Chương 292: Quyết Tâm Của Vương Trạch
Đặc biệt là Lô Tiểu Như, ban đầu thì thực lực của nàng kém hơn Nhất Tự Mi. Tuy nhiên, từ khi được Trần Mộ giảng giải sự ảo diệu của Thúc Âm tạp thì thực lực của nàng tăng mạnh.
Trong tất cả mọi người chỉ riêng nàng được hưởng đãi ngộ này, còn những người khác phải tự tìm tòi.
Nhất Tự Mi Nam là một trường hợp đặc biệt. Trần Mộ cải tiến tạp phiến cho hắn không nhiều, nhưng tên này đúng là nhân tài chiến đấu thực sự. Được đối luyện với nhiều cao thủ như thế, trình độ của hắn tăng rất nhanh. Tất nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là Weah thỉnh thoảng truyền kinh nghiệm cho hắn.
Còn về mấy người Ô Vũ, bọn họ đều là những người nổi bật trong đoàn, tiến bộ thần tốc là điều rất bình thường.
Thê thảm nhất là ba gã tạp tu mà Bagnell định chọn làm cận vệ cho Trần Mộ. Mỗi lần gặp bọn họ, Bagnell đều mang vẻ mặt âm trầm như đang bực tức trong lòng. Bọn họ cũng là những người phải chịu lượng huấn luyện nặng nhất.
Trong ba người, hai tạp tu chuyên phòng thủ đã trở thành tạp tu chuyên phòng ngự theo kiểu co đầu rụt cổ. Kĩ thuật sử dụng lồng năng lượng được rèn luyện đến mức xuất thần nhập hóa, năng lực phòng ngự kinh khủng dị thường. Mỗi ngày đều bị đồng đội bỏ bom liên tục, sao không kinh khủng được chứ? Vị tạp tu cận chiến còn lại cũng bị hành hạ, ý, không phải, là đối luyện đến mức chết đi sống lại.
Thực lực của 22 vị tạp tu đều được tăng lên một bậc. Mặc dù hằng ngày, Bagnell đều ra vẻ bình tĩnh nhưng thực ra thì hắn thầm mừng rỡ trong lòng.
Tiêu Tư vốn thầm quan sát cũng thấy rõ loại thay đổi này. Hắn có ánh mắt rất độc, kinh nghiệm giảng dạy vô cùng phong phú, liếc mắt liền nhận ra trình độ của đám tạp tu này đều tiến bộ hằng ngày.
Dù thái độ ngoài mặt vẫn bình thường nhưng hắn rất bất ngờ. Khác với đệ tử mà hắn dẫn đến, hắn nghĩ những tạp tu này đã được định hình. Tạp tu như thế cho dù tiến bộ cũng rất chậm, song những người này lại tiến bộ nhanh hơn dự đoán. Điều này hoàn toàn phá vỡ kinh nghiệm được tích lũy trong vài chục năm của hắn.
Theo lý thuyết, mức tăng trưởng bùng nổ như vậy hẳn là xuất hiện ở những tạp tu còn trẻ, chưa định hình. Hơn nữa, đa số tạp tu này đều có xuất thân từ bên ngoài. Khác với phái học viện, phần lớn tạp tu này đều được đào tạo bởi một ít tạp tu đoàn hoặc thế lực địa phương. Những tạp tu được đào tạo như vậy thường có căn cơ không vững, dù lúc đầu lợi hại hơn tạp tu của phái học viện nhờ kinh nghiệm thực chiến phong phú nhưng về lâu dài thì kém hơn nhiều.
Tuy nhiên, dường như những tạp tu ở trước mặt lại phá vỡ lệ thường. Lần đầu tiên, hắn thấy tạp tu xuất thân từ bên ngoài đã đến trình độ này mà còn có thể tiến bộ thần tốc.
Điều khiến hắn khó tin nhất đây là cả tập thể, chứ không riêng một cá nhân nào.
Căn cứ này thật có nhiều điểm vượt lẽ thường a! Mỗi lần nghĩ vậy thì hắn sẽ có cảm giác cao thâm khó lường với vị chủ nhân trẻ tuổi kia.
Một tạp tu kiêm chế tạp sư? Sao hắn làm được như thế?
Nếu ở học phủ Tư Nguyên, với độ tuổi này thì hắn vẫn còn là một đệ tử cấp thấp. Còn trẻ như vậy mà đã gầy dựng được cơ nghiệp thế này, dù là Tiêu Tư cũng phải nhìn hắn bằng con mắt khác.
Hai vị đại tướng dưới quyền cũng không phải nhân vật đơn giản.
Người tên Bagnell kia có lai lịch rất thần bí. Đến giờ Tiêu Tư vẫn chưa điều tra ra lai lịch, nhưng dường như hắn từng nghe nói qua tên tuổi của người này.
Đây chắc chắn là một nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy! Dù là khí thế thỉnh thoảng lộ ra, hay tầng tầng lớp lớp thủ đoạn đều khiến người khác khiếp sợ.
Còn vị Hề Bình kia thì làm việc rất lão luyện. Tiêu Tư nghĩ nát óc cũng không hiểu được, bằng cách nào mà một tiểu tử chưa đầy 20 tuổi lại khiến vị quản lý hơn 40 năm kinh nghiệm tình nguyện làm việc cho mình?
Cho dù là hắn cũng rất thèm muốn có được hai nhân tài này.
Hắn cũng từng tiếp xúc với kiến trúc tạp tu có thể xây dựng Hải Tinh Bảo. Mặc dù người cầm đầu là Bernal rất tôn kính hắn, nhưng lại từ chối khéo lời mời của bản thân. Dường như bọn họ tin Bagnell hơn.
“Hiệu trưởng.” Nhữ Thu cắt ngang dòng suy nghĩ của Tiêu Tư.
Tiêu Tư giật mình, thấy người đến là Nhữ Thu thì mặt liền giãn ra: “Thu nhi a, sao rồi? Gần đây có học được gì chưa?”
“Vâng!” Nhữ Thu dùng sức gật đầu: “Ta đã học xong phương pháp chế tạo Chiết Hình Yến Ba tạp!”
Tiêu Tư liền mừng rỡ: “Học xong rồi? Tốt quá! Trường chúng ta lại có thêm một truyền thừa rồi!” Hắn đồng ý tới đây trợ trận chủ yếu là vì phương pháp chế tạo này.
Nhữ Thu cắn môi, hơi đắn đo rồi mới nói: “Nhưng mà hiệu trưởng, dù ta học xong rồi những vẫn chưa hiểu được nguyên lý của nó. Nó hoàn toàn khác với hệ thống tạp phiến ta từng học.” Nói đến đây, nàng rơm rớm nước mắt. Nàng biết hiệu trưởng kỳ vọng ở mình rất cao, nhưng lâu như vậy mà vẫn không thu được gì nên nàng rất khó chịu trong lòng.
Thấy dáng vẻ khổ sở của Nhữ Thu, Tiêu Tư không khỏi thầm thở dài. Hắn biết Nhữ Thu phải chịu áp lực rất lớn, rốt cuộc nàng cũng chỉ là một cô gái mới lớn mà thôi. Nghĩ thế, hắn vỗ về an ủi: “Thu nhi đừng buồn, từ từ cũng học được, không cần nóng vội. Sau khi trở về, ta sẽ tập trung chuyên gia ở trong trường tới nghiên cứu. Hơn nữa, chỉ cần có thể chế tạo được Chiết Hình Yến Ba tạp thì không uổng công sức bỏ ra lần này. A a, mấy ngày nay hãy nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ nhiều quá mà kiệt sức. Nếu không thì sư phụ ngươi sẽ xé xác ta ra mất!”
Dường như nghĩ tới việc sư phụ luôn luôn bao che cho mình, Nhữ Thu tuy mắt vẫn còn đỏ hoe nhưng cũng phải mỉm cười.
Thấy Nhữ Thu thoải mái hơn, tâm tình của Tiêu Tư cũng vui vẻ. Tuy vậy, cảm giác thần bí về Trần Mộ ở trong lòng càng nặng hơn.
Rốt cuộc thiếu niên này có lai lịch thế nào?
***
Vương Trạch và Âm Trần Cửu rất bận rộn, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng chẳng có. Mà không chỉ riêng gì bọn họ, tất cả mọi người đều làm việc không ngừng nghỉ. Nghe nói Tinh viện và Khổ Tịch tự đã mời y vụ tạp tu tới chữa trị miễn phí cho mọi người, hằng ngày đều có rất nhiều người dân tới đây. Có tạp tu của Tinh viện và Khổ Tịch tự, nơi đây đã trở thành chỗ an toàn trong suy nghĩ của dân chúng. Hầu hết người dân còn sống sót đều ùn ùn kéo tới đây.
Trong vòng một đêm, lượng dân chúng tới đây đã tăng đến 200 ngàn, nhìn quanh chỉ thấy một đám đông nghìn nghịt. Tạp tu của hai viện đều tự giác giữ trật tự, dưới tình hình này chẳng có ai dám làm bậy.
Tuy nhiên, một vấn đề khác lại làm cho người luôn có cách ứng phó mọi chuyện như Vương Trạch đau đầu.
Thực phẩm, thiếu thực phẩm trầm trọng. Do lượng người tập trung ở đây quá đông, thực phẩm liền trở thành vấn đề lớn nhất.
Vấn đề nguồn nước được giải quyết thông qua đề nghị của Bagnell, Vương Trạch đã nhờ kiến trúc tạp tu ở đây đào vài trăm giếng nước tự động.
Tuy nhiên, về chuyện thực phẩm thì Bagnell cũng đành bó tay. Mặc dù trong căn cứ có thực phẩm dự trữ, nhưng với lượng người đông tới 200 ngàn thì chỉ như hạt muối bỏ biển mà thôi.
Nhìn quanh, thấy những người dân bị cơn đói hành hạ đến trắng mặt, Vương Trạch càng cảm thấy nặng nề. Âm Trần Cửu đứng cạnh thấy vẻ u sầu của hắn thì an ủi: “A Trạch, ngươi đừng nghĩ nhiều nữa, mọi chuyện sẽ ổn khi đến lúc thôi. Chúng ta đã dốc hết sức rồi, chỉ cần không thẹn với lòng là được.”
Vương Trạch gượng cười, giọng nói lộ vẻ buồn bực: “Lúc còn ở trường, ta cứ có cảm giác bản thân phải có khát vọng thật cao, giống như mình gánh một trách nhiệm nặng nề trên vai. Nhưng đến giờ mới nhận ra, chúng ta vẫn còn quá non kém, không đủ năng lực a. Ngươi nhìn số giếng nước kia đi, nếu không nhờ Bagnell nhắc nhở thì chúng ta chẳng nghĩ ra được cách này.”
Âm Trần Cửu mấp máy miệng, muốn khuyên nhưng chẳng biết phải mở lời thế nào.
“Ngươi xem căn cứ này đi. Ta cảm thấy nó không hề thua kém căn cứ ở nơi hoang dã của trường chúng ta. Mặc dù bọn họ chỉ cho chúng ta ở tầng thứ nhất, nhưng tầng này được sắp xếp cực kì hợp lí, có chỗ rất độc đáo. Lại để ý đến hiệu suất làm việc của bọn họ, chỉ trong một giờ đã đưa ra phương án cải tiến, tốn năm giờ liền xây xong. Ngươi từng thấy chỗ nào có hiệu suất như vậy chưa?” Vương Trạch cười lạnh: “Đám người cứ tưởng Lục Đại là vô địch thiên hạ ở trong trường đúng là ếch ngồi đáy giếng mà. Ta dám nói, dù là nhà trường cũng chưa chắc đạt được hiệu suất như thế.”
Âm Trần Cửu gượng cười: “A Trạch, ngươi quá đề cao người khác rồi, chưa chắc những người trong trường không làm được.”
“Đúng vậy!” Vương Trạch thở dài: “Chưa chắc không làm được. Quên đi, không nói chuyện này nữa. Chúng ta phải cẩn thận cái căn cứ này, phải nhắc nhở đám người kiêu ngạo ở dưới đừng gây sự với người ta. Ta nhìn không thấu thực lực của căn cứ này. Hơn nữa, đây là địa bàn của người khác, nếu gây sự thì kẻ thiệt thòi luôn là chúng ta.”
Âm Trần Cửu ngưng trọng, gật đầu: “A Trạch, ngươi cứ an tâm, ta sẽ chú ý đến bọn họ. Nói thật, ta cũng không nhìn thấu cái căn cứ này. Hơn nữa, một điều mà ta thấy rất lạ là sao Đường Hàm Phái không hề chú ý tới một căn cứ như thế ở đây chứ?” “Ừ, điểm này rất đáng nghi.” Ánh mắt của Vương Trạch chớp động, trên mặt lộ ra vẻ kiên định: “Chút nữa ta sẽ tìm Tịnh, rồi cùng nàng đi gặp đại nhân Đường Hàm Phái và Tiếu Nguyên. Nếu cứ bỏ mặc những người dân thường này ở nơi hoang dã như vậy, chỉ cần vài ngày thì bọn họ sẽ chết quá nửa.”
Âm Trần Cửu giật mình: “A Trạch, chuyện này không phải quá mạo hiểm sao?”
“An tâm đi. Đại nhân Đường Hàm Phái và Tiếu Nguyên sao lại so đo với đám vãn bối như chúng ta.” Vương Trạch cười cười, ánh mắt khẽ hấp háy.
Nghĩ đi nghĩ lại, Âm Trần Cửu vẫn lo lắng: “Nếu không thì ta đi với ngươi. Hơn nữa, chưa chắc là bọn họ muốn vào thành. Mặc dù nơi hoang dã nguy hiểm nhưng còn an toàn hơn ở trong thành.”
Vương Trạch lắc đầu, kiên quyết nói: “Ngươi phải ở lại để trông chừng bọn họ. Ta sẽ yêu cầu hai vị đại nhân phân một khu vực an toàn để người dân ở. Các kho hàng bên trong thành hẳn là còn rất nhiều vật tư chưa kịp chuyển đi, có thể thực phẩm của bọn họ đều ở trong đó.”
Âm Trần Cửu ngẩn người: “Ngươi định lấy từ thế lực địa phương ở đây?”
“Ừ. Lúc này đành phải làm khó bọn họ vậy.” Vương Trạch lạnh nhạt trả lời.
“Không sai, đây là biện pháp tốt. Nhưng có chắc là hai vị đại nhân sẽ đồng ý không, còn Pháp Á thì sao?” Âm Trần Cửu hỏi.
“Chắc chắn hai vị đại nhân sẽ đồng ý. Còn Pháp Á, nếu bọn họ dám phá, hừ!” Vương Trạch hừ lạnh.
Ngẫm nghĩ một lúc, Âm Trần Cửu cũng thấy nhẹ nhõm.