Chương 320. Con quỷ trong bức họa

Dương Húc Minh quả thực đã mất hết kiên nhẫn với ông chú Đặng Hiển Quý nát rượu này, trong lòng cực kì chán ghét.

Con ma men lại nghiện cờ bạc có một không hai như gã thật là thảm họa của thế gian. Lúc trước, đã dấu nhẹm chuyện khóa trường mệnh, kết quả sau khi lấy ra, lại vẫn còn giấu diếm thứ khác. Cũng may là chưa có hậu quả gì quá nghiêm trọng, nếu không có chết Dương Húc Minh cũng không bỏ qua cho tên ma men gian xảo này.

Hắn đứng ở cửa, vừa đề phòng màn sương bên ngoài, vừa quan sát cử động của Đặng Hiển Quý.

Gã đi đến trước bàn thờ, cẩn thận thò tay ra đằng sau bàn thờ, thò tay lấy thứ gì đó, đợi đến khi gã lấy xong, Dương Húc Minh mới nhìn rõ rốt cuộc nó là gì. Đó là một tờ giấy được cuốn lại, khi mở ra, sờ vào khiến người ta có cảm giác rất quỷ dị.

Tờ giấy không mịn màng như bình thường, mà thô ráp như da khô của người. Hắn thậm chí còn cảm nhận được từng đường vân cùng lỗ chân lông. Dương Húc Minh cau mày, nhìn về phía Đặng Hiển Quý.

- “Đây chính là đồ vật trong chai rượu sao? Bên trong không đựng rượu ?”

Đặng Hiển Quý mặt như đưa đám gật đầu.

- “Thật sự không có rượu, lúc tôi mở cái rương ra, bức họa này đang cắm trong chai rượu, giống như cắm hoa vậy.

Sau khi phát hiện được bức họa, thấy cũng khá đẹp, tôi nghĩ có thể đem nó bán ở tiệm đồ cổ, không chừng có thể kiếm được ít tiền.”

Dương Húc Minh cầm bức họa lên, nhưng không mở ra vội, mà chỉ nhìn chằm chằm Đặng Hiển Quý, nói, “Thực sự chú không còn giấu đồ vật gì khác?”

- “Không có, tuyệt đối không còn, Dương đại sư phải tin tôi.”

Đặng Hiển Quý cầu xin, dáng vẻ rất sợ hãi, giống lợn sợ bị chọc tiết nấu giả cầy vậy.

Dương Húc Minh khẽ gật đầu.

- “OK con dê, tạm tin chú Đặng lần này. Nhưng nãy giờ chú lừa tôi nhiều như vậy, cho dù tôi là tượng đất cũng sẽ cay cú, huống chi tôi không phải tượng đất, nên bây giờ tôi rất tức giận.

Nếu để tôi phát hiện ra chú lại dùng mánh khóe lừa gạt tôi, đến lúc đó hãy xem tôi xử chú thế nào.”

Dương Húc Minh hừ lạnh một tiếng, “Tiểu Tư! Bắt gã lại!”

Một đôi bàn tay tái nhợt bỗng nhiên thò ra từ trong túi áo Dương Húc Minh, nhanh chóng bắt giữ Đặng Hiển Quý đang muốn chạy trốn.

Trong nháy mắt khi bị bắt, cảm giác lạnh lẽo rợn người mau chóng lan ra khắp người Đặng Hiển Quý, gã tưởng như cả thân thể lẫn linh hồn của mình bị đông cứng lại, căn bản không có cách nào trốn thoát, dọa gã sợ đái cả ra quần.

- “Dương…dương….dương…Dương đại sư! Cậu không phải đã nói là sẽ không trách tôi sao?” Đặng Hiển Quý lắp bắp, vừa khóc vừa nói.

Dương Húc Minh cười lạnh một tiếng, đợi đôi tay của Tiểu Tư lôi kéo Đặng Hiển Quý vài giây, xong mới ngăn lại.

- “Buông hắn ra đi.” Dương Húc Minh nói xong, bàn tay tái nhợt của Tiểu Tư nhanh chóng lui vào trong túi áo của Dương Húc Minh, giống như vừa bắt phải thứ gì đó rất bẩn thỉu vậy.

Dương Húc Minh nhìn gã ma men bị dọa sợ tới nỗi đái ra quần, đang ngồi bệt trên đất, lạnh lùng nói.

- “Đây chỉ là cảnh cáo, nếu chú không gạt tôi, vậy thì thôi. Nhưng nếu chú còn giấu đồ gì đó….Đừng trách Tiểu Tư của tôi vô tình, nếu như bị cô ấy nuốt, ngay cả xương cốt cũng không còn một mảnh, cảnh sát sẽ chẳng tìm ra manh mối nào.

Cho nên tôi cho chú cơ hộ cuối cùng, chú còn giấu đồ vật gì nữa không? Hãy cẩn thận suy nghĩ lại, bây giờ giao ra vẫn còn kịp.”

Ánh mắt Dương Húc Minh hung lệ tựa như ác quỷ, “nếu như không giao, thì chú hãy cầu nguyện để tôi đừng phát hiện ra…nếu không thì chú xác định xanh cỏ đi.”

Đặng Hiển Quý hoảng sợ, sau đó gật đầu lia lịa.

Do dự mấy giây, gã lập tức cởi chuỗi tràng hạt trên cổ tay xuống, cúi thấp đầu không dám nhìn mặt Dương Húc Minh. Dương Húc Minh chỉ lạnh lùng nhìn gã, đối với việc này không ngạc nhiên chút nào.

Hắn đưa tay tiếp nhận xâu tràng hạt này, hỏi, “còn gì nữa không?”

Đặng Hiển Quý liều mạng lắc đầu, “không có, thực sự hết rồi.”

Lúc này Dương Húc Minh mới mở bức họa trong tay ra, không thèm để ý đến gã ma men đang nằm trên mặt đất, quần ướt đẫm nước tiểu nữa.

Bức họa trong tay hắn cũng không lớn, bằng không thì không có khả năng cuộn lại rồi cắm trong bình rượu được.

Nhưng sau khi mở ra hoàn toàn, có thể thấy rõ từng đường nét trong bức họa. Bức họa này mặc dù cùng loại với những bức tranh trong nước, nhưng nét vẽ rất chân thực, hẳn là người vẽ bức tranh này bị ảnh hưởng phong cách của phương Tây. Nhân vật trong bức tranh mà một cô gái, nhưng chỉ có nửa người của cô, phần từ ngực trở lên được khắc họa trong tranh.

Nhưng kĩ thuật vẽ tranh của người họa sĩ này hiển nhiên không cao, bởi vì biểu cảm của cô gái trong tranh có chút cứng nhắc. Bức tranh vẽ rất chân thực kết hợp với biểu cảm khô cứng khiến bức tranh trở nên quỷ dị. Dương Húc Minh vừa mở ra, hắn cảm giác như đang có một cô gái ,ánh mắt đờ đẫn, khuôn mặt vô cảm, nhìn chằm chằm vào mình.

Người trong bức họa kia….. Chẳng lẽ là cô dâu ngồi trong kiệu hoa hắn đã thấy trong giấc mơ?

Dương Húc Minh lật bức tranh, nhìn kĩ mấy giây, đột nhiên phát hiện ra điều bất thường.

Làn da của cô gái trong bức tranh, đang dần trở nên trắng bệch, mau chóng lan ra khắp người cô gái, nhìn qua tựa như một bộ thi thể cực kì quỷ dị.

Không sai, chính là thi thể….

Dương Húc Minh kinh ngạc nhìn cô gái trong bức tranh đang lạnh lùng dõi theo hắn, biểu lộ của cô ta đờ đẫn ngốc trệ, ngũ quan giống như xác chết trong nhà xác.Thực sự quá dọa người!

Dương Húc Minh mở to hai mắt nhìn, không còn nghi ngờ gì nữa, cô gái trong tranh chính là đại tiểu thư nhà họ Vương, chủ nhân đích thực của đôi giày thêu màu đỏ. Sau khi làn da của cô gái trong bức tranh trở nên trắng bệch, móng tay của cô ta cũng dài ra, đen kịt, sắc nhọn, giống y hệt con lệ quỷ trong kiệu đi ra từ trong sương mù mà Dương Húc Minh đã thấy hai lần trong cơn ác mộng trước đây. Chẳng lẽ con lệ quỷ trong tranh chính là đại tiểu thư của nhà họ Vương?

Bây giờ bên ngoài sương mù giăng đầy trời… Chẳng lẽ vị tiểu thư của nhà họ Vương cũng tới rồi?

Cmn, quả thực có chút khó chơi….

Dương Húc Minh bỗng nhiên nhìn về phía ngoài cửa, mặt nhìn méo như vừa húp phải tô mắm tôm thiu.

Sự khủng bố của con hàng này, chính hắn đã trực tiếp trải nghiệm qua hai lần. Nó cướp trành quỷ trước mặt Lý Tử, vậy mà cô ấy cũng không động thủ, lệ quỷ có thể khiến cho Lý Tử kiêng kị tuyệt đối không phải loại bình thường.

Con hàng khủng bố này chẳng lẽ đang ở ngoài cửa? Dương Húc Minh nhìn về phía màn sương mù ngoài cửa, tâm trạng trở nên khẩn trương.

Màn sương mù đột nhiên trở nên kinh khủng, dường như sâu bên trong đó, bất cứ lúc nào cũng có thể vang lên tiếng kèn vui mừng, hoặc là xuất hiện đội ngũ đón dâu màu đỏ…

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện