Chương 413: Có người trong phòng
Nghe Dương Húc Minh hỏi tới, Ứng Tư Tuyết liếc mắt nhìn hắn.
- “Anh coi em là công cục tìm kiếm thông tin đấy à? Rõ ràng Bành Trạch là quê của chị Lý Tử, so ra anh phải biết nhiều hơn em mới phải chứ?”
-“Mà còn internet đâu? Google đâu? Điện thoại di động đâu? Hiện tại còn có người không biết dùng google sao?”
Ứng Tư Tuyết cáu tiết nói:
- “Tra google dùm đi anh trai, anh là sếp em sao? Cái gì cũng hỏi thư ký là được rồi? Google vứt cho chó gặm?”
Dương Húc Minh cứng đầu cứng cổ cãi ngang, “Google? Hỏi trực tiếp Ứng đại tiểu thư chuyện gì cũng biết chẳng nhanh hơn sao?”
Có điều miệng thì chày cối như thế, nhưng hắn vẫn lấy điện thoại ra tra cứu thông tin một chút. Sau khoảng mười phút, Dương Húc Minh tắt máy, quay sang nói với Ứng Tư Tuyết.
- “Đã hiểu sơ bộ về địa phương này, Bành Trạch là một huyện thành rất nhỏ.
Ừm... Theo như Lý Tử kể, quê em ấy thuộc vùng xa xôi hẻo lánh, tuy rằng nằm sát sông Trường Giang, nhưng giao thông chính trong huyện thành, chỉ có một đoàn tàu lửa, lịch chạy cố định tầm 3h30 sáng sớm.
Cho nên thông thường thời điểm Lý Tử đọc sách, đều là đang ngồi trên xe bus trung chuyển đến ga tàu đi Cửu Giang.
Địa phương hẻo lánh như thế, sân bay không có, tàu cao tốc không có, giá cả phòng trọ cao lắm là 3... à, năm nay có tăng một đợt, lên đến 4, 5 ngàn đồng.
Nhìn trên bản đồ, nơi này diện tích nhỏ, cả vùng đại khái chỉ có vài con đường lớn. Nói chung là cái huyện nhỏ nhất anh từng thấy qua, cũng không biết chứng kiến tận mắt sẽ là bộ dáng gì.”
Dương Húc Minh nói:
- “Căn cứ theo bản đồ, chúng ta cũng sắp đến nơi rồi.”
Lúc này xe đã tiến vào làn đường cao tốc hướng về Bành Trạch.
Chỉ là... con đường này khá vắng vẻ, rất ít xe lưu thông qua lại, bản thân con đường diện tích cũng khá hẹp.
Dương Húc Minh có chút hoang mang, nói:
- “Đường vắng thế này, sẽ không bị tấn công bất ngờ nữa chứ?”
Lưu lượng giao thông trên đường hiện tại, so với trên cao tốc đêm qua cơ hồ không khác biệt. Nhưng là con đường kia mới vừa xây dựng, ít người biết, vắng xe cũng là chuyện bình thường.
Còn cao tốc này.... xem ra đã có từ rất lâu, vậy mà ít xe chạy như vậy?
Ứng Tư Tuyết liếc nhìn sang.
- “Huyện thành quá nhỏ, đây cũng không phải đại lộ gì, lượng xe ít là thường. Loại này đường nhỏ, xe cộ đông đúc mới là quái lạ.”
Xe chạy trên cao tốc tầm mười mấy phút, rốt cục đến ngã rẽ, dựa theo chỉ dẫn trên bản đồ, từ điểm này chạy thẳng hai người sẽ đến Bành Trạch, bắt đầu từ làn rẽ này, con đường vừa rộng lại vừa lớn, nhìn qua cơ sở hạ tầng của huyện thành rất khá, Dương Húc Minh quan sát một lúc, nói.
- “Xem ra địa phương này phát triển kinh tế cũng ổn, tối thiểu thì đường xá đều có đầu tư không tệ.”
Ứng Tư Tuyết liếc mắt, im lặng không nói gì, bởi vì từ cung đường này đi tới, hoàn toàn vắng bóng xe cộ đi lại.
Mà hai bên đường, dân cư hầu như không có, nói nơi này cách trung tâm huyện thành, không bằng tính là vùng ngoại ô. Xe chạy thêm một quãng, rốt cục cũng lái vào trung tâm huyện Bành Trạch.
... Nhìn quanh một vòng, nơi đây trơ trọi một hàng nhà cửa thấp bé, tro bụi phủ đầy đường đi, quạnh quẽ đến mức muốn tìm một bóng người cũng khó, khoé miệng Dương Húc Minh giật giật mấy cái.
- “Vùng đất này... bị quỷ ám hay sao?”
Nói thế nào đi nữa, nơi này cũng quá hoang vắng tiêu điều đi? Nhìn trên phần mềm bản đồ, vị trí hai người hiện tại còn cách một con đường nhỏ mới đến lộ chính của thành trấn này.
Nhưng nhìn trên đường không có bao nhiêu người, không khí quạnh quẽ thê lương khiến cho toàn bộ nơi đây tựa như là vùng đất chết.
Ứng Tư Tuyết bình tĩnh nói:
- “Theo đà phát triển của nền kinh tế, khoảng cách chênh lệch giàu nghèo giữa các vùng càng ngày càng lớn, chuyện này rất bình thường.”
- “Nơi này thuộc phụ cận Chiết Giang, khoảng cách chỉ mất mấy giờ ngồi xe là đến vùng trọng điểm kinh tế. Dễ dàng thuận tiện như thế, số lượng lớn thanh niên bản địa trong vùng sẽ bị thu hút về đó lao động, lưu lại nơi này chỉ là những người già yếu và học sinh mà thôi.
Hầu hết người trong độ tuổi lao động chính đều bỏ vùng mà đi, chẳng lẽ hy vọng người già và con nít ở đây xây dựng phát triển thành thị, kích thích sinh hoạt tiêu dùng hay sao?
Vả lại nhân khẩu giảm mạnh, cung cầu theo đó cũng suy thoái ...v...v.. tốc độ phát triển ở đây sẽ càng đình trệ thậm chí lâm vào trạng thái suy tàn.
Huyện thành này lại là nơi vắng vẻ, không có nguồn tài nguyên quặng mỏ nào, không nằm trên trục giao thông trọng yếu, cảnh quan thiên nhiên để khai thác du lịch cũng không có nốt. Thanh niên trai tráng một khi rời đi, nơi này trở nên quạnh quẽ cũ nát, thiếu sinh khí cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”
-“Tốt rồi, đã đến.”
Ứng Tư Tuyết dừng xe trước một dãy nhà cũ nát, nói:
- “Theo thông tin thu thập được, người kia chết tại một trong những căn nhà này. Đây là một người già sống neo đơn một mình. Nghe hàng xóm nói, đêm qua trong phòng đối phương phát ra âm thanh cổ quái, kinh động khắp khu nhà, hỏi đến thì nói không có vấn đề, nhưng sáng ra có người sang thăm thì phát hiện ra đối phương đã chết từ bao giờ.Tổng hợp các manh mối lại, xác suất đây là Sơn Quỷ, kẻ tập kích đêm qua rất lớn."
Đứng dưới lầu khu nhà, Ứng Tư Tuyết vừa nói vừa quan sát xung quanh.
- “Nhưng cũng chính vì vậy, tình trạng hai ta hiện tại có thể rất nguy hiểm. Bởi vì chúng ta nhận được tin tức quá sớm, có lẽ còn sớm hơn đồng bọn của Sơn Quỷ. Nếu như hiện tại chúng ta tiến vào, lại phát hiện đồng bọn đối phương đã thu dọn toàn bộ căn phòng, phi tang chứng cứ, không lưu lại bất cứ thứ gì khả nghi, có lẽ còn an toàn.
Nhưng khả năng cao là đồng bọn Sơn Quỷ không nhanh chân như vậy. Nói không chừng chúng ta sẽ đụng mặt đối phương ở đây.”
Ứng Tư Tuyết nhún nhún vai nói:
- “Cho nên, chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu đi, vạn nhất hai bên gặp mặt, Cửu Giang nơi này liền biến thành chỗ đấu trận chung kết a.”
Dương Húc Minh đứng sau lưng Ứng Tư Tuyết lắc đầu.
- “Khả năng này không cao, coi như địch nhân có đến thu dọn tàn tích của Sơn Quỷ, cũng chỉ một, hai người là cùng. Toàn bộ cùng đến là rất khó xảy ra.
Cao nhất là hai người, nếu thật đụng độ đối phương, chúng ta trực tiếp chơi chết bọn chúng, sẵn tiện làm giảm quân số và thực lực kẻ địch, xác suất chiến thắng sau cùng lại càng lớn.”
Ứng Tư Tuyết cảnh giác nhìn chăm chú bốn phía, hạ giọng nói:
- “Lý thuyết thì là như thế, nhưng hiện tại năng lực của chúng là gì cũng chưa biết. Cẩn thận một chút vẫn hơn.
Tình huống khả quan nhất, đó là hai bên không đụng độ nhau, mà chúng ta từ nơi ở của Sơn Quỷ tìm ra được manh mối hữu dụng nào đó, giúp hiểu rõ năng lực địch nhân từ đó tính toán biện pháp khắc chế .....ồ... đã đến...”
Hai người dừng bước tại một gian phòng bị niêm phong bởi băng giấy của cảnh sát.
- “Phòng của người chết đêm qua đây rồi, chúng ta vào thôi.”
Nói xong cô gái đưa tay xé mở giấy niêm phong, đẩy ra cánh cửa đang khép.
- “Cửa không khoá?”
Nháy mắt Ứng Tư Tuyết trở nên cảnh giác, hạ giọng rất thấp:
- “Cảnh sát trước khi dán giấy niêm phong, không có khả năng quên khoá cửa, trong phòng này.... có người!”
Dương Húc Minh tiến đến phía trước Ứng Tư Tuyết, hắn nhíu mày chăm chú nhìn vào gian phòng qua khe cửa hẹp.
-“Không có động tĩnh gì. Hay là đã rời đi rồi?”
Nói xong, hắn trực tiếp đẩy rộng cửa bước vào bên trong, cất to giọng nói:
- “Có ai trong nhà không? Cho ta hỏi thăm chút chuyện, ta cảm thấy Bành Trạch nơi này rất thú vị a.”