Chương 420: Ra Đi
Trần Mộ buông tay ra, không chút lưu luyến xoay người hướng về phòng huấn luyện đi tới. Hắn bước đi thong thả, thân hình lung lay như muốn ngã, tựa như lúc nào cũng có thể té nằm trên đất.
Chứng kiến một màn này tất cả mọi người đều ngây dại.
Nam nhân mang mặt nạ bằng đồng giận dữ, không thèm che giấu sát khí đang tỏa ra tứ phía khiến mọi người sợ hãi. Hắn bay nhanh đến bên cạnh phu nhân, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta giết hắn.”
Phu nhân nhìn chằm chằm vào thân ảnh vương đầy máu kia, thanh âm không mang theo một tia tình cảm nào: “Món nợ này ta tự tính.”
Nam nhân mang mặt nạ đồng xanh tựa hồ muốn nói điều gì đó, nhưng vẫn không mở miệng. Chỉ có ánh mắt nhìn về phía Trần Mộ mang theo sát khí lạnh lẽo thấu xương.
Cửa phòng huấn luyện trong mắt Trần Mộ tựa như xa không thể với tới nổi. Trước mắt hắn cảnh vật bắt đầu dần mơ hồ, thân thể bắt đầu không thể khống chế. Bất quá hắn biết, lúc này bằng bất cứ giá nào hắn cũng không thể để bị ngã xuống.
Hắn sở dĩ không lựa chọn địa điểm chiến đấu tại sân huấn luyện mà lưu lại nơi này, chính là vì bản thân đã chuẩn bị đường rút.
Mọi người ngơ ngác nhìn Trần Mộ bước từng bước gian nan hướng về phía phòng huấn luyện. Ai cũng không hiểu tại sao Kiều Nguyên vào lúc này còn có thể đi đến phòng huấn luyện. Hắn muốn làm cái gì?
Không có ai biết, Kiều Nguyên luôn làm việc nằm ngoài dự đoán của mọi người. Từ khi hắn đáp ứng một chọi hai, lúc sau hắn lại cắt nát môi đối phương, đến bây giờ dưới tình huống thương thế nặng nề như vậy còn cố chấp hướng tới phòng huấn luyện để làm gì, không ai hiểu được.
Không có ai ngăn cản. Ai cũng muốn biết kế tiếp sẽ phát sinh sự việc gì?
Từng bước từng bước một. Thời gian trôi qua chậm rãi khiến mọi người khó thở. Ai cũng không chớp mắt, nhìn chằm chằm và bóng lưng khiến người ta không thể quên được kia. Mà Kiều Nguyên, rốt cuộc cũng bước tới trước cửa phòng huấn luyện.
Thần trí mơ hồ, Trần Mộ cảm giác được cửa phòng huấn luyện ở ngay trước mặt mình. Hắn cố hết sức giơ ngón tay trái, đầu ngón tay vừa mới đụng vào cánh cửa, cánh cửa chậm rãi mở ra.
Ở trong mắt những người khác, Kiều Nguyên đang đẩy ra cánh cửa đi vào cõi chết của mình.
Bọn họ chỉ trơ mắt nhìn Kiều Nguyên tiến vào phòng huấn luyện. Cánh cửa chậm rãi khép lại. Mỗi người đều không thể hiểu nổi ý nghĩ hắn, hiện tại điều khẩn cấp nhất là phải điều trị thương thế. Vậy mà lúc này hắn chạy tới phòng huấn luyện làm cái gì?
Hàn quang chợt lóe rồi biến mất trong mắt Văn, sát khí ẩn hiện.
Hắn không chút do dự bay lên trời, như tia chớp hướng về phía phòng huấn luyện lao tới. Gã Kiều Nguyên này tuyệt đối sẽ trở thành tử địch của Thiên Vân. Hắn chưa bao giờ gặp qua tạp tu nào có sức chiến đấu mãnh liệt như vậy. Hôm nay đánh trận này, nếu như Kiều Nguyên không chết chắc chắn hắn sẽ có đột phá cảnh giới. Cùng với việc đột phá sẽ là tử địch của Thiên Vân, không bằng hiện tại đem hắn giết chết.
Hắn điên cuồng tập hợp năng lượng trong tay, từng luồng năng lượng chấn động mãnh liệt khiến cho mỗi người xung quanh đều cực kỳ kinh sợ. Cơ hồ tất cả các tạp tu đều liên tiếp lùi về phía sau. Nam nhân mang mặt nạ đồng xanh cũng có chút kinh ngạc nhìn Văn trên trời, thực lực của Văn nằm ngoài dự đoán của hắn. Pháp Á phu nhân ánh mắt đột nhiên trầm xuống, lớn tiếng quát: “Ngăn hắn lại”.
Nam nhân đeo mặt nạ đồng không biết vô tình hay cố ý mà chần chờ một chút, chỉ trong tích tắc đó cơ hồ Văn đã tập hợp đủ năng lượng trên tay. Kế tiếp một kích không nghi ngờ gì chính là sự hủy diệt!
Phòng huấn luyện này nếu chịu một kích sắp tới sẽ san thành bình địa, mà Kiều Nguyên đang ở bên trong cũng không còn đường sống.
Bỗng dưng, giữa không trung thân thể Văn chợt cứng đờ. Con ngươi dưới lớp mặt nạ màu bạc đột nhiên toát lên vẻ hoảng sợ, nhìn về phía phòng huấn luyện tựa như hắn chứng kiến quái vật vậy.
Cơ hồ đồng thời thân hình hắn vội vàng thối lui, tốc độ so với lúc nãy còn có phần nhanh hơn. Luồng năng lượng trên tay tiêu tán, hắn bất chấp tất cả, bộ dáng chật vật tựa như có cái gì đáng sợ truy đuổi sau lưng hắn.
Hoảng hốt chạy tới bên Úy Trì Bách, Văn chỉ kịp bỏ lại một câu: “Đi”, rồi ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại, chạy biến mất dần phương xa. Úy Trì Bách sửng sốt, bất quá hắn phản ứng cũng cực nhanh, vội vàng đuổi theo.
Lần nữa mọi người đều lại ngơ ngẩn hết cả người.
Mới vừa rồi một cỗ năng lượng kinh khủng gây ra chấn động thật lớn, bọn họ cảm thấy so với lúc Kiều Nguyên chiến đấu thì dao động năng lượng còn mạnh mẽ hơn. Người thần bí mang mặt nạ màu bạc trên trán có một viên bảo thạch hình thoi tuyệt đối là một cao thủ, thậm chí so với Kiều Nguyên còn lợi hại hơn.
Hắn đột nhiên phát động công kích thật sự là ngoài ý muốn của mọi người. Nhưng mà hắn dường như gặp quỷ vậy, nhảy dựng lên chạy trối chết càng khiến người ta ngạc nhiên hơn. Mọi người bị biến hóa khôn lường này làm tan giấc mộng.
Lúc đó nam nhân mang mặt nạ đồng xanh lộ ra vẻ mặt đăm chiêu, nhìn nhìn về hướng phòng huấn luyện, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén nhưng thủy chung hắn vẫn không nhúc nhích mà đứng canh giữ ở bên cạnh người phu nhân.
Bất quá dưới sự chuẩn bị tấn công của Văn, không có ai còn dám lại gần hướng phòng huấn luyện.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Nửa giờ đã qua!
Lúc này gian phòng huấn luyện vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Tink trong mắt tràn đầy sầu lo. Kiều Nguyên bị thương nặng như vậy nếu không được chữa trị kịp thời sẽ nguy hiểm đến tinh mạng. Trong lúc mấu chốt nhất Kiều Nguyên đã kéo nàng lại, trong lòng nàng tràn ngập sự cảm kích. Do dự một chút, nàng hướng phònghuấn luyện đi tới.
Hành động của Tink hấp dẫn ánh mắt của mọi người, ngay cả Pháp Á phu nhân cũng nhìn nàng chằm chằm.
Đi tới trước cửa phòng huấn luyện, Tink đột nhiên có chút khẩn trương. Cố lấy lại bình tĩnh, nàng nhẹ nhàng gõ nhẹ lên cánh cửa: “Kiều tiên sinh, ngài có khỏe không?”
Không có tiếng trả lời, trong lòng Tink càng trở nên nôn nóng, nàng dùng sức gõ thật mạnh, âm thanh cũng lớn hơn một chút: “Kiều tiên sinh”
Vẫn không có tiếng trả lời.
Trong lòng Tink đột nhiên trầm xuống, rốt cuộc chẳng màng gì nữa, dùng sức đẩy cửa. Cánh cửa mở ra, Tink vội vàng tiến vào. Vừa đi vào, nàng tựa như ngây dại, phòng huấn luyện rộng lớn không có một bóng người.
Trong hoang dã, ba đạo nhân ảnh chống đỡ gió tuyết, bước nhanh tới.
Tang Hàn Thủy có chút thương xót nhìn Bộ Mặc. Khí hậu ác nghiệt như vậy, tuyết tràn ngập vùng thôn dã mà tiến bước là chuyện phi thường khổ cực, ngay cả phần lớn tạp tu cũng nguyện ý cưỡi toa xe. Khuôn mặt Bộ Mặc quả thực đã bị lạnh đến mức đỏ bừng, nhưng vẫn cắn răng đi từng bước một hướng về phía trước.
Về phần Weah, Tang Hàn Thủy cũng có chút không đồng tình vì trên lưng Weah còn cõng thêm một người.
Bọn họ rời khỏi Trát Nhĩ Kiền đã được nửa tháng, nửa tháng này bọn họ đều ở thôn dã mà đi.
Weah sau khi lộ ra sát khí dọa Văn chạy mất, liền mang theo Trần Mộ, Tang Hàn Thủy cùng Bộ Mặc thông qua thủy đạo trong phòng huấn luyện yên lặng rời đi. Vừa rời khỏi Trát Nhĩ Kiền, bọn họ liền biến mất ở hoang dã, tuyết rơi dày nhanh chóng đem tất cả mọi dấu vết về bọn họ xóa sạch.
Trần Mộ lần này bị thương rất nặng, hôn mê bảy ngày mới tỉnh lại. Nhưng sau khi tỉnh lại hắn cũng chỉ có thể có thể nằm trên lưng Weah, không thể động đậy được.
Thấy Bộ Mặc hô hấp càng lúc càng nặng nề, Trần Mộ có chút không đành lòng, liền đề nghị: “Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi thôi”. Một tiểu hài tử chỉ mới 12 tuổi, cường độ huấn luyện như vậy quả thực có chút quá nhiều. Điều khiến Trần Mộ kinh ngạc nhất là tốc độ thích nghi của Bộ Mặc rất thần kỳ. Vô luận chịu đựng bao nhiêu gian khổ, chỉ cần cho hắn ăn uống đầy đủ, thực lực của hắn khôi phục phi thường kinh người.
Vì để cung cấp đủ thức ăn cho Bộ Mặc, Tang Hàn Thủy đáng thương không thể không đảm nhận chức thợ săn cao cả. Rừng tuyết lớn như vậy, Weah căn bản không lo lắng Tang Hàn Thủy chạy trốn. Ở trong rừng cây mờ mịt rất khó phân biệt phương hướng, nếu một mình Tang Hàn Thủy muốn sinh tồn thì xác suất sống sót nhỏ đến đáng thương.
Đặc biệt sau khi Weah giết chết mấy loại dã thú hung danh hiển hách, Tang Hàn Thủy đã hoàn toàn thành thật. Dã thú dọc đường gặp phải đều không ngoại lệ biến thành thức ăn cho Bộ Mặc được no bụng.
Nghe Trần Mộ nói, Weah nhìn thoáng qua Bộ Mặc rồi dừng lại. Tang Hàn Thủy cũng thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng hắn phi hành có sử dụng trang bị giữ nhiệt, nhưng vẫn có cảm giác mệt mỏi vô cùng.
Bốn người tìm một chỗ tránh gió, ngồi xuống.
Ngồi xuống, Trần Mộ kích hoạt ‘Thiên Lý’. Mỗi ngày bọn họ đều kích hoạt ‘Thiên Lý’ liên lạc với Bagnell để lấy tin tức.
Khi lần đầu món đồ chơi này được lấy ra, Tang Hàn Thủy trợn tròn con mắt. Một đoạn thời gian trước, kĩ thuật liên lạc trong rừng của tập đoàn Trung Châu dẫn đến một hồi phong ba bão táp. Không nghĩ tới thế nào trên người Kiều Nguyên cũng có đồ vật tương tự. Người này đến tột cùng có lai lịch gì? Bí ẩn này cứ ảm ảnh mãi trong lòng Tang Hàn Thủy
Mà điều làm cho hắn lạnh người hơn nữa là đối phương chẳng thèm giữ bí mật, cứ như vậy không thèm cố kị gì hắn, đem ra sử dụng. Mình biết càng nhiều bí mật của đối phương thì đối phương càng khó có khả năng cho mình rời đi. Trong lòng than khóc không thôi, bất quá cũng may tình huống của mình vẫn còn khả dĩ chán, ít ra đối phương còn chưa có giết mình.
Cho nên Tang Hàn Thủy càng trở nên thành thật.
Trên màn hình xuất hiện ba người Hề Bình, Bagnell cùng Tô Lưu Triệt Nhu. Đầu tiên là Tô Lưu Triệt Nhu hỏi thăm một chút tình hình thân thể của Trần Mộ, sau đó hướng dẫn Weah cách làm. Mấy ngày nay, Weah đều thông qua phương pháp này trợ giúp xử lý các vết thương của Trần Mộ
Trần Mộ đau đến cắn chặt môi, Tô Lưu Triệt Nhu liếc mắt nhìn Trần Mộ một cái, hừ lạnh một tiếng, mặt phấn phủ đầy sương lạnh.
“Giờ đã biết thế nào là đau nhức? Lúc hôn người khác sao lại không cảm thấy?”
Trần Mộ nghe vậy nghẹn lời. Mấy ngày này hắn đã sớm khôi phục lý trí, nhớ lại tình huống lúc đó, chính bản thân hắn cũng có chút giật mình. Bất quá không biết có phải vì duyên cớ này, trong lòng thoải mái rất nhiều, tâm tình cũng tốt không ít. Bất quá nghe Tô Lưu Triệt Nhu nói, hắn cũng không biết phản bác thế nào, ánh mắt chạm đến Tô Lưu Triệt Nhu đứng bên cạnh Hề Bình và Bagnell, hai người rõ ràng mang theo nụ cười trên đau khổ của kẻ khác.
Mấy ngày nay chịu ít nhiều đau khổ, hắn đã có kinh nghiệm, rất nhanh lý trí hắn lựa chọn câm miệng.
Tô Lưu Triệt Nhu hừ lạnh một tiếng. Nhìn cũng không nhìn Trần Mộ xoay người rời đi.
Bagnell cùng Hề Bình hai người hắc hắc cười, vẻ mặt xấu xa. Chứng kiến vẻ mặt này của hai người, Trần Mộ không thèm nói gì, chỉ hỏi:“Hiện tại Trát Nhĩ Kiền tình thế thế nào?”
“Còn có thể thế nào?” Bagnell nhún vai:“Sương Nguyệt Hàn Châu lần này bị tổn thất nặng, nếu không phải Tằng Vũ Sơn cuối cùng bộc phát một chút, chỉ sợ thanh danh bị quét sạch. Bất quá Tằng Vũ Sơn thật đúng là lợi hại, cư nhiên có thể cùng Úy Trì Bách đánh ngang tay, xem ra bài danh của hắn vừa lại tăng lên .”
Hề Bình ở một bên tiếp nối:“Bất quá, ông chủ lần này đúng là thành danh.”
Ánh mắt hắn nhìn về phía Trần Mộ mang theo một phần cảm kích, hắn đương nhiên biết Trần Mộ đáp ứng khiêu chiến kia là vì nguyên nhân gì. Là người cũ ở Ngưỡng thị đấu giá, cái chết của Ngưỡng An chính là chuyện khó chịu nhất trong lòng hắn.
“Ông chủ ngươi đoán ngươi hiện tại bài danh thứ bao nhiêu trên Hắc Tuyến Tinh bảng?” Bagnell cười hề hề thần bí hỏi.
Bộ Mặc mở to hai mắt, vểnh tai, sợ bỏ qua một chữ, mà Tang Hàn Thủy cũng lộ ra vẻ mặt hứng thú.