Chương 285: Di vật

Đối với việc Vương Trấn xuất hiện, Dương Húc Minh cũng rất kinh ngạc. Nhưng hiển nhiên là Vương Trấn cũng kinh ngạc không kém. Anh ta thậm chí còn đứng hình mấy giây, cuối cùng mới im lặng lắc đầu, hỏi:

- “Có phải cậu em biết được chuyện gì, nên mới có mặt ở đây?”

Dương Húc Minh chỉ có thể cười cười:

- "Em cái gì cũng không biết, Vương ca anh cứ tiếp tục làm việc đi thôi!”

Cha mẹ Lâm Thu ngạc nhiên tròn mắt:

- “Hai người quen nhau hả?”

Vương Trấn ho khan một tiếng, nói:

- “Đây là cậu em quen biết của tôi, cậu ấy ngoan hiền tốt bụng lắm, vẫn thường hay giúp đỡ cảnh sát trong nhiều công việc!”

Vương Trấn bắt đầu vì Dương Húc Minh chém gió, đoán chừng anh ta tưởng Dương Húc Minh là tới ra mắt cha mẹ bạn gái, cho nên giúp Dương Húc Minh có thêm chút trang bức.

Mà cha mẹ Lâm Thu liếc nhau một cái, cũng nhìn ra cậu bạn của con gái mình có quan hệ không tệ với cảnh sát, thái độ của hai người cuối cùng dịu đi một chút, không còn ác liệt gay gắt như trước.

Nhưng bà mẹ Lâm Thu vẫn ngăn ở cửa như cũ, không cho cảnh sát tiến vào nhà. Bà nói:

- “Thật có lỗi, con trai nhà chúng tôi kỳ thật không phải mất tích. Chúng tôi trước đó có nói qua rồi, là con bé út nhà này báo nhầm cảnh sát. Tất cả đều là hiểu lầm. Hi vọng các anh không tiếp tục đến quấy rầy chúng tôi sinh sống.”

Vương Trấn thì nói:

- "Có phải là báo lầm cảnh sát hay không, đồn cảnh sát chúng tôi cũng phải đi qua điều tra nghiêm túc tỉ mỉ mới xác nhận được.

Bất quá chị Lưu, nếu như chị nhất định nói con trai mình không mất tích. Vậy chị có thể trợ giúp chúng tôi liên hệ đến cậu ấy được không?

Nếu quả thật chỉ là hiểu lầm, hi vọng chị Lưu có thể giúp chúng tôi liên hệ với cậu ta, chúng tôi cũng có thứ để báo cáo lên cấp trên.”

Thái độ Vương Trấn rất thành khẩn. Đáng tiếc, thành khẩn cũng không có tác dụng gì. Bà mẹ Lâm Thu rất tức giận trợn trừng nhìn Vương Trấn một chút, nói:

- "Con trai của chúng tôi, không cần các người đến vất vả quan tâm.”

Rầm một tiếng, thừa dịp Vương Trấn không có chú ý khe hở, mẹ Lâm Thu dùng sức đóng mạnh cánh cửa lại.

Ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ, nhưng mẹ Lâm Thu đã không thèm để ý. Bà trở lại bàn cơm, lúng túng gượng cười nhìn Dương Húc Minh:

- "Thật có lỗi, để cháu chê cười.”

Mà sau khi bị Vương Trấn đến quấy rầy, không khí trên bàn ăn trở nên lúng túng khó xử, không cách nào lại trở lại hình thức vui vẻ hòa thuận trước đó.

Về phần Vương Trấn bọn họ gõ một lát cửa không ai quan tâm, anh ta đứng ngoài gọi lớn:

- "Vậy chúng tôi lần sau lại đến tiếp."

Sau đó cả đội nhìn ngó xem xét xung quanh một chút rồi rời đi, cũng không còn cách nào, chẳng lẽ trực tiếp phá cửa?

Đợi đến khi đám cảnh sát rời đi một hồi lâu, cha mẹ Lâm Thu cũng rời khỏi nhà, bảo là muốn đi mở cửa tiệm. Lâm Thu ở nhà phụ trách tiếp đón Dương Húc Minh...

Dương Húc Minh cùng Lâm Thu tiễn cha mẹ cô bé ra khỏi cửa. Liếc nhau một cái, hai người đi thẳng đến phòng đọc sách của Lâm Tông Lễ.

Căn cứ lời Lâm Thu kể lại, tất cả dị thường là bắt đầu từ khi cái chuông nhỏ bị rung kêu vang. Chỉ là khi cô bé lấy cái chuông cổ ra, Dương Húc Minh liền sửng sốt. . . .

Cái chuông rỉ sét cổ quái này làm sao lại nhìn quen mắt đến như thế?

Giống như hắn ở đâu đã gặp qua? Dương Húc Minh cầm lấy cái chuông, cẩn thận quan sát một lát, từ phía trong lòng chuông cổ nhìn thấy hai chữ được khắc cẩn thận:

Dương Tĩnh. . .

Đây không phải là tên cha mình hay sao?

Dương Húc Minh cấp tốc nghĩ lại tới trước đó nằm trong nghĩa địa, thời điểm thực hiện nghi lễ Hồn tiên hiển thánh, hắn đã nhìn thấy thân ảnh mặc áo đỏ, đội mũ rộng vành.

Lúc ấy bóng người cao lớn mặc huyết y, đội mũ rộng vành, tay cầm cờ chiêu hồn không ngừng đi về phía trước, trên lá cờ chiêu hồn treo hai cái chuông nhỏ.

Hai cái chuông kia… giống hệt như cái chuông cổ hắn đang cầm trên tay.

Dương Húc Minh vuốt ve mặt ngoài cái chuông rỉ sét như đồ cổ, chau mày.

Đây là hắn gặp được di vật của cha mình?

Vì sao lại ở đây?

Anh trai Lâm Thu lấy được từ chỗ nào?

Dương Húc Minh nói:

- "Cái chuông cổ này có thể để cho anh cầm nghiên cứu được không?”

Lâm Thu gật đầu ngay lập tức, không hề có tí do dự gì, cô bé đã sợ cái chuông này lắm rồi. Thế là Dương Húc Minh liền thu cái chuông lại.

Lúc này Lâm Thu đã mở máy tính của anh trai ra, đồng thời mở ra thư mục [Hình ảnh], mở bức ảnh thứ ba ra, cô bé vẻ mặt kinh ngạc:

- “Đâu rồi? Không thấy nữa!"

Lâm Thu nhìn về phía Dương Húc Minh. Dương Húc Minh đi tới, ngó vào màn hình máy tính, chỉ thấy bức hình đang hiện ra trên máy là một ảnh chụp toilet.

Trên bồn rửa tay trước tấm gương, một trái một phải bày biện hai cây nến màu trắng, ở giữa còn bày biện một quả táo sắp gọt xong vỏ.

Mà hình phản chiếu trên tấm gương là một cái điện thoại đang chĩa camera nhắm vào tấm gương. Người thanh niên cầm điện thoại, khuôn mặt giấu trong bóng tối, ánh nến mờ ảo chiếu rọi lên vẻ mặt anh ta một nụ cười đắc thắng.

- "Rõ ràng tên huyết y đồ tể bị anh trai em giam lại” - Dương Húc Minh nói - "Anh trai của em rất mạnh, có lẽ là mạnh nhất trong những người bình thường mà anh từng thấy.”

Trước đó, Dương Húc Minh đã gặp Ứng Tư Tuyết là một cô nàng cơ trí thông minh rất giỏi. Bây giờ nhìn lại, anh trai của Lâm Thu có vẻ còn trình cao hơn một bậc. Đáng tiếc anh chàng này hiện tại có lẽ đã khô máu ở quỷ động nào đó rồi. Đây hẳn được gọi là Cao thủ tại dân gian, thất thủ tại âm phủ.

Lâm Thu rất hoang mang:

- "Thế nhưng cái bóng quỷ trắng bệch kia từ đâu mà đến? Tại sao nó lại phải bảo hộ cho em cùng với anh trai? Mà từ đầu nó theo bảo hộ anh trai, vì sao không đi theo anh ấy mà lại lưu ở nơi đây bảo hộ cho em? Chẳng lẽ anh trai em đã…”

Liên tưởng này khiến Lâm Thu tái mét mặt mày, xoắn xuýt không biết nói gì hơn. Dương Húc Minh vỗ vỗ vai cô bé trấn an:

- "Nhìn kỹ một chút thì hình như có hai cái bóng trắng khác biệt… Rất hiển nhiên, bạch quỷ bảo hộ anh trai và bảo hộ em là hai cái bóng khác nhau. Của em là một nữ bạch quỷ, còn bảo hộ anh trai em là một bóng quỷ trắng có râu ria, hẳn là một tên quỷ nam tính”.

Có lẽ em và anh trai đều có riêng phần mình một bóng quỷ bảo vệ.”

Dương Húc Minh nhìn cô bé đang lo lắng bồn chồn trước mắt, cười nói:

- "Lâm gia quả thật rất lợi hại nha, anh đánh nhau giao tiếp với quỷ giới lâu như vậy, lần đầu mới nhìn thấy loại người được quỷ bảo hộ như gia đình nhà em.”

Lâm Thu cười khổ lắc đầu:

- "Nhà em mà thật sự lợi hại, cha mẹ em đã không nghèo như vậy.

Trước đây nhà em nghèo lắm, không có tiền không có quyền, cha mẹ em bị người ta coi khinh.

Mẹ em kể, thời điểm mẹ gả cho cha, trong nhà cha mẹ nghèo đến nỗi không có dầu ăn chiên cơm, phải lên núi, nhặt quả hạch về giã ra, ép thành dầu để nấu ăn.

Thời điểm em học cấp một, cha mẹ em mang em đến thành phố để kiếm sống, nhà em bốn người chen chúc trong một cái mặt tiền cho thuê chưa được mười mét vuông. Ban ngày mở tiệm bán gạo, ban đêm đóng cửa ngủ ở bên trong.

Nếu gia đình nhà em mà không tầm thường, em với anh trai khi bé cũng không phải khổ cực như vậy.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện