Chương 170: Đây Là Cái Gì?

Mọi người chung quanh nhìn nhau, khắp nơi đều có? Nếu như nói đây đúng là tạp phiến, chẳng lẽ nơi này là chỗ vứt bỏ chúng sao? Trần Mộ lắc đầu, chối bỏ ý nghĩ hoang đường này. Chỗ thu lượm tạp phiến rác hắn cũng từng gặp qua, ở địa phương này đúng là tạp phiến khắp nơi. Nhưng đây chính là rừng cây, hoang tàn vắng vẻ, dã thú hoành hành, nơi này tại sao có thể có trạm thu lượm rác? Càng huống chi, xem niên đại từ một nửa tàn phế tạp phiến này, khi đó cũng không có vẻ gì là trạm thu lượm tạp phiến. Tạp phiến cổ đại từ lâu không phát đạt như hôm nay, khi đó chỉ có một số rất ít người sử dụng tạp phiến.

Tin tức này đối với đám người Trần Mộ mà nói, như bị sét đánh.

Trần Mộ lập tức nói:

- Ngươi dẫn đường đi đến đó!

Vị chiến sĩ kia hưng phấn kêu một tiếng, mang theo đám người Trần Mộ hướng tới địa phương hắn phát hiện. Ngay cả Alfonso nghe được tin tức cũng đi theo mọi người đồng loạt xuất phát.

Đoàn người rất nhanh liền tới địa phương theo như lời vị chiến sĩ kia.

Trần Mộ dừng bước, đánh giá bốn phía. Thực vật tại khu vực này so với chung quanh khác nhau rất rõ ràng, nơi này dọc đường nhìn không thấy một gốc cây đại thụ nào, ánh mắt có thể tùy ý nhìn được mọi chỗ, tất cả đều là cỏ dại cao bằng đầu gối mọc ngay ngắn. Điều này ít nhiều làm cho mọi người trở nên cẩn thận, trong rừng, phàm những địa phương có đặc thù rõ ràng thường mang ý nghĩa nguy hiểm không giống bình thường.

Không cần Trần Mộ phân phó, Weide nhẹ nhàng vung tay lên, các chiến sĩ phía sau hắn lập tức hướng hai bên tản ra, tiến vào phiến cỏ dại cao ngập đầu gối này, ánh họ mắt tràn ngập cảnh giác. Còn Weah với vẻ mặt bình tĩnh đi theo bên người Trần Mộ, một tấc cũng không rời. Bá Vấn cùng Trình Anh vừa kích hoạt năng lượng tráo của mình vừa biểu lộ vẻ đề phòng.

- Phía dưới này đều là thứ đó!

Chiến sĩ kia vén cỏ dại, Trần Mộ có thể nhìn thấy rõ ràng, trên mặt đất quả nhiên có không ít tàn phế tạp phiến, chúng nằm lẫn trong đất bùn, nếu như không đẩy cỏ dại ra, căn bản không cách nào phát hiện.

Tiện tay nhặt lên một tấm, tấm tạp phiến này bảo tồn không được tốt như tấm vừa rồi, nhưng chỗ mặt vỡ nó cũng không bị ăn mòn. Những tạp phiến này đều bị bạo lực phá hư! Trần Mộ lập tức đưa ra kết luận. Bá Vấn đem ánh mắt nhìn tàn phế tạp phiến trên tay, mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc cùng nghi hoặc. Trình Anh cũng không ngoại lệ, nàng cho tới bây giờ không nghĩ tới, cư nhiên ở trong rừng cây nhìn thấy tàn phế tạp phiến nhiều như thế.

Xem niên đại những tạp phiến này, chúng đã trải qua vô số năm tháng. Nơi này, tại thời cổ đại xa xôi từng có một bộ dáng như thế nào chứ?

Đưa mắt nhìn lại, ngoại trừ cỏ dại ra thì không thấy vật thể nào khác. Nhưng phiến cỏ dại không có cây lớn này lại có phạm vi cực lớn, so với sân huấn luyện lớn nhất Trần Mộ từng thấy còn muốn hơn. Hơn nữa Trần Mộ lại phát hiện được một điểm đặc biệt, khu vực này phi thường bằng phẳng, nhìn không thấy bất cứ chỗ cao thấp nào.

Đúng lúc này, đột nhiên có người hô lớn:

- Nơi này có đồ vật gì đó!

Trần Mộ từ trong suy tư bừng tỉnh, chứng kiến một chiến sĩ đứng ở giữa khu vực này, quơ cánh tay hô lớn. Nhiệt huyết của mọi người lập tức bị bốc lên, hưng phấn hướng địa phương chiến sĩ kia chạy tới.

Một vạt đất nhỏ hơi ùn lên, mặt trên đầy cỏ cỏ dại. Theo ngón tay chiến sĩ này, bất ngờ có thể chứng kiến trong đất bùn lộ ra một chút gờ kim loại tròn. Kim loại! Đây là vẻ sáng bóng đặc hữu của kim loại! Phát hiện này làm cho mọi người cảm thấy phấn chấn, bắt đầu ào ào dọn dẹp bùn đất cùng cỏ dại trên mặt. Rất nhanh, bộ phận kim loại lộ ra càng lúc càng nhiều.

Khi tất cả bùn đất cùng cỏ dại đều bị dọn dẹp sạch sẽ, linh kiện kim loại này rốt cuộc cũng lộ ra toàn cảnh của nó ở trước mặt mọi người.

Đây là một linh kiện kim loại có hình dáng giống như bàn tròn, đường kính khoảng ba thước, hơn nữa bề mặt kim loại thật dày, nó được một cây trụ tròn kim loại lớn nâng đỡ. Đáy của cây trụ tròn vẫn chìm vào trong bùn đất, ai cũng không biết được nửa còn lại dài bao nhiêu. Vẻ lộng lẫy của cả linh kiện kim loại đã ảm đạm, nhưng lại toát ra một khí thế cứng rắn mặc dù trải qua nhiều năm tháng.

Tất cả mọi người bị linh kiện kim loại đặc biệt này hấp dẫn. Mọi thứ nơi này khác hẳn chung quanh, địa hình đặc biệt, thực vật đặc biệt, khắp nơi tàn phế tạp phiến ngổn ngang trong đất bùn, còn có cái linh kiện kim loại chế tạo hoàn mỹ này.

- Trình độ chế tạo rất tốt!

Alfonso bình luận. Trần Mộ không nhịn được ngẩng đầu liếc mắt nhìn Alfonso một cái. Có thể làm cho Alfonso khen ngợi một câu, không phải chuyện dễ dàng. Về phương diện tạp phiến, Alfonso khiêm nhường học hỏi, nhưng ở phương diện chế tạo kim loại, hắn quả thực chỉ có thể dùng từ kiêu ngạo để hình dung, đối với tác phẩm của người khác đều khinh thường bỏ qua, Trần Mộ cũng hay chịu sự chế ngạo của hắn. Bất quá hắn ở phương diện kĩ nghệ chế tạo kim loại cùng tính tình có quan hệ trực tiếp, Trần Mộ đến bây giờ mới gặp được một vị cao minh.

- Đây là hợp kim, hẳn là dùng ba thứ kim loại tạo thành.

Alfonso với một giọng phi thường chuyên nghiệp nói, ngoài hắn ra, không người nào hiểu được hắn nói cái gì.

Ánh mắt Trần Mộ đặt vào mặt ngoài vòng tròn này. Mặt ngoài của nó có khắc rất nhiều đường nét, chúng giăng khắp nơi, nhìn như hỗn độn nhưng tựa hồ lại ẩn chứa quy luật gì đó. Ở chỗ này xuất hiện một cái bàn tròn kim loại như vậy, nó nhất định có công dụng đặc biệt. Những đường nét khắc lõm xuống, nhất định có dụng ý của chúng.

Trần Mộ đột nhiên chú ý tới bên gờ vòng tròn, đường nét nơi đó tạo thành kết cấu đồ án khiến cho hắn cảm thấy quen mắt. Không, không chỉ có là nhìn quen mắt, đây là một kết cấu phản hồi! phát hiện này làm cho Trần Mộ lập tức trở nên kích động!

Kết cấu phản hồi, một trong kết cấu cơ bản của cấu vân tạp phiến, nó cơ hồ xuất hiện 90% trong cấu vân tạp phiến. Đây là một trong kết cấu Trần Mộ quen thuộc nhất, lúc đầu hắn chế tạo nhất tinh năng lượng tạp, đây là một trong số ít thứ hắn có thể nghiên cứu. Mà trên thực tế, ở phương diện nghiên cứu này hắn so với người khác có chỗ bất đồng.

Kết cấu phản hồi này là một loại trong nhiều loại, hắn từng thấy trên một tấm nhất tinh năng lượng tạp khác với tiêu chuẩn kết cấu. Hắn từng thu thập mười hai loại kết cấu nhất tinh năng lượng tạp bất đồng, lúc đầu vì hạ thấp giá thành phẩm, hắn đối những kết cấu phản hồi thực hiện rất nhiều nghiên cứu. Mà loại kết cấu phản hồi, đó là một loại kết cấu tương đối có hiệu suất, hắn từng tham khảo qua loại kết cấu này. Mặc dù sau này hắn tiếp xúc đều là một chút tri thức kết cấu cao minh hơn rất nhiều, nhưng nếu nói về kết cấu tạp phiến hắn quen thuộc, đó là loại cơ bản nhất này, cơ bản đến nỗi cơ hồ không ai nghiên cứu kết cấu phản hồi!

Rất nhanh, hắn từ đường nét đồ án khắc trên vòng tròn tìm được mấy kết cấu phản hồi, điều này càng làm cho hắn tin tưởng, cái linh kiện kim loại hình bàn tròn này hẳn là một loại vật phẩm cùng loại với tạp giới. Nếu chỉ có một kết cấu phản hồi, vậy còn có thể là trùng hợp, nhưng đồng thời xuất hiện vài cái, đó nhất định khó có khả năng là trùng hợp.

Nhưng ngoài mấy cái kết cấu phản hồi này, đường nét khác nhìn qua vô cùng hỗn độn, hoàn toàn không có điểm lưu loát nhất định như đồ án cấu vân tạp phiến. Có lẽ trong mắt người bình thường, cấu vân trên tạp phiến chẳng qua là một đoàn đường nét tạo thành đồ án kì quái, nhưng trong mắt chế tạp sư, bọn họ lại có thể liếc mắt một cái phán đoán ra đồ án trước mắt cuối cùng có phải là cấu vân tạp phiến hay không, nhưng dù bọn họ có khả năng cũng không nhận biết được những cấu vân này. Trải qua thời gian chế tạo dài, khiến cho chế tạp phiến sư hình thành một loại cảm giác đặc biệt, tựa như ngữ cảm, họa cảm.

Trần Mộ cũng có loại cảm giác này! Ở thời đại chế tạp thành phẩm ngày càng tăng trưởng, chế tạp sư có thể có được kinh nghiệm chế tạp phong phú cũng không nhiều, nhưng Trần Mộ lại không thể nghi ngờ là một người trong đó.

Đường nét đồ án trên vòng tròn kim loại trước mắt làm cho Trần Mộ trở nên nghi hoặc, bởi vì hắn cũng không rõ những đồ án này tột cùng có phải là cấu vân tạp phiến hay không, loại tình huống này lần đầu tiên hắn gặp phải!

Ánh mắt những người khác đều tập trung trên người Trần Mộ, nơi này nếu có ai có khả năng nhất phá giải bí ẩn của khối vòng tròn này, vậy không thể nghi ngờ chỉ có Trần Mộ.

Trần Mộ mải chuyên chú không phát giác mọi người đang chằm chằm nhìn mình. Đường nét trên bàn tròn nhìn như hỗn độn, bừa bộn vô cùng, khiến người xem hoa cả mắt. Trần Mộ cũng không nôn nóng, hắn tương đối kiên nhẫn, trong quá trình hắn học tập tạp phiến, đây là một trong những ưu điểm hiếm hoi mà hắn cho rằng mình có.

Hắn đơn giản dùng một loại biện pháp.

Mọi người đều biết, cấu vân tất cả tạp phiến đều có khởi bút cùng lạc bút. Cái gọi là khởi bút, chính là điểm thứ nhất, mà lạc bút chính nét bút cuối cùng trước khi hoàn thành. Chế tạp sư cao minh có thể đem khởi bút cùng lạc bút hoàn mỹ dung hợp lại, ở tạp phiến càng cao cấp, điểm này càng rõ ràng hơn, một ít độc gia tạp phiến của chế tạp sư càng làm cho người ta khó có thể nhận ra. Như vậy có thể bảo vệ tạp phiến bọn họ chế tạo ra không bị người ta bắt chước.

Nếu nói như vậy, đường nét đồ án trên khối vòng tròn này đúng là cấu vân, vậy nhất định sẽ có điểm đầu cùng điều cuối.

Trần Mộ không tự đại đến nỗi cho rằng chính mình có thể từ trong những đường nét đồ án hỗn độn này tìm được khởi bút cùng lạc bút. Có lẽ ở trong mắt Trình Anh và Bá Vấn, chế tạp sư có cống hiến A cấp đã phi thường lợi hại, nhưng trong mắt chính Trần Mộ, hắn chẳng qua là một chế tạp sư có vận khí tương đối tốt.

Đương nhiên, ngoại trừ nhất tinh năng lượng tạp, ở phương diện này hắn cũng có đủ tự tin.

Trần Mộ không thể, nhưng hắn biết có người có thể.

Alfonso!

Tri thức về tạp phiến của Alfonso vô cùng thê thảm, nhưng kĩ nghệ kim loại của hắn thì không người nào có thể so sánh. Những đường nét này có khả năng là cấu vân được khắc trên kim loại. Nếu như là điêu khắc, vậy khởi bút cùng lạc bút khẳng định sẽ lưu lại dấu vết khác nhau, chính mình phát hiện không được, Alfonso hẳn có khả năng phát hiện. May mắn là hiện tại những đường nét đều được khắc trên vòng tròn kim loại, nếu như ở trên tạp phiến, hắn thật sự không có biện pháp.

Trần Mộ đem ý nghĩ của chính mình kể lại rõ chi tiết một lần cho Alfonso.

Alfonso trầm ngâm chỉ chốc lát, liền gật đầu:

- Ta thử xem sao.

Dưới sự chăm chú của mọi người, Alfonso đem ngón tay thăm dò vào trong những đường nét này, theo vết các đường nét chậm rãi di động. Những người khác bao gồm cả Trần Mộ nhất tề ngừng hô hấp, con mắt trừng lớn, không dám thở mạnh.

Trong không khí, chỉ có gió thổi làm cỏ phát ra âm thanh sàn sạt.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện