Chương 411: Không hổ là tỷ muội
Câu trả lời của Dương Húc Minh hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Ứng Lỗi. Cô còn tưởng rằng Dương Húc Minh và em mình gặp nhau trong hoàn cảnh không tầm thường nào đó.
Tử trạch là cái gì?
Cô khó hiểu nhìn Dương Húc Minh. Dương Húc Minh thì ho khan một tiếng, nói:
- “Là như vậy, chị biết đó, đại tiểu thư là trạch nữ. Còn em thì xem như nửa trạch nam. Tử trạch là danh từ để gọi chung cho trạch nam và trạch nữ, có nghĩa là người chuyên ở trong nhà, không ra ngoài.
Chị có biết bộ “JoJo's Bizarre Adventure” không? Haizz… Xem ra chị không biết rồi. Nhưng không sao, chị chỉ cần biết đó là một bộ phim hoạt hình rất hay.
Chuyện là như này, vào đêm hội hóa trang, em mặc bộ trang phục Kira Yoshikage, một nhân vật trong “JoJo's Bizarre Adventure”, Tiểu Tuyết đi trên đường bắt gặp em, cô ấy cũng là fan hâm hộ của bộ phim này, hai chúng em bắt chuyện, sau đó lập tức cảm thấy thân thiết.
Tiếp đó cô ấy mời em về nhà chơi, ban đầu em muốn từ chối, nhưng về sau nghĩ lại chúng em đều là fan hâm mộ bộ “JoJo's Bizarre Adventure”, lại trò chuyện rất hợp, nên em đồng ý.
Bọn em ở trong nhà cô ấy chơi một trò chơi khủng bố, thành công giết được một con Boss chuyên lừa gạt, một con Boss mèo đen, rồi cứ như vậy mà thân nhau.
Sau đó chúng em thường xuyên chơi game săn Boss, nào là Boss nhện, Boss nữ quái vật không đầu, trong những lần săn Boss, chúng em đều phối hợp ăn ý, hoàn mỹ chiến thắng thông qua màn, thế là càng ngày càng thân thiết như bây giờ.”
Dương Húc Minh mặt thành khẩn nói:
- “Cho nên từ góc độ nào đó, có thể coi như em và đại tiểu thư là bạn thân chí cốt trong game.”
Khóe miệng Ứng Lỗi khẽ giật giật, cô nở nụ cười miễn cưỡng nói:
- “Chị không rõ ràng lắm quan hệ của hai đứa….Nhưng…thực sự nghe em nói nãy giờ chị mới hiểu được chút chút…
Vậy là em quen Tiểu Tuyết thông qua chơi game chung hả? Những năm gần đây, đúng là con bé trầm mê loại trò chơi này, cái này thì chị biết.
Có điều…Nhện….Mèo…Boss…Quái vật không đầu…?”
Dù Ứng Lỗi là người đã trải qua nhiều sóng gió, nhưng lúc này vẫn bị những lời nói của Dương Húc Minh làm quay cuồng, không biết nói gì cho thích hợp.
Chuyện mà Dương Húc Minh vừa kể, lung tung rối rắm, khó tin và hoang đường, nhưng nhìn mặt hắn quá thành thật, không có chút chột dạ nào. Với ánh mắt của người đã trải qua nhiều sóng gió như Ứng Lỗi, cũng không thể nhìn ra được điều gì bất thường, tựa hồ tất cả những gì Dương Húc Minh vừa nói đều là thật, không phải giả dối.
Nhưng mà… chỉ tình cờ quen nhau, rồi thông qua chơi game mà trở thành bạn thân chí cốt? Khóe miệng Ứng Lỗi khẽ co quắp, hoàn toàn bị đáp án bất ngờ này đánh tan tưởng tượng trong đầu. Bởi vì lí do này quá hoang đường, giống như được người ta bịa ra, nhưng khuôn mặt của chàng thanh niên này lại hết sức thành thật.
Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra. Ứng Tư Tuyết đang vừa đi vừa tức giận nói:
- “Phục vụ ở đây…Ủa? Chị hai? Sao chị lại ở đây?”
Trong nháy mắt khi Ứng Tư Tuyết nhìn thấy Ứng Lỗi, cô ngây ngốc tại chỗ.
- “Không phải chị nói rằng chị đang ở Pháp ư? “
Ứng Lỗi quay đầu lại, sau khi thấy em gái mình xuất hiện, cô lại khôi phục bộ dáng thong dong nhàn nhã lúc trước.
Ứng Tư Tuyết liếc mắt nhìn Ứng Lỗi nói:
- “Chị hai, chị đang nói chuyện với tên đầu gỗ này à? Nếu chị có thể tán đổ được anh ấy, em nguyện cả đời ăn sống tất chân cho chị!”
Ứng Lỗi mỉm cười nói:
- “Nếu như Tiểu Tuyết nóng lòng muốn ăn tất chân cho chị, chị có thể cởi ra ngay bây giờ cho em nếm thử.”
Dương Húc Minh ngồi ở một bên đột nhiên cảm thấy cả người mất tự nhiên. Hai chị em nhà này nói chuyện lầy lội quá. Mà cũng phải, hắn nghĩ lại những lúc chém gió với hắn, Ứng Tư Tuyết cũng chẳng kém bây giờ là bao. Dương Húc Minh nghĩ thầm.
- “Nhưng hai chị em các người nói chuyện, làm ơn có thể giữ ý tứ một chút không, mình là người ngoài mà, lại còn đang ngồi cạnh bên nữa chứ. Haizz, hai bà tám này thực sự da mặt quá dày…không biết xấu hổ là gì!”
Sau khi Ứng Tư Tuyết gia nhập cuộc nói chuyện, cô liền trở thành người đấu khẩu với chị mình thay cho Dương Húc Minh, Dương Húc Minh thì ngồi yên lặng ở một bên theo dõi. Hai chị em trò chuyện được vài phút, họ vừa mới hẹn nhau tối nay cùng nhau ăn cơm, đột nhiên điện thoại của Ứng Lỗi vang lên. Sau khi kết nối với đầu dây bên kia, Ứng Lỗi nói vài câu, tiếp đó gật đầu nhẹ, rồi cúp máy. Cô nhìn về phía Ứng Tư Tuyết nói:
- “Cách nơi này khoảng chừng bảy mươi cây số, ở huyện Bành Trạch, rạng sáng hôm nay có một bà lão chết trong nhà được hàng xóm phát hiện.
Sau đó người hàng xóm báo cảnh sát. Cảnh sát địa phương phái người đi điều tra, trước mắt chưa có kết quả gì.
Hiện tại nhận được tin tức, vẫn kịp đúng không Tiểu Tuyết?”
Ứng Tư Tuyết cười hắc hắc, nói:
- “Chuyện này chưa nói trước được, tạm thời giữ bí mật, quay về em sẽ nói cho chị. Chị vừa nói án mạng xảy ra ở huyện Bành Trạch đúng không? Chị gửi địa chỉ cho em đi, em sẽ tới đó góp vui.”
Sau đó, Ứng Tư Tuyết quay sang nhìn Dương Húc Minh nói:
- “Ngồi đó làm gì nữa Dương đại sư? Đi thôi!”
Dương Húc Minh nhìn về phía Ứng Lỗi, nhẹ gật đầu. Ứng Lỗi bất đắc dĩ thở dài nói:
- “Bọn em đi đi, Tiểu Tuyết sợ chị ăn thịt em, đã như vậy, chị không quấy rầy thế giới riêng của hai đứa nữa.”
Nói xong, Ứng Lỗi ném chìa khóa xe cho Ứng Tư Tuyết nói:
- “Xe em yêu cầu chị chuẩn bị đang nằm dưới bãi đỗ xe, chiếc Rolls-Royce kia em không thích, vậy lấy tạm chiếc Porsche này đi tạm đi. Cẩn thận một chút, đừng có gây tai nạn nữa, xe hỏng không sao, nhưng đừng để người bị thương.”
Ứng Lỗi giống như một người mẹ căn dặn Ứng Tư Tuyết đủ thứ. Ứng Tư Tuyết nhận được chìa khóa, lập tức chạy vèo đi lấy xe.
- “Vẫn còn trẻ con và háu đá quá, bảo sao không anh nào chịu rước.”
Nhìn Ứng Tư Tuyết rời khỏi phòng nghỉ, Dương Húc Minh bất đắc dĩ đứng dậy, tạm biệt Ứng Lỗi, đồng dạng chuẩn bị rời đi.
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng Dương Húc Minh, Ứng Lỗi đột nhiên mở miệng nói:
- “Em Dương…Dương đại sư. Chị cũng như Tiểu Tuyết gọi em là Dương đại sư nhé. Em là bạn thân duy nhất của con bé, chị cũng yên tâm giao nó cho em. Em cần phải chăm sóc tốt cho nó, không được phụ bạc hay ngược đãi nó đâu đấy!”
Ứng Lỗi tủm tỉm cười, dường như có ẩn ý trong đó. Dương Húc Minh đổ mồ hôi lạnh, vị ngự tỉ này thật đúng là khó đối phó... Nhìn bề ngoài trông có vẻ rất rộng lượng, nhưng trên thực tế là người lòng dạ hẹp hòi sao?
Ứng Tư Tuyết đã rời đi rồi còn cố gắng cảnh cáo hắn một chút. Loại trả thù tâm lý như vậy, quả nhiên chỉ có chị gái yêu quý của Ứng Tư Tuyết mới nghĩ ra được thôi.
Rời khỏi bệnh viện tư nhân, Dương Húc Minh cùng Ứng Tư Tuyết đi vào bãi đỗ xe ngoài trời, tìm được chiếc xe Ứng Lỗi nhắc tới. Dương Húc Minh lắc đầu nói:
- “Không hổ là chị em, hai người trên một vài phương diện đều giống nhau như đúc, đặc biệt là lòng dạ hẹp hòi.”
Ứng Tư Tuyết đã ngồi vào trong xe lườm hắn một cái, nói:
- “Anh mới là người lòng dạ hẹp hòi ấy, cả nhà anh đều là người hẹp hòi.”
Dương Húc Minh nhún vai, ngồi bên tay lái phụ nói:
- “À quên, bà lão trong vụ án mạng chị em vừa nhắc tới, chẳng lẽ chính là chủ nhân của bầy ác khuyển tối hôm qua?”
Ứng Tư Tuyết cười gian xảo:
- “Có phải hay không thì chờ chúng ta tới nơi xem sẽ biết ngay thôi mà.”