lực lớn nhất. Weide theo bên tộc trưởng mười năm, trong mười năm này, hắn cảm nhận được tộc trưởng cơ trí đến mức nào.
Huống chi, quyết định trọng yếu như vậy, tộc trưởng nhất định đã tự hỏi nhiều lần. Hắn đột nhiên nhận thấy một vấn đề khác, tộc trưởng tại sao không để Bá Vấn và Trình Anh cùng với Trần Mộ ở đội này chứ?
Chẳng lẽ…
Suy nghĩ trong lòng thay đổi thật nhanh, nhưng trên mặt Weide lại không biểu lộ gì.
Alfonso cảm khái vỗ vai Weide, tiếp theo nói với các chiến sĩ khác:
- Trưởng lão Kit đem chúng ta giao cho tiên sinh, trước khi tộc trưởng đến, Tiểu Trần tiên sinh trở thành thủ lĩnh của chúng ta, tiểu quỷ trở thành tộc trưởng tương lai của chúng ta, mọi người có dị nghị gì không?
Sắc mặt Bá Vấn nhất thời trầm xuống, hắn không nghĩ tới Alfonso lại chặn ngang. Đám chiến sĩ này hai mặt nhìn nhau, bọn họ hơi có chút rối loạn. Tiểu quỷ trở thành tộc trưởng tương lai, điểm ấy không có người nào nghi ngờ, nhưng Trần Mộ làm thủ lĩnh, điều này làm cho bọn họ nhất thời có chút khó tiếp nhận.
Mấy ngày nay, bọn họ đã quen với việc phục tùng sự ra lệnh của Bá Vấn, mặc dù bọn họ cũng từng nghe nói qua Trần Mộ, nhưng đến cũng vẫn chưa gặp qua năng lực tính toán toàn cục của Trần Mộ, tự nhiên không có cách nào tin phục. Nhưng lời nói của Alfonso mặc dù lạnh nhạt, nhưng lại lộ ra một mùi vị không thể nghi ngờ, huống chi thân phận của Trần Mộ là do trưởng lão Kit chỉ định. Cho dù có người muốn phản đối cũng tuyệt đối không dám mở miệng, chỉ là sắc mặt mọi người nhất thời trầm xuống, bọn họ mỗi người đều nhìn về phía Weide, trước Bá Vấn, hắn là người đứng đầu bọn họ.
Weide cũng cảm thấy có chút khó giải quyết, hắn rất rõ ràng tầm quan trọng của vấn đề này đối với tương lai của tộc! Bản thân Weide cũng không có nhiều dã tâm, nếu không nói, hắn cũng sẽ không chủ động đem quyền lãnh đạo giao cho Bá Vấn có năng lực xuất chúng hơn. Đột nhiên hắn thoáng thấy Weah một bên vẫn trầm mặc, sắc mặt của hắn không khỏi hơi đổi!
Một luồng ý lạnh từ đáy lòng chợt dâng lên, ngay từ đầu khi Weide thấy Weah, hắn cũng không quá để ý. Mà lúc này nhìn lại Weah hắn mới đột nhiên thật sự hiểu được quyết tâm của tộc trưởng ở trong việc này!
Tộc trưởng tuy nổi tiếng cơ trí nhưng cũng chẳng phải người hiền lành. Năm đó thủ đoạn thiết huyết của tộc trưởng làm cho trí nhớ của Weide nhớ như in. Tộc trưởng cả đời động thủ không quá ba lần, mà ba lần cơ hồ đều là máu chảy thành sông. Đối với người phản đối, vị lão giả nhìn hòa ái này có thủ đoạn cực kỳ nghiêm khắc. Cũng là bắt đầu từ tay lão, tính kỷ luật của đám thôn dân mới đạt tới tình trạng tương đối cao.
Weah trầm mặc, nhìn so với thường ngày không mấy khác nhau, nhưng Weide lại thấy được một tia hàn quang được hắn ẩn dấu rất kỹ. Weah, hộ vệ tộc trưởng như hình với bóng, đối với lệnh của tộc trưởng cho tới bây giờ chưa bao giờ cẩu thả. Nếu như mình phản đối, hắn có động thủ không?
Weide gian nan nuốt nước miếng, trên mặt kiệt lực giữ bình tĩnh, áp lực cường đại làm hắn cảm thấy như có mũi nhọn sau lưng! Hắn biết lựa chọn của mình có khả năng trực tiếp quyết định vận mệnh của cả doanh trại.
Tay của Weah tự nhiên buông xuống như có chút không kiểm soát đưa lên. Động tác này làm cho đầu óc của Weide chợt khẩn trương.
- Weide thúc thúc, người làm sao vậy? Có chỗ nào khó chịu sao?
Lí Độ Hồng ân cần hỏi, nó vẻ mặt ngây thơ, ngữ khí nhỏ nhẹ, rồi lại tựa hồ có điều gì nói:
- Quyết định của trưởng lão Kit ngay cả gia gia cũng sẽ không phản đối. Gia gia cũng nói qua, tiên sinh sẽ mang chúng ta đi lên một con đường mới.
Weide giống như thoáng cái tỉnh ngộ. Đúng vậy! Vô luận là trưởng lão Kit hay tộc trưởng, trí tuệ của họ không phải mình có thể so đo, chính mình có tư cách gì phản đối chứ? Weide đột nhiên bừng tỉnh, chẳng lẽ thời gian này biểu hiện của Bá Vấn hoàn toàn chinh phục mình sao? Hắn bắt đầu cảnh giác, vô luận thế nào hắn cũng là một bộ phận trong tộc, khó có khả năng đi ngược lại mệnh lệnh của tộc trưởng và các trưởng lão, quan niệm này đã thâm căn cố đế.
Weide đột nhiên lạy thật sâu, ngữ khí vô cùng cung kính:
- Weide tuân mệnh!
Đám chiến sĩ kia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đồng thời quỳ lạy:
- Vâng!
Bá Vấn sắc mặt kém vô cùng, hắn không nghĩ tới mấy ngày nay hắn ở trong đám người này hao tổn tâm cơ dây dựng uy tín cùng quyền uy, nhưng lại yếu ớt không chịu nổi một đòn.
Bá Vấn cảm giác chính mình rất nhanh mất đi lý trí, nếu có thể dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai giết chết Trần Mộ, vậy tình hình sẽ thành như thế nào? Đột nhiên, hắn thoáng thấy Weah lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, như bị dội nước lạnh, hắn liền tỉnh táo lại. Lúc ở trong thôn, hắn phát hiện Weah luôn âm thầm quan sát mình. Người này làm gì nhìn chằm chằm vào mình, Bá Vấn trong lòng đột nhiên có chút sợ hãi.
Trần Mộ kinh ngạc phát hiện, vấn đề vừa mới rồi mình còn đang lo lắng trong nháy mắt liền được giải quyết. Thấy Alfonso mỉm cười nhìn mình, Lí Độ Hồng với vẻ mừng rỡ toát ra từ tâm hồn, hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp.
Thì ra bọn họ vẫn ủng hộ mình!