Chương 293: Bỏ Lớp Ngụy Trang

So với gương mặt vàng vọt lúc trước thì hiện tại Trần Mộ dễ nhìn hơn nhiều. Mặc dù dáng vẻ vẫn rất bình thường, chẳng đẹp trai, không uy vũ hay hung ác, nhưng lại khiến những người vốn quen với gương mặt vàng vọt cũ của hắn rất vui vẻ.

So với dáng vẻ trước kia, bây giờ rất dễ nhận ra độ tuổi của hắn.

Đúng là còn trẻ a! Nhìn qua thì khoảng 20 tuổi đi, nhưng gương mặt hoàn toàn không hề có vẻ xúc động hay non nớt vốn có ở người trẻ tuổi. Ngược lại, ông chủ toát ra vẻ thong dong, điềm tĩnh làm người khác cảm thấy rất thoải mái.

Chẳng biết có phải bị ảnh hưởng bởi khí chất của ông chủ không, mọi người càng nhìn càng cảm thấy thuận mắt.

Lúc đầu, khi mọi người thấy Tô Lưu Triệt Nhu cùng một người xa lạ từ phòng ông chủ bước ra thì đều giật mình. Cho đến khi người lạ này mở miệng thì mới biết đây là ông chủ.

“Ông chủ mắc một căn bệnh lạ, khiến da dẻ bị vàng, còn thay đổi cơ mặt. Trước kia ta chưa từng nghĩ tới nguyên nhân này, lúc nãy kiểm tra cơ thể của ông chủ thì mới phát hiện. Căn bệnh này khá đặc biệt, nếu không phải ta vừa tra cứu nhật kí của sư phụ thì hết cách rồi.” Tô Lưu Triệt Nhu hết sức tự nhiên, dùng giọng nghề nghiệp thuyết minh “nguyên nhân gây bệnh”.

Lúc này, mọi người mới chợt hiểu ra.

Trần Mộ nhìn thoáng qua Tô Lưu Triệt Nhu. Hắn đang đau đầu không biết giải thích với bọn người Bagnell ra sao, chẳng ngờ Tô Lưu Triệt Nhu lại giải quyết nhẹ nhàng như thế.

Tô Lưu Triệt Nhu chẳng nhìn Trần Mộ lấy một cái, vẫn giữ nụ cười nghề nghiệp trên mặt.

“À!” Bagnell kéo dài giọng, như chợt hiểu ra: “Thì ra ông chủ và tiểu thư Tô Lưu ở trong phòng lâu như vậy để kiểm tra cơ thể a!”

Vừa nghe câu này thì vẻ mặt mọi người liền trở nên quái dị.

Hề Bình vẫn im lặng từ nãy giờ bỗng nghiêm trang lên hẳn, già dặn nói: “Ừ, cơ thể ông chủ không nên bị chuyện gì bất thường, thế này cần phải kiểm tra, kiểm tra nhiều!”

Tô Lưu Triệt Nhu không nhịn được nữa, gương mặt đang cười hồng lên. Làn da trắng mịn pha lẫn chút ửng hồng, mi mắt dài rũ xuống, nàng vô tình toát ra vẻ thẹn thùng tuyệt mĩ khiến con tim mọi người chợt co thắt lại, hơi thở như nghẹn lại.

Ngược lại, Trần Mộ chẳng có cảm giác gì.

Hiện tại, hắn cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng, lớp ngụy trang trên mặt như một lời nguyền đeo bám lấy bản thân. Có lẽ hắn không hề để tâm đến vấn đề này, nhưng nó giống như một nỗi lo bao trùm lấy cuộc sống của Trần Mộ từ lúc nào không biết.

Vì vậy, khi khôi phục lại gương mặt vốn có thì hắn cảm thấy thật nhẹ nhõm, dường như bầu trời xanh hơn, đẹp hơn. Tâm tình vui vẻ làm vẻ mặt của Trần Mộ tự nhiên trở nên nhu hòa, niềm vui này cũng ảnh hưởng đến mọi người xung quanh.

Mọi người đều rất thư thái, dù là Bagnell hay người già dặn như Hề Bình đều mở lòng vui đùa với Tô Lưu Triệt Nhu và Trần Mộ. Cả hai đều là người có tâm tư tỉ mỉ nên cũng nhận ra sự thay đổi nhỏ trong lời nói của Tô Lưu Triệt Nhu.

Lúc trước, Tô Lưu Triệt Nhu vẫn gọi Trần Mộ là Tào tiên sinh. Còn lần này, nàng lại xưng Trần Mộ là ông chủ như mọi người. Mặc dù đây chỉ là một chi tiết nhỏ, nhưng đủ để cho người khác sinh ra vài ý tưởng viển vông trong lòng.

Tuy nhiên, đây là điều mọi người muốn thấy. Hầu hết bọn họ đều rất yêu quý cô gái tốt bụng như Tô Lưu Triệt Nhu, ngay cả Lô Tiểu Như cũng không thể nảy sinh lòng ghen ghét.

Lô Tiểu Như cũng cười với mọi người, nhưng không ai nhận ra vẻ mất mát trong mắt nàng.

“Tình hình bên ngoài thế nào?” Trần Mộ cười hỏi. Chẳng biết có phải là do bỏ lớp ngụy trang trên mặt không, mọi người càng cảm nhận rõ phần khí chất thong dong đặc biệt của hắn.

Nghe câu hỏi này của Trần Mộ, các tạp tu xung quanh liền tự giác tản đi. Tô Lưu Triệt Nhu cũng đi ra ngoài với Lô Tiểu Như, chỉ còn Bagnell và Hề Bình ở lại.

Bagnell nhe răng cười, cằm rung rung: “Hê hê, Vương Trạch cùng Tịnh đã đi tìm Đường Hàm Phái và Tiếu Nguyên, mong hai người có thể phân một khu vực an toàn trong thành để người dân lánh nạn.”

Trần Mộ hơi bất ngờ khi nghe thế: “Quả thật hai người này có vài phần trách nhiệm.” Trần Mộ cẩn thận nhớ lại khoảng thời gian Vương Trạch ở học phủ Đông Vệ, xem ra hắn cũng tiến bộ rất nhiều trong mấy năm nay.

Bagnell liền cười lên: “Là ta đề nghị với Vương Trạch.”

Thấy Hề Bình và Trần Mộ đều nhìn qua mình, Bagnell không hề hoang mang nói: “Đối với chúng ta, Tinh viện và Khổ Tịch tự thì đây đều là chuyện tốt. Chúng ta trừ đi nhiều mối họa ngầm, còn hai nhà bọn họ chỉ cần làm xong chuyện này thì sẽ có được danh tiếng tốt. Đây cũng chính là mong muốn của bọn họ, hơn nữa ta tin rằng Đường Hàm Phái và Tiếu Nguyên chắc chắn đồng ý. Ha ha, nếu không thì một khi bị truyền ra ngoài, bọn họ sẽ bị dân chúng chỉ trích. Bọn họ chưa ngu đến vậy.”

Trần Mộ nhạy bén nhận ra điểm cốt lõi trong đó: “Ngươi có ý nhằm vào Pháp Á? Tuy nhiên, chắc Pháp Á sẽ không nhúng tay vào chuyện này đâu.”

Hề Bình cau mày suy nghĩ, hắn chưa hiểu được ý tứ bên trong.

Bagnell âm hiểm cười: “Pháp Á sẽ không nhúng tay, bọn họ chưa ngu đến mức cùng lúc chống đối với bốn nhà. Tuy nhiên, nhiều người như thế cũng cần lương thực a.”

Hề Bình sáng mắt, bỗng ngẩng đầu lên: “Ta hiểu rồi! Nhiều người vậy cần lượng thực phẩm rất lớn. Mà ở trong thành bây giờ, chỉ nhà kho của các thế lực địa phương mới có nhiều lương thực như vậy. Hơn nữa, tất cả các thế lực này đều đang ở dưới sự khống chế của Pháp Á.” Hắn không khỏi than thở: “Tên khốn nhà ngươi đúng là hại người không thấy máu a! Có lẽ tên Vương Trạch kia vẫn còn đang cảm ơn ngươi à.”

Rốt cuộc Trần Mộ cũng hiểu được kế sách của Bagnell, không khỏi thầm khen lợi hại. Bagnell làm vậy chẳng khác gì đem Pháp Á gác lên lò nướng.

Trần Mộ tin chắc Vương Trạch sẽ dốc sức làm việc này, chỉ cần thành công thì sẽ rất có lợi cho tương lai sau này của hắn.

Vương Trạch và Tịnh không giống nhau, hắn không có chỗ dựa vững chắc. Nếu muốn đặt chân vào tập đoàn lớn như Tinh viện thì phải biểu hiện ra năng lực.

Lục Đại đều có thói quen xem thường các thế lực khác, bao gồm cả Pháp Á. Điều này cũng khiến cho khả năng xung đột giữa hai bên tăng mạnh.

Trần Mộ rất vui nếu có thể mang rắc rối cho Pháp Á.

Bị người như Bagnell chú ý là một chuyện rất tệ.

Pháp Á đáng thương ! Bọn họ chết cũng không biết là ai hại!

Vương Trạch chắc chắn sẽ không nói cho người khác biết đây là đề nghị của Bagnell, nếu thế thì công lao của hắn sẽ ít đi.

“Còn các mặt khác thì sao?” Trần Mộ hỏi.

Bagnell trả lời rất ngắn gọn: “Rất khá.” Muốn được Bagnell đánh giá như thế không phải là chuyện dễ dàng, từ đó có thể thấy tình hình hiện nay khá tốt.

Hắn trầm ngâm một chút rồi nói: “Nói chung còn cần thêm hai tháng nữa thì đám tân binh này mới có lực chiến đấu. Tuy nhiên bọn họ chưa từng chiến đấu thực sự, rất khó biết bọn họ sẽ phát huy được bao nhiêu lực chiến đấu. Ngoài ra, còn cần thêm thời gian để làm quen với cách sử dụng Hải Tinh Bảo.”

Liên quan đến chuyện này, thực ra thì Trần Mộ cũng không quá bất ngờ. Hắn rất rõ độ chênh lệch giữa tân binh và tạp tu có kinh nghiệm thực chiến. Chính bản thân hắn cũng từ tân binh mà ra.

Trần Mộ nhìn qua Hề Bình.

Báo cáo của Hề Bình tỉ mỉ hơn rất nhiều: “Lượng vật tư hiện tại đều đầy đủ. Trừ bỏ số cần ở lại, ta đã tập hợp một ít người có năng lực ở sàn đầu giá lúc trước. Còn một ít vật tư chưa kịp chuyển đi đều đã được cất giấu, tình hình khá yên ổn hiện giờ rất thích hợp để đưa đến đây. Tốc độ tiêu hao của năng lượng tạp ba sao rất nhanh, lượng dự trữ chỉ đủ cho nửa tháng. Nếu cộng thêm lượng năng lượng tạp ba sao ở trong số vật tư được chuyển tới trong thời gian gần đây, cũng đủ để duy trì trong hai tháng. Số lượng năng lượng tạp bốn sao rất sung túc, các loại vật tư khác đều đầy đủ. Mặt khác, lượng tạp phiến mà chế tạp sư của học phủ Tư Nguyên chế tạo ra là 426 tấm, trong đó có 12 tấm tạp phiến bốn sao. Tính ra thì chúng ta thu được lợi nhuận khoảng 15% - 17%.”

Năng lượng tạp ba sao là một vấn đề lớn. Trần Mộ cũng biết lượng tiêu hao mỗi ngày rất kinh khủng, có thể duy trì trong hai tháng đã làm hắn rất bất ngờ.

Bagnell ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Với cường độ huấn luyện như bây giờ thì chỉ chịu được thêm một tháng, chưa kể huấn luyện thực chiến tiêu tốn rất nhiều năng lượng tạp ba sao.

Vừa nghe được câu này thì Hề Bình và Trần Mộ đều nhẹ nhõm. Bây giờ, dù bọn họ có rất nhiều tiền nhưng cũng có chỗ để tiêu. Bốn trăm tạp tu là lực lượng quan trọng nhất trong tay Trần Mộ. Tuy hiện tại bọn họ còn rất yếu ớt nhưng có tiềm lực cực lớn. Dù là Trần Mộ hay Bagnell đều rất hy vọng vào loại hình thức chiến đấu mới mẻ này.

Đột nhiên, Trần Mộ chú ý tới tiếng ồn ào ngoài cửa sổ.

Thấy dòng người bắt đầu từ từ di chuyển về hướng thành Lars, ba người nhìn nhau cười.

************

Cùng lúc này, Đường Hàm Phái nghiêm mặt ngồi trong nơi ở của học phủ Liên Bang Tổng Hợp. Một vị tạp tu đứng trước mặt hắn, đây là thành viên trong nhóm người theo Tổ Trữ đến thành Lars sớm nhất.

Lúc này hắn hơi lo lắng, không biết sao đại nhân lại đột ngột gọi mình tới.

“Ngươi từng nghe qua việc có một căn cứ ở gần khu rừng ngoài thành không?”

Vị tạp tu này mờ mịt lắc đầu: “Không, thưa đại nhân. Ta chưa từng nghe nói ở đó có căn cứ nào. Xung quanh thành Lars hẳn là không có căn cứ hoang dã nào a.”

Đường Hàm Phái không hề tỏ vẻ bất ngờ, vẫy tay: “Ngươi ra ngoài đi.”

“Tuân lệnh.” Cho đến khi ra ngoài, vị tạp tu này vẫn chẳng hiểu đầu đuôi thế nào. Chẳng lẽ đại nhân gọi mình chỉ để hỏi vấn đề này thôi sao?

Đường Hàm Phái đang suy ngẫm lời Vương Trạch vừa nói với mình, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng. Hắn khá bất ngờ trước tin Tiêu Tư ở thành Lars, đến giờ bản thân mới biết tin tức quan trọng này!

Hắn từng giao thủ với Tiêu Tư nên biết rõ lợi hại của vị hiệu trưởng này. Tiêu Tư đến thành Lars làm gì? Còn ông chủ của căn cứ như lời Vương Trạch nói là kẻ thế nào?

Qua nửa tiếng sau, hắn mới ngẩng đầu lên, mở độ nghi rồi nhỏ giọng ra lệnh vài câu.

Tình huống giống vậy cũng xuất hiện ở chỗ Trung Đạt Thư Phủ. Lúc này tình hình đã bớt căng thẳng, Tiếu Nguyên nghe lời nhắc nhở của Vương Trạch cũng muốn tới căn cứ thần bí trong thành kia.

Rốt cuộc là ai?

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện