Chương 269: Đánh Cuộc Chế Tạp

Giọng Trần Mộ không lớn nhưng mọi người xung quanh đều chết lặng.

Qua vài giây thì mới có người phản ứng, liền hét lên: “Không thể nào! Làm sao những nguyên liệu này tạo ra tạp phiến có lực sát thương 850 được chứ? Không có khả năng! Tuyệt đối không thể!”

Những chế tạp sư khác nhìn Trần Mộ với ánh mắt đầy nghi ngờ và không tin tưởng. Điều này cũng không trách bọn họ được, tạp phiến tứ tinh có lực sát thương 850 dù không tồi nhưng cũng không phải là hiếm thấy.

Uy lực của tạp phiến lớn hay nhỏ có quan hệ trực tiếp đến nguyên liệu, tạp phiến càng cao cấp thì càng đòi hỏi nguyên liệu quý hiếm. Kĩ nghệ chế tạp cũng không thể cải thiện uy lực tạp phiến mãi được, chuyện dùng nguyên liệu bình thường chế tạo ra tạp phiến ngũ tinh trong truyền thuyết chỉ là vô nghĩa mà thôi.

Cứ cho là Trần Mộ chế tạo được tạp phiến có lực sát thương hơn 850 đi, nhưng chắc chắn không phải với mớ nguyên liệu này.

Hơn nữa bọn họ đều biết, vị chế tạp sư này am hiểu ba loại tạp phiến này. Ngay cả Bội phu nhân cũng không thể vượt qua hắn trong ba loại tạp phiến này.

“850? Không có khả năng! Tuyệt đối không được!” Vị chế tạp sư kia lắc đầu lia lịa. Trình độ của hắn về các loại tạp phiến khác chỉ có thể coi là bình thường, nhưng ba loại tạp phiến này thì hắn đã nghiên cứu hơn 10 năm. Hắn tin rằng trong hệ thống hiện nay, ‘Chính Trùy Kích’ được bản thân cải tiến đã đạt tới cực hạn của loại tạp phiến này.

Chỉ dùng các nguyên liệu này thì không thể làm ra tạp phiến mạnh hơn ‘Chính Trùy Kích’ được.

Hắn đầy tự tin về mặt này.

Tất cả ánh mắt đều hướng về phía Trần Mộ nhưng hắn vẫn bình thản, không hề khiếp đảm.

“Không bằng chúng ta cá độ đi.” Vị chế tạp sư kia nói lớn.

“A, muốn cá thế nào đây?”

“Nếu như ta thắng, ngươi cho bọn ta xem cách phối chế nguyên liệu để làm ra tấm tạp phiến đó.” Trong mắt vị chế tạp sư đó hiện lên vẻ giảo hoạt, các chế tạp sư khác thì phấn chấn. Rất nhiều người tỏ thái độ như mình thắng chắc, ngay cả Văn lão đầu cũng nhìn vị chế tạp sư này với ánh mắt khen ngợi.

Ồ, sau khi trở về, có lẽ nên xem xét thăng chức cho hắn.

Trong mắt Trần Mộ lộ vẻ không vui, thực ra hành vi của đối phương là muốn thăm dò tin tức nội bộ. Trần Mộ lơ đãng liếc nhìn Tiêu Tư, thấy hắn cũng không tỏ thái độ gì.

Thế này thì đến tượng đất cũng phải bực (*), Trần Mộ thầm tức giận.

Dựa theo thỏa thuận của hai bên, trong thời gian này thì đám chế tạp sư này phải nghe theo lệnh hắn vô điều kiện. Bọn họ chẳng những không muốn chế tạo năng lượng tạp, còn dùng mọi cách để thăm dò bí mật của Trần Mộ, việc này thật là quá quắt.

“Nếu như ngươi thua thì sao?” Trần Mộ thản nhiên nói.

“Thua? Ha ha, còn lâu! Làm sao mà ta thua được chứ?” Vị chế tạp sư kia giống như nghe được chuyện đùa, các chế tạp sư quanh hắn cũng cười lên.

Trần Mộ chỉ im lặng nhìn hắn. Thấy Trần Mộ lạnh lùng nhìn mình, hắn liền im bặt. Trên mặt hiện lên vẻ xem thường, lớn tiếng nói: “Nếu ta thua thì ngươi muốn xử thế nào cũng được.”

Trần Mộ lắc đầu: “Ngươi là người của hiệu trưởng Tiêu Tư, không phải của ta.”

Vị chế tạp sư kia la lên: “Được! Nếu thua thì ta rời học phủ Tư Nguyên, tự nguyện làm việc cho ngươi không điều kiện.”

Tiêu Tư đứng cạnh liền tái mặt, tiếc là cản không kịp.

Trần Mộ không đồng ý ngay mà nhìn qua Tiêu Tư: “Hiệu trưởng thấy thế nào?”

Hiệu trưởng Tiêu Tư liền khôi phục vẻ bình thường, giọng nói không có gì khác thường, cười lên:

“Mọi người có hứng thú như vậy thì sao ta lại ngăn cản chứ? Tuy nhiên, Vu lão sư rời khỏi trường thì không ổn, không bằng Tào tiên sinh đổi điều kiện khác đi?”

“Không biết hiệu trưởng có đề nghị gì hay?” Trần Mộ không hề e dè.

“A a, vậy ta cá 300 triệu audierne đi. Ta cũng không ngờ mọi người lại chẳng thích chế tạo năng lượng tạp đến vậy. Chắc hẳn gây trở ngại cho kế hoạch của Tào tiên sinh rất nhiều, ta thật sự xấu hổ. Số tiền 300 triệu audierne này, một nửa đem đặt cược, nửa còn lại để bồi thường thiệt hại cho Tào tiên sinh, bất luận thắng thua. Tào tiên sinh nghĩ sao?”

Xung quanh liền an tĩnh lại, bọn họ không ngờ trò cá độ tùy tiện của mình lại khiến hiệu trưởng tiêu tốn 300 triệu audierne. Mọi người liền thấy bất an, hơn nữa qua lời nói thì hình như hiệu trưởng không hài lòng với hành vi của bọn họ.

“Được!” Trần Mộ gật đầu. Lúc này không thể trở mặt với Tiêu Tư, mà Tiêu Tư cũng thể hiện sự áy náy của bản thân với chuyện này. Cách tốt nhất bây giờ là té nước theo mưa (**).

Đoàn người liền đi tới phòng chế tạp, Hề Bình được lệnh Trần Mộ đã sớm chuẩn bị sẵn nguyên liệu.

Bọn họ vẫn chưa có cơ hội biết thực lực tay nghề chế tạp của Trần Mộ thế nào. Thật ra thì cuộc cá độ hôm nay đã được mưu tính từ lâu, chế năng lượng tạp liên tục mấy ngày đã vắt kiệt sức bọn họ, hành hạ bọn họ đến khổ. Một nguyên nhân khác là nguyên liệu mà bọn họ phối chế, dù nghĩ nát óc hay thảo luận nát nước thì vẫn không có đầu mối nào.

Nó giống như một con kiến bò đi bò lại trong lòng khiến bọn họ ngứa ngáy vô cùng, mới đưa ra cách này. Tuy nhiên bọn họ cũng không báo cho Tiêu Tư nên mới xảy ra chuyện hôm nay.

Trần Mộ tự nhiên không ngờ bọn họ lại vì chuyện này mà làm loạn như vầy.

Tuy nhiên, hắn biết nếu lần này không cho bọn họ nếm mùi thì mình sẽ bị xem thường. Vậy e là lần sau khó có thể yêu cầu đám chế tạp sư này làm gì được.

Mặt khác, chuyện này rất có thể làm Tiêu Tư cảm thấy giá trị của mình có hạn, khiến chuyện hợp tác trở nên miễn cưỡng, khó tránh khỏi việc hắn xem nhẹ chuyện hợp tác.

Cùng một việc, chú tâm và coi nhẹ có hiệu quả hoàn toàn khác nhau.

Dù là lời nói của Bàn tử, hay là phản ứng của kiến trúc tạp tu khi biết Tiêu Tư ở đây thì đều để Trần Mộ hiểu rõ tầm quan trọng của Tiêu Tư đối với căn cứ vào lúc này. Mặc dù hai bên đã đạt được thỏa thuận, nhưng muốn được đối phương tôn trọng thì phải chứng minh thực lực của mình.

Cường giả vĩnh viễn chỉ muốn hợp tác cùng cường giả, hoặc người có tiềm lực trở thành cường giả.

Nhữ Thu bước ra, nói: “Ta làm trợ thủ.”

Trần Mộ gật đầu, liền nói phương pháp xử lý từng loại nguyên liệu cho nàng. Mấy thứ này thì có vẻ phức tạp với người thường, nhưng lại rất quen thuộc với chế tạp sư.

Nhữ Thu nghe yêu cầu của Trần Mộ xong thì cảm thấy hơi quái dị.

Phương pháp xử lí mà Trần Mộ yêu cầu hơi kì lạ. Ví dụ như ‘Điểm Thần Thạch’, đây là một trong những loại nguyên liệu bình thường nhất.

Mọi người đều biết chỉ có một phương pháp xử lí nó, là pha ‘Điểm Thần Thạch’ với nước cốt ‘La Tâm’, sau đó lại trộn với một lượng ‘Mặc Lam Tương’ bằng nhau.

Nếu dùng lửa gia nhiệt mười phút thì sẽ được mực để chế tạo huyễn tạp hạ cấp. Khi Trần Mộ chế tạo {Sư sĩ truyền thuyết} và {Không hẹn mà gặp} thì dùng rất nhiều loại mực này.

Nếu là mực để chế tạp phiến khác thì cần tăng thêm nguyên liệu khác, tuy nhiên phương pháp thêm nước cốt ‘La Tâm’ và Mặc Lam Tương vẫn không đổi.

Nhưng Trần Mộ lại dùng cách hoàn toàn khác.

Không ngờ hắn lại dùng enzyme gamma để phân tách ‘Điểm Thần Thạch! Vậy cũng được sao?

Thái độ của mọi người rất khác nhau, có mờ mịt, ngờ vực, cau mày vắt óc suy nghĩ nhưng ai cũng mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào nguyên liệu trên tay Nhữ Thu.

Điểm Thần Thạch màu tím sau khi được đưa vào enzyme gamma thì bắt đầu mềm đi. Ba phút sau, bình thí nghiệm trên tay Nhữ Thu chỉ còn một bãi cặn màu tím như bùn.

Mọi người thu lại vẻ xem thường trong lòng, đống cặn màu tím như bùn kia làm bọn họ hiểu ra đối phương không khoác lác. Chẳng ai trong bọn họ lại biết enzyme gamma có thể phản ứng với Điểm Thần Thạch.

Mặc dù kết quả sau cùng còn chưa có nhưng lòng tin của bọn họ đã bị lay chuyển.

Phương pháp xử lí Điểm Thần Thạch này rất kì lạ, hoàn toàn phá vỡ kĩ thuật xử lí Điểm Thần Thạch của cả liên bang. Đa số bọn họ đều chuẩn bị sau khi về trường, phải nghiên cứu xem đống cặn bã màu tím do Điểm Thần Thạch bị enzyme gamma phân tách có tác dụng gì.

Kế tiếp, cách xử lí nguyên liệu của Nhữ Thu khiến bọn họ cảm thấy theo không kịp.

Làm sao lại có thể dùng cồn để chắt lọc Hồng Tuyến Tinh chứ? Hẳn là phải đốt dưới nhiệt độ cao, sau đó nghiền nhỏ thành phấn mới đúng a! Trong số các phương pháp xử lí lá dạ quang, chưa từng nghe nói qua có thể dùng tro bụi của nó sau khi được đốt…

Một giờ sau.

Đám chế tạp sư của học phủ Tư Nguyên trợn mắt há mồm nhìn lọ tạp mặc đen đậm trên tay Nhữ Thu. Tạp mặc được đựng trong bình thí nghiệm với nhiệt độ ổn định tỏa ra một mùi thơm thanh tịnh, lúc này mọi người trong phòng đều cảm thấy tinh thần rung lên.

Nhữ Thu vừa ngửi thấy mùi thơm này thì ánh mắt hiện lên vẻ thích thú. Tất cả các bước trong quá trình phối chế tạp mặc đều do một mình nàng làm, cách chế tạo ra sao đều đã được nàng nhớ kĩ trong lòng.

Trần Mộ không nói lời thừa, lấy bộ bút chế tạp Nhược Thủy ra rồi rút một tấm tạp phiến trống.

“Nhược Thủy! Là Nhược Thủy!” Có vị chế tạp sư bỗng trở nên kích động, vừa chỉ vào bộ bút chế tạp trước mặt Trần Mộ vừa la lớn.

“Nhược Thủy? Nhược Thủy là gì?” Có chế tạp sư không nhịn được cất giọng hỏi, các chế tạp sư khác cũng lộ vẻ tò mò. Vị chế tạp sư thét lên là người rất thích sưu tầm bút chế tạp của các đại sư chế bút nổi tiếng trong lịch sử. Thấy hắn đột nhiên hoảng hốt kêu lên thì rất tò mò, nhưng bọn họ chưa từng nghe nói qua cái tên Nhược Thủy nên mới mở miệng hỏi.

“Nhược Thủy là một trong những tác phẩm đỉnh cao của đại sư Khoát Hác Phong, vừa xuất hiện không lâu liền biến mất, không ngờ là rơi vào tay hắn!” Vị chế tạp sư này hâm mộ nhìn Trần Mộ.

Tác phẩm của Khoát Hác Phong, ánh mắt của mọi người nhìn về phía bộ bút chế tạp đặt trước mặt Trần Mộ trở nên vô cùng nóng bỏng. Ngay cả Văn lão đầu cũng biến sắc, kinh ngạc nhìn Trần Mộ.

Không để ý đến tiếng than đầy sợ hãi của đám chế tạp sư đằng sau, toàn bộ lực chú ý của Trần Mộ đều tập trung vào tấm tạp phiến trống trước mặt.

(*): Nguyên văn: cho dù người bùn cũng có ba phần bằng đất

(**): Nguyên văn: thuận thủy thôi chu - thuận nước đẩy thuyền

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện