Chương 573: Đi chết đi
Dị biến bất ngờ xảy ra khiến bầu không khí trong sơn động bỗng trở nên quỷ dị. Ưng Tư Tuyết kinh ngạc nhìn một màn này, có chút không tin vào mắt mình.
Vừa rồi bóng đen kia…là Dương Húc Minh? Nhưng mà nhìn kĩ thì cũng không giống anh ta cho lắm. Bóng đen kia dáng người không cao, nếu so với thân hình cao lớn khôi ngô của Dương Húc Minh thì hoàn toàn khác biệt. Nhìn kĩ cẩn thận lại giống một cô gái.
Ứng Tư Tuyết vô ý thức nhìn về phía quan tài máu, chẳng lẽ nữ quỷ này cũng chịu ra tay rồi sao?
Nàng nhìn chòng chọc vào Ngô Tiểu Tùng phía trước, có chút suy tư. Nhìn tình trạng vừa rồi, năng lực của Ngô Tiểu Tùng có thể đông kết vạn vật, nhưng lại giống như không thể đông kết được ánh sáng truyền đến. Coi như có ở bên ngoài phạm vi đông kết cũng có thể nhìn thấy rõ được tất cả những chuyện đang xảy ra ở bên trong.
“Nếu năng lực của nó có thể đông cứng cả ánh sáng, thì khu vực trong phạm vi bị đông kết chắc phải toàn một màu đen mới đúng. Bởi vì sau khi ánh sáng bị đông cứng, trong phạm vi đó làm gì có ánh sáng mà thấy nữa.”
“Nhưng mà dù có biết được điều này thì tạm thòi cũng không có cách nào tấn công được nó. Năng lực của mình cùng ánh sáng vốn không có tí quan hệ nào, mà giữa rừng núi hoang vắng này, đào đâu ra một khẩu súng laser mà bắn đối phương cơ chứ?”
Ứng Tư Tuyết nhíu mày trầm tư, muốn mau chóng tìm ra cách đối phó với Ngô Tiểu Tùng hoặc biện pháp trốn thoát. Mà Ngô Tiểu Tùng sau khi bị Ứng Tư Tuyết tính toán đã kéo dài khoảng cách với ao máu. Nó nhìn chăm chú huyết thuỷ trong ao, sau đó lại nhìn bốn phía, nhíu mày: “Không ra sao?”
Nó nói vọng ra bốn phía: “Không ra, thế thì tao sẽ bắt đầu.”
Nhìn chăm chú vài ao nước trước mặt, Ngô Tiểu Tùng lạnh lùng nói: “Bởi vì tao động vào ao máu này nên mày mới động thủ…Nói cách khác, ao máu này chính là điểm yếu của mày. Nếu đã như vậy…”
Ngô Tiểu Tùng cười lạnh một tiếng. Nó đi thẳng đến một tảng đá khá lớn bên cạnh, sau đó dùng lực từ hai tay nhấc thẳng tảng tá cao ba mét lên, ném thẳng vào ao máu kia.
Nhìn thấy cảnh này, Ứng Tư Tuyết có chút gấp gáp. Dương Húc Minh vẫn còn nằm ở bên trong đấy.
Nàng liền phát động hư giả thế giới theo bản năng.
Một quỷ ảnh toàn thân trăng bệch xuất hiện, lao thẳng về hướng ao máu. Trong nháy mắt khi tảng đá đang lao như thiên thạch từ trên trời xuống, quỷ ảnh lập tức giơ hai cánh tay lên, chạm vài tảng đá đang rơi này. Sau đó phát động năng lực, tảng đá này lập tức biến mất không còn chút dấu vết.
Ngô Tiểu Tùng lạnh lùng đứng nhìn cảnh này, hừ lạnh nói: “Xem ra bên trong ao máu này có thứ gì đó kì quái, mơi khiến mày coi trọng như thế…Nhưng mày có thể làm biến mất một tảng đá, liệu có thể làm biến mất tảng thứ hai không?”
Ngô Tiểu Tùng lại nhấc lên một tảng đá khác trong sơn động, nhắm thẳng bên này ném tới. Tảng đá khổng lồ lúc này to như một chiếc xe lu từ trên trời rơi xuống.
Ứng Tư Tuyết cắn răng khống chế hư giả thế giới xông lên, phát động năng lực thêm lần nữa. Khối đá lớn này nhanh chóng biến mất. Nhưng hai tảng đá cũng đã sắp vượt qua phạm vi dung nạp của hư gia thế giới. Có điều trong ao máu lại không có hiện tượng gì xảy ra, ngay cả bọt khí cũng không hề xuất hiện.
Ngô Tiểu Tùng nhấc lên một tảng đá thứ ba, mạnh mẽ ném thẳng vào ao máu. Ứng Tư Tuyết cắn răng mệnh lệnh hư giả thế giới xông lên. Quỷ ảnh toàn thân trắng bệch dồn sức đấm một đấm thẳng vào tảng đá lớn.
Lực phản chấn cực lớn xuất hiện, xuyên thấu qua hư giả thế giới truyền thẳng đến cơ thể Ứng Tư Tuyết. Nàng cảm giác tay phải của mình đau đến mức muốn gãy ra. Còn khối đá lớn này mặc dù không bị đẩy ra xa, nhưng hướng đi cũng bị ảnh hưởng, rơi bên cạnh ao máu chứ không rơi vào trong.
Trong bóng tối lạnh lẽo, Ngô Tiểu Tùng nở nụ cười lạnh: “Muốn dựa vào lực lượng lấy cứng chọi cứng? Chỉ bằng cái năng lực cùi bắp này của mày thì có thể được mấy lần? Một lần? Hai lần? Hay ba lần? Tao đoán nếu thêm một lần nữa, tay của mày chắc sẽ gãy đấy!”
Âm thanh xé gió lại vang lên lần nữa trong bóng tối. Ngô Tiểu Tùng giơ cao một tảng đá hoen năm mét ném thẳng về Ứng Tư Tuyết. Không sai, lần này nó không ném vào ao máu nữa, mà hướng thẳng Ứng Tư Tuyết mà ném.
Tốc độ bay tới của tảng đá căn bản đã vượt qua tốc độ phản ứng của người bình thường. Chưa kể tảng đá lớn như vậy, cho dù có phản ứng kịp thì căn bản không trốn thoát được. Ứng Tư Tuyết lập tức triệu hồi hư giả thế giới, quỷ ảnh toàn thân trắng bệch lao lên, hai tay nắm chặt, dùng sức đấm mạnh vào tảng đá đang bay đến.
Răng rắc, một âm thanh xương cốt đứt gãy vang lên cực lớn. Ứng Tư Tuyết đau đớn kêu thảm, làn da hai cánh tay nứt ra, xương cốt lập tức vỡ vụn, một đoạn xương trắng sắc bén xuyên thấu qua làn da lộ ra trong không khí, khiến người ta hoàn toàn ghê sợ.
Cho dù đẩy được khối đá này ra nhưng Ứng Tư Tuyết cũng nhận trọng thương không hề nhẹ. Hai cánh tay của nàng trong thời gian ngắn sẽ không thể hồi phục được. Tiếng kêu đau đớn đầy thống khổ của Ứng Tư Tuyết vang lên trong sơn động tăm tối: “Dương Húc Minh! Anh còn không xuất hiện là em chết ở đây thật đấy!”
Ngô Tiểu Tùng cách đó không xa vẫn lạnh lùng, không có phản ứng nhìn một màn này. Nó không tiếp tục ném tảng đá khác nữa, dù sao mấy tảng đá xung quanh cũng bị ném hết rồi. Nó nhìn Ứng Tư Tuyết, quét mắt bốn phía trong bóng tối, chờ đợi.
Nhưng mà vẫn không có chuyện gì xảy ra, trong sơn động yên tĩnh chỉ có âm thanh nhỏ giọt không ngừng của thạch nhũ.
Hai phút sau, Ngô Tiểu Tùng phát ra nụ cười lạnh đầy khinh thường: “Xem ra tên đồng bọn này không có ý định tới cứu mày nhỉ…Hoặc có thể hắn cảm thấy sợ hãi nên đã chạy trốn từ lâu rồi.”
Ngô Tiểu Tùng cùng Lưu Cúc đi từ từ đến một tảng đá khác ở phía xa. Nó nói: “Nhưng bất kể thế nào, mày đều phải chết. Khối đá vôi này được thạch nhũ cọ rửa mấy trăm triệu năm, tao sẽ dùng nó làm bia mộ cho mày, đảm bảo sẽ là một tấm bia mộ tuyệt vời nhất, sừng sững nhất ở đây.”
“Mày phải nên cảm ơn tao! Vì tao đã chọn cho mày một tấm bia mộ cực kỳ tuyệt vời mà người bình thường có mơ cũng không được.”
“Tấm bia mộ này sẽ vĩnh viễn trấn áp thi thể vỡ vụn của mày! Đảm bảo da thịt thối rữa, xương cốt hong khô!”
Ngô Tiểu Tùng dừng trước một khối đá cao bốn mét, hai tay ôm vào bên trên tảng đá. Mặc dù tảng đá này không cao, nhưng lại hẹp và dài đến gần mười mét, tương đương với một cái đầu tàu.
Hai tay Ngô Tiểu Tùng nhấc cả khối đá này lên. Loại lực lượng này đã vượt qua khỏi sự hiểu biết của người bình thường. Cho dù là lệ quỷ, thì cũng thuộc loại cao cấp nhất, kinh khủng nhất. Cho dù không dựa vào năng lực đông kết, chỉ riêng cái sức mạnh cực đại này cũng đủ nghiền ép gần như tất cả các loại lệ quỷ. Đây chính là lệ quỷ có cùng cấp bậc với Lý Tử. Chỉ số sức mạnh đã vượt qua các loại ác quỷ hay quái vật bình thường.
Ứng Tư Tuyết tuyệt vọng nhìn một màn này, cái gì cũng không làm được.
Trong bóng tối, Ngô Tiểu Tùng quay đầu, nhìn về Ứng Tư Tuyết phía xa, cười lạnh nói, "Nếu có kiếp sau, nhớ kỹ, đừng bao giờ xen vào chuyện của người khác!”
“Đi chết đi!”
Trong tiếng cười hưng phấn đầy điên dại, tảng đá to như cái đầu tàu lao thẳng đến Ứng Tư Tuyết. Tiếng xé gió rít vào khiến da đầu tê dại.