Chương 295: Điều Kiện Không Thể Từ Chối

Mọi người đều nín thở nhìn Trần Mộ.

Đường Hàm Phái nhàn nhã uống trà, không hề vội vã, ngược lại như người ngoài ngồi xem.

Trần Mộ cúi thấp đầu, cần thận suy nghĩ được mất, khoảng năm phút sau hắn mới ngẩng đầu lên.

Ánh mắt mọi người đều sáng lên, mà ngay cả Đường Hàm Phái cũng buông chén trà trên tay, ánh mắt hướng về phía Trần Mộ, chờ câu trả lời của hắn.

“Rất xin lỗi, chúng ta sẽ không trực tiếp tham gia.” Trần Mộ trực tiếp trả lời.

Phía sau hắn Bagnell cùng Hề Bình đồng thời thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Tư ở bên rốt cục cũng thở phào.

Ánh mắt Đường Hàm Phái vẫn bình tĩnh như thường, khuôn mặt vẫn nở nụ cười, thản nhiên nói: “Tào tiên sinh không thể cân nhắc kỹ hơn một chút sao?”

Trần Mộ kiên định lắc đầu: “Ta đã suy nghĩ kỹ rồi.”

Hắn đã nghĩ rất rõ ràng, nếu như bọn họ tham gia vào trận chiến này, vậy từ nay về sau sẽ bị đóng dấu của Liên Bang tổng hợp học phủ. Việc này so với trực tiếp gia nhập vào Liên Bang tổng hợp học phủ cũng chẳng khác gì nhau. Còn nếu Liên Bang tổng hợp học phủ phát hiện kẻ ám sát Tổ Trữ chính là hắn vậy thì ngay cả đường lui duy nhất hắn cũng chẳng có.

Huống chi hắn không cho là tạp tu trên tay mình có được bao nhiêu lực chiến đấu, với thực lực của Đường Hàm Phái, làm sao lại có thể thiếu một chút sức chiến đấu cơ chứ?

“A a, chế tạp sư có thể chế tạo ra dãy số tạp phiến, quả nhiên không phải người bình thường. Hàm Phái ta sao dám miễn cưỡng?” Đường Hàm Phái vẫn cười tươi như trước, song trong lòng mọi người đều cảm thấy lạnh toát.

Không ngờ hắn có thể tra ra thân phận của Trần Mộ.

Trần Mộ ngược lại lại không hề kinh ngạc, thế lực của Lục đại rất lớn, hắn đã lĩnh hội rất sâu, thân phận chế tạp sư của dãy số tạp phiến có nhiều sơ hở lắm, muốn dấu những kẻ như Đường Hàm Phái là rất khó. Bất quá Đường Hàm Phái vừa mới tới một thời gian đã tra ra được, cũng thật lợi hại!

Hắn đang chờ Đường Hàm Phái nói tiếp.

Quả nhiên, Đường Hàm Phái tiếp tục cười nói: “Tuy nhiên, ta nghĩ đề nghị tiếp theo của mình, Tào tiên sinh nhất định sẽ không từ chối.”

“Mời nói.”

“Ta muốn mua trụ sở này của Tào tiên sinh, Tào tiên sinh có thể mang đi vật tư mà mình cần, còn lại ta đều muốn. Còn thù lao, ta trả cho ngài mười lăm triệu Audierne. Tào tiên sinh đã không hứng thú với trận hỗn chiến này vậy Hàm Phái có thể tiễn ngài và thủ hạ của ngài rời khỏi thành Lars.”

Lần này, mọi người đều đồng loạt động lòng, thành Lars hiện giờ như một cái máy xay thịt, ai cũng không dám khẳng định mình có thể sống sót trong cái máy xay thịt này. Có thể rời khỏi đây là điều kiện cực kỳ hấp dẫn, còn mười lăm triệu Audierne, cái giá này đối với một trụ sở có Hải Tinh Bảo, có thể coi như tương đối thấp.

Có điều điểm này Trần Mộ không quan tâm lắm, trụ sở này vốn không tiêu tốn của hắn bao nhiêu, mười lăm triệu hắn thậm chí còn có lãi.

Thấy Trần Mộ lại trầm ngâm, Đường Hàm Phái cười lớn bỏ thêm một quả lựu đạn.

“Nhân tài kiệt xuất như Tào tiên sinh ở khu vực hẻo lánh này cũng thật lãng phí, quý thủ hạ năng lực mỗi người cũng đều xuất sắc, Hàm Phái nguyện ý cấp thẻ thông hành vào Hoa khu cho các vị. Bất quá vì tệ giáo ở kinh đô cho nên quyền sở hữu thẻ thông hành cũng chỉ có thể là ở kinh đô, nhưng các vị yên tâm, lão Tiêu hẳn cũng biết, thẻ thông hành của kinh đô có hiệu lực ở cả ngũ đại Hoa khu, Tào tiên sinh, ngài nghĩ sao?”

Tiêu Tư biến sắc, rồi lập tức khôi phục như thường, hắn không nghĩ tới Đường Hàm Phái lại có thể xuất ra điều kiện khiến người khác không cách nào từ chối như thế. Cứ như vậy, chỉ sợ đám người Trần Mộ tiến vào Hoa khu đã được xác định, điều này cũng đồng nghĩa với việc kế hoạch chuẩn bị hợp tác với Trần Mộ của hắn sẽ thất bại.

Quả nhiên, Trần Mộ không hề do dự, quay đầu lại phân phó với Hề Bình: “Đi thống kê lại xem có bao nhiêu người nguyện ý đi cùng chúng ta.” Ngay sau đó liếc mắt nhìn Bagnell một cái, Bagnell lập tức hiểu ý, đi theo Hề Bình cùng thống kê số lượng.

“Tào tiên sinh quả nhiên là một người sảng khoái!” Đường Hàm Phái vừa cười nói, vừa nhàn nhã uống trà.

Hề Bình và Bagnell năng suất cực cao, chỉ mười phút sau hai người đã thống kê rõ số lượng.

“Ông chủ, tổng cộng sáu trăm hai mươi người, bọn Bernal cũng muốn đi theo chúng ta.” Trần Mộ gật đầu, ánh mắt chuyển về phía Đường Hàm Phái

Đường Hàm Phái buông chén trà, sảng khoái nói: “Không thành vấn đề.” Nói xong hắn mở độ nghi của mình, trên màn ảnh xuất hiện một nam tử, Đường Hàm Phái nhanh chóng đem mọi chuyện phân phó, nam tử kia không hỏi gì, trực tiếp nhận lệnh.

Khi chiến tranh vừa bắt đầu, ngũ đại hoa khu đã bắt đầu từ chối phát hành thẻ thông hành, mà thẻ thông hành cho sáu trăm người, trên tay Đường Hàm Phái lại như là một chuyện quá đơn giản.

Trần Mộ lúc này mới đánh giá độ nghi trên tay Đường Hàm Phái, một màu trắng trang nhã, khác với các độ nghi bốn năm khe, độ nghi này chỉ có ba khe, nói cách khác ngoại trừ thông tin tạp và năng lượng tạp, bên trong nó chỉ chứa thêm được một tấm tạp phiến.

Một chi tiết không thu hút nhưng lại khiến cho Trần Mộ cảm nhận được Đường Hàm Phái tự tin vào thực lực của mình ra sao.

Phân phó xong, Đường Hàm Phái đóng thông tin tạp, xoay người nói với Trần Mộ: “Mọi chuyện đã được xắp xếp ổn thỏa, Tào tiên sinh có thể theo thông đạo rời khỏi thành Lars, bên kia thông đạo sẽ có người tiếp ứng. Lão Tiêu, lão thì sao? Ở lại chơi với ta? Hay là đi cùng Tào tiên sinh?”

Tiêu Tư cười sang sảng nói: “Ngươi chơi một mình đi, ta hộ tống Tào tiên sinh, bằng không vụ buôn bán này có đầu không đuôi, không chỉ tổn hại danh tiếng của ta. Bất quá ngươi phải cẩn thận, ngươi mà bị tên mặt quỷ Tiếu Nguyên kia đánh bại ta sẽ xem thường ngươi đấy.”

“Ha ha.” Đường Hàm Phái chỉ cười, không nói gì, nhưng thần thái lộ vẻ ngạo nghễ.

Đột nhiên, một tiếng cảnh báo đánh vỡ bầu không khí hài hòa.

“Cảnh báo! Cảnh báo! Có tạp tu đang tiếp cận, số lượng năm mươi, các đơn vị lập tức chuẩn bị chiến đấu!”

Rập rập rập!

Tiếng cảnh báo vừa vang lên, cả tòa nhà đột nhiên rung động, vô số tiếng bước chân như một dòng thác lũ, trên đỉnh đầu mọi người, từ xa lại gần.

Cả quá trình đều khẩn trương, thứ tự!

Giống như một đám binh lính đang ngủ yên đột nhiên nghe tiếng báo động bừng tỉnh, bắt đầu ngăn nắp sửa sang lại mũ giáp, vũ khí. Lại vừa như một dụng cụ tinh vi, vừa được nạp năng lượng, bắt đầu chuẩn xác vận hành với tốc độ cao.

Lần đầu tiên sau khi tiến vào trụ sở, nụ cười của Đường Hàm Phái biến mất, lộ ra vẻ rúng động rõ rệt.

“Phản ứng của quý thuộc hạ quả thật khiến người khác kinh hãi! Hàm Phái bội phục!” Ngay sau đó vẻ mặt áy náy: “Rất xin lỗi, vừa rồi quên nói cho Tào tiên sinh, những tạp tu đó là thủ hạ của Hàm Phái, bọn họ phụ trách giao tiếp.”

Hắn vừa dứt lời, độ nghi trên tay lại vang lên.

Đường Hàm Phái phân phó vài câu, đội tạp tu này liền đứng bên ngoài trụ sở, bất quá khác với đám tạp tu lỗ mãng của Vương Trạch, đội tạp tu này tố chất cực cao. Bọn họ tìm được thông đạo trống ẩn dưới đám cỏ mà không hề chạm tới một kiện cơ quan tạp giới nào.

Trong bóng tối có thể làm được điều này không dễ, ngay cả Bagnell cũng phải lộ vẻ tán thưởng.

Hiệu suất của hai bên cực cao, cũng trong thời gian đó Hề Bình đã sửa sang tốt tất cả các vật tư cần mang đi, mà Bagnell sau khi giải trừ cảnh báo cũng thuận thế mang theo mọi người tới tập hợp.

Ngược lại, đám đệ tử và chế tạp sư của Tư Nguyên học phủ tập hợp tốn rất nhiều thời gian.

Vài toa xe vận chuyển trong kho hàng cũng bị kéo ra, thêm vào người của Tư Nguyên học phủ, tổng cộng khoảng bảy trăm người, với hơn hai mươi toa xe vận chuyển, đám Lô Tiểu Như hơn hai mươi người phụ trách cảnh giới chính, còn có tạp tu cao thủ của Tư Nguyên học phủ, Tiêu Tư, Trần Mộ, Đường Hàm Phái cũng hộ tống bên cạnh.

Mặc dù nhân số không nhiều, nhưng đưa mắt ra cả liên bang, ai dám động vào nó đây?

Đường Hàm Phái mơ hồ có danh hiệu thiên hạ đệ nhất, Tiêu tư hiệu trưởng của Tư Nguyên học phủ, còn có một người có thể ám sát Tổ Trữ, Trần Mộ. Đội ngũ như vậy, trừ phi là quân đội quy mô lớn, nếu không đám tạp tu nhỏ căn bản không dám tới gần.

Một đội ngũ khổng lồ như vậy rất bắt mắt, nhưng dọc đường không ai dám hỏi, chỉ một mình Tiêu Tư đủ để hù dọa đa số mọi người.

Đội ngũ vừng vàng đi tới nơi dừng chân của Liên Bang tổng hợp học phủ. Thấy nơi nghỉ chân quen thuộc này, lại nhớ tới buổi tối điên cuồng đó, Trần Mộ âm thầm giật mình.

Tựa hồ thấy được Trần Mộ khác thường, Đường Hàm Phái cười nói: “Xem ra Tào tiên sinh rất muốn rời khỏi thành Lars?”

Trần Mộ trong lòng phát lạnh, một sơ hở nhỏ như vậy của mình mà đối phương cũng phát hiện ra! Cố gắng trấn tĩnh, Trần Mộ tận lực làm cho thanh âm trở nên tự nhiên: “Thành Lars hiện giờ là đấu trường của quý giáo và Trung Đạt thư phủ, ta lực lượng nhỏ bé ít người, có thể rời khỏi đương nhiên là kết quả tốt nhất!”

“Ha ha! Quả là một giao dịch khiến người khác thoải mái!” Đường Hàm Phái cười sang sảng, tiếng cười xuyên qua tiếng gió, truyền đi rất xa.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện