Chương 284: Làm sao cậu lại ở chỗ này?
Khi Dương Húc Minh cùng Lâm Thu đi ra khỏi cửa đồn cảnh sát, bên ngoài đã chờ sẵn một cặp vợ chồng trung niên.
Lâm Thu có chút kinh ngạc:
- "Mẹ? Sao cha mẹ lại tới đây rồi?”
Mẹ Lâm Thu nói:
- "Mẹ với cha vừa trên đường trở về, cảnh sát liền gọi điện thoại báo chúng ta đến đón người. Cha mẹ đã ở bên ngoài chờ một hồi lâu, mãi mới thấy con đi ra. Lên xe nói chuyện tiếp nào.”
Dương Húc Minh liếc qua, bắt gặp ánh mắt của Lâm Thu nhìn hắn… Trước đó Lâm Thu rõ ràng đã năn nỉ đám cảnh sát không nói chuyện xảy ra với cha mẹ cô bé, nhưng cuối cùng bọn họ cũng nói.
Từ cảm nhận cá nhân của Dương Húc Minh, cha mẹ Lâm Thu rất tốt bụng, đối với hắn rất lịch sự khách khí, luôn luôn biểu lộ mỉm cười vui vẻ, dễ dàng mang đến ấn tượng tốt cho người đối diện.
Bất quá từ trước, Dương Húc Minh đã nghe Lâm Thu kể rằng hai người bọn họ không quan tâm chuyện con trai mất tích, nên giờ gặp mặt, hắn lại thấy đôi vợ chồng này có chút gì đó kì lạ.
Trên xe, bọn hắn chỉ trò chuyện về sự việc Lâm Thu bị người ta uy hiếp. Dương Húc Minh cùng Lâm Thu không đả động một chút nào về việc liên quan đến Lệ quỷ. Đối với cha mẹ Lâm Thu, Dương Húc Minh cảm thấy bọn họ nhất định có bí ẩn gì đó, cho nên tạm thời không muốn kinh động hai người này.
Để yên có lẽ còn có thể khai thác một vài manh mối, vạn nhất kinh động hai người cha mẹ Lâm Thu, khiến bọn họ cảnh giác, lại kiểm chứng thì rất phiền phức.
Cả nhóm bốn người trở lại nhà Lâm Thu. Mẹ Lâm Thu dẫn cô bé vào trong bếp nấu nướng, Dương Húc Minh thì ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm cùng cha Lâm Thu.
Ấn tượng ban đầu của Dương Húc Minh không sai, cha mẹ Lâm Thu đích thật là kiểu người rất tốt bụng hiếu khách, tính cách rất tuyệt vời, không gây cho người khác cảm giác câu thúc hoặc khó chịu.
Dương Húc Minh cùng lão cha Lâm Thu nói chuyện rất thoải mái tự nhiên, đồng thời hắn còn thuận tiện thăm dò được chút tình báo. Ví dụ như anh trai Lâm Thu sau khi tốt nghiệp đại học vẫn không đi ra ngoài làm việc, chỉ ở trong nhà viết tiểu thuyết.
Anh trai Lâm Thu là thành viên của Hiệp hội tác giả thành phố Lục Bàn Thủy, tên là Lâm Tông Lễ. Dương Húc Minh cuối cùng cũng biết tên của anh trai cô nàng “Em hăm phải Tiểu Tiên Nữ” mà hắn tò mò lâu nay.
Qua quá trình trò chuyện vui vẻ hòa đồng, hai bên trở nên thân quen không còn ngại ngùng. Thế là Dương Húc Minh rốt cục hỏi đến những vấn đề chính hắn quan tâm:
- "Chú à, chú họ Lâm, vậy chú biết Lâm gia thôn ở Vương Quan Doanh không?”
Từ trước, lúc Lâm Thu kể về chuyện anh trai, Dương Húc Minh mở phần mềm bản đồ, lục soát một lần. Lâm gia thôn ở Lục Bàn Thủy chỉ có một chỗ, đó là ngay phụ cận Vương Quan doanh. Bây giờ hắn vừa hỏi vừa quan sát phản ứng của cha Lâm Thu.
Quả nhiên, vừa nhắc đến địa danh Lâm Gia thôn, cha của Lâm Thu có chút kinh ngạc.
Nhưng trừ cái đó ra, ông ấy cũng không có thêm phản ứng kỳ quái quá khích nào.
- “Cậu biết Lâm gia thôn?”
Cha Lâm Thu có chút hoang mang hỏi.
Dương Húc Minh mỉm cười gật đầu:
- "Cháu nghe Lâm Thu nói, Lâm gia thôn bên kia không có nhà nào họ Lâm, cho nên rất hiếu kỳ. Vừa vặn gặp chú cũng họ Lâm, nên thuận miệng hỏi chuyện thôi.”
Cha Lâm Thu nhẹ gật đầu, nói:
- "Đó là bởi vì Lâm Thu tuổi còn nhỏ, nó căn bản không biết sự tình trong gia tộc.
Kỳ thật Lâm gia chúng ta trước kia chính là ở tại Lâm gia thôn, là một gia tộc rất lớn ở nơi đó. Nhưng về sau vì xảy ra chút chuyện, cho nên gia tộc mới tứ tán khắp nơi.”
Có thể thấy được, cha của Lâm Thu là người thích nói dông dài từ đầu đến cuối. Vừa nhắc đến, ông ấy liền vui vẻ đem hết những thứ mình biết kể ra.
- "Nhiều năm về trước, trong Lâm gia thôn có người bị đậu mùa. Bất quá khi đó mọi người không có kiến thức khoa học, căn bản không biết đậu mùa là một loại bệnh, nên cho rằng đó là bị quỷ ám ma theo.
Vì để trốn tránh quái bệnh, mọi người đều di chuyển phân tán ra ngoài, chuyển tới nơi khác sinh sống thì mới không bị quái vật tìm tới hại chết.
Thế là lúc ấy, người Lâm gia ở Lâm Gia thôn đều phân ly tứ tán, mọi người mang theo hành lý tài sản, con cái, đồ vật trong nhà di cư sang nơi khác.
Đồng thời ở lúc đi ra cửa, còn nhất định phải đem giày cỏ mang ngược lại, khiến cho dấu chân nhìn như hướng vào trong làng chứ không phải đi ra ngoài.
Để cho quái vật không biết mọi người bỏ đi ra ngoài.”
Lão cha Lâm Thu cười ha hả nói:
- "Đương nhiên, đây đều là mê tín phong kiến. Nhưng vì vậy, từ sau này, những người Lâm gia liền thay đổi đến nơi ở riêng.
Sông Bắc Bàn chắc cháu cũng biết? Thời đại đó, bờ bên kia sông Bắc Bàn hoàn toàn là núi hoang đồng vắng, khắp nơi đều là núi, không có lấy một bóng người. Kết quả có một chi của Lâm gia di chuyển đến nơi đó, khai hoang phá núi lập thôn.
Còn lão tổ của chi mạch chúng ta thì chạy tới nương tựa ở nhà mẹ vợ, sau đó một mực định cư lại nơi đó, trở thành quê quán của Lâm Thu.”
Cha Lâm Thu nhẹ nhàng bằng một giọng trầm ấm kể lại câu chuyện di cư tộc nhân của Lâm gia hàng trăm năm trước.
Nhưng Dương Húc Minh nghe câu chuyện này, sau lưng lại toát mồ hôi lạnh.
Sự tình phát sinh vào trăm năm trước? Lâm gia tổ tiên ở Lâm gia thôn vì tránh né một loại quái vật nào đó mà phải tứ tán tha hương mà đi… Lệ quỷ khủng bố Vương Quan doanh… Huyết y đồ tể luôn miệng gào thét: Người Lâm gia đều phải giết hết…
Rõ ràng sự kiện phát sinh vào trăm năm trước kia, tuyệt đối không phải dạng câu chuyện mà cha Lâm Thu vừa nhạt nhẽo kể lại. Lâm gia di cư cũng tuyệt đối không phải vì tránh né đậu mùa gì đó.
Sinh Tử Lục đối với việc anh trai Lâm Thu mất tích có phỏng đoán là “Huyết mạch tội nhân”, có lẽ liên quan đến sự tình trăm năm trước.
Hai chữ “Tội nhân” có ý vị rất sâu xa…
Đoán chừng vào trăm năm trước, tổ tiên Lâm gia đã làm chuyện kinh khủng gì đó, trêu chọc phải một tổ Lệ quỷ, thế là bắt buộc phải di chuyển cả tộc, tứ tán chạy trốn.
Trước mắt đạt được những tin tức này, coi như đã là niềm vui ngoài ý muốn. Nếu dò hỏi sâu hơn nữa, ngược lại sẽ gây nên cảnh giác cho cha của Lâm Thu. Dương Húc Minh im lặng giây lát rồi đem chủ đề nói chuyện chuyển sang việc khác.
Rất nhanh, Lâm Thu cùng mẹ cô bé đã chuẩn bị xong đồ ăn, bưng ra…
Mọi người ngồi vây quanh tại bàn ăn, vui vẻ hòa thuận, bầu không khí ấm cúng bình thản.
Mặc dù gia đình này con trai đang mất tích, nhưng từ mặt ngoài đến xem, rõ ràng cả nhà vẫn như bình thường, không có bất kỳ cái gì cổ quái… Chính vì như vậy mới thật là cổ quái.
Đúng lúc giữa bữa cơm, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Mẹ Lâm Thu đứng dậy, tò mò nói:
- "Ai đến giờ này vậy nhỉ?”
Bà đi ra mở cửa, sau đó sửng sốt…
Đứng ngoài cửa là ba cảnh sát mặc đồng phục, người đi đầu rất lịch sự cúi chào bà, nói:
- "Chị Lưu khỏe chứ, chúng tôi là cảnh sát hình sự thuộc Cục cảnh sát thành phố, trước đó chúng ta đã gặp qua.”
Vừa nhìn thấy ba cảnh sát xuất hiện, nguyên bản thái độ hòa ái dễ chịu của mẹ Lâm Thu bỗng nhiên biến chuyển. Bà lạnh lùng cau có nói:
- “Đã bảo rồi, đừng tới quấy rối chúng ta, chúng ta cái gì cũng không biết!”
Nói xong, bà mẹ Lâm Thu định đóng cửa lại, nhưng cảnh sát đứng đầu nhanh chóng giữ cánh cửa, vừa cười vừa nói:
- "Nhưng chuyện này liên quan mật thiết đến con trai chị, chẳng lẽ con trai chị Lưu mất tích, cả nhà đều không quan tâm sao?”
Nói xong, vị cảnh sát nhìn một lượt những người khác trong phòng. Ánh mắt vừa đến chỗ Dương Húc Minh, người cảnh sát sửng sốt:
- "Úi mẹ ơi! Cậu làm sao lại ở chỗ này?” - Vương Trấn mặt thộn ra vẻ kinh ngạc.
Trên bàn ăn, Dương Húc Minh cười cười xấu hổ, cất tiếng chào:
- "Vương ca, khỏe không anh?”