Chương 41: Ngộ Không mắc lửa thiêu Bát Giới bị yêu bắt

Khi ấy Hồng Hài nghe báo cười rằng:

- Hai người ấy là Tôn Hành Giả với Bát Giái. Chúng nó đi kiếm thiệt giỏi chớ phải chơi! Tiểu yêu, bây đẩy năm cái xe ngũ hành góp lại.

Tiểu yêu vưng lời.

Khi ấy Bát Giới ngó thấy như vậy, liền nói với Tôn Hành Giả rằng:

- Ðại ca, có khi yêu quái nó sợ chúng ta, nên mở cửa kéo xe, chở đồ đi trốn chăng? Nói vừa dứt tiếng thấy Hồng Hài cầm cây giáo hỏa tiêm dài tám trượng, đầu không đội mão, mình chẳng nịt giáp, chơn chẳng hia giày, nhảy đứng trên xe ra cửa động.

Mặt như dồi phấn, môi tợ thoa son.

Láng nhuốt tóc mây, cong vòng mày nguyệt.

Khi ấy Hồng Hài ra cửa hỏi rằng:

- Ai dám tới đây kêu gọi?

Tôn Hành Giả nói:

- Chú đây chớ ai. Vậy thời cháu trả thầy cho xuôi, đừng để mất nghĩa bà con, sau anh hay bị quở.

Hồng Hài nổi giận nạt rằng:

- Ai bà con với con khỉ già, mà kêu ta bằng cháu?

Tôn Hành Giả nói:

- Bởi cháu không rõ. Chú khi trước là Tề Thiên đại thánh. Và năm người nữa là bảy anh em. Mà chú là thứ bảy. Bởi khi ấy đến đây đã 500 năm dư, nên lớp đó chưa có cháu.

Hồng Hài chẳng hề tin, cầm giáo đâm nhầu.

Tôn Hành Giả đưa thiết bãng đỡ, và mắng rằng:

- Tiểu súc sanh, không biết thấp cao, quyết trận nầy một còn một mất.

Nói rồi đằng vân hỗn chiến hai mươi hiệp cầm đồng.

Còn Bát Giới ở ngoài coi rõ ràng, tuy con yêu không chạy song có một nghề đỡ, chớ đánh chẳng đặng Ngộ Không.

Bát Giới đằng vân, giá đinh ba đập lại.

Hồng Hài kinh hãi bại tẩu.

Tôn Hành Giả và Bát Giới đuổi theo.

Khi ấy Hồng Hài chạy đến cửa động, giở tay mà đấm mũi mình.

Bát Giới lấy làm lạ, cười ngất nói rằng:

- Thiệt con yêu khùng, không biết hỗ thẹn! Thế mi đấm mình cho sặc máu mũi và niệm chú, trong mũi bay ra khói đen, hả miệng phun lửa đỏ. Ban đầu cháy ít, lâu lâu lửa dẩy đỏ trời, thấy lửa trong con mắt Hồng Hài bay ra như chớp.

Bát Giới hoảng hốt nói rằng:

- Anh ôi! Lửa dậy từ bề chạy ngõ nào cho khỏi? Phen nầy tôi chắc bị quay.

Nói rồi bỏ Hành Giả cong lưng chạy đại.

Tôn Hành Giả ỷ giỏi, niệm chú tị hỏa và bắt ấn. Lũi vào lửa kiếm con yêu mà đánh. Hồng Hài thấy Tôn Hành Giả gần tới, liền phun lửa tam mụi trong con mắt và miệng mũi tuôn ra.

Tôn Hành Giả bị lửa lòa con mắt, kiếm chẳng đặng yêu. Túng phải quay lại nhảy qua con suối.

Còn Hồng Hài thấy Tôn Hành Giả chạy xa rồi, liền thâu lửa và truyền quân dẹp xe, mà đóng cửa động, lấy làm vui vẻ.

Nói về Tôn Hành Giả qua khỏi suối Khô Tòng. Nghe Bát Giới đương ngồi nói chuyện với Sa Tăng.

Tôn Hành Giả nổi giận, nạt lớn rằng:

- Mi là con heo sợ lửa, bỏ ta mà chạy về đây, thiệt là đồ vô dụng.

Bát Giới cười ngất nói rằng:

- Anh ôi! Lời xưa nói: Chim khôn tránh bẫy tránh dò, người trí lo xa trốn trước. Bởi con yêu ấy không quen thuộc chi với anh, nên nó chẳng nhìn cũng ph ải sao anh còn xưng chú kêu cháu làm chi? Nó đã giận phun lửa rần rần, sao anh không chạy theo tôi, hãy còn ở mà đánh liều mạng? Sao chẳng xét mình vô trí, lại chê tôi bất tài?

Tôn Hành Giả hổ người hỏi lảng rằng:

- Ngươi nhắm sức con yêu ấy hơn ta chăng?

Bát Giới nói:

- Nó dở lắm. Bởi tôi thấy như vậy mới trợ chiến với anh. Không dè nó chạy đổ lửa! Tôn Hành Giả nói:

- Tại người làm phá đám. Phải chi để nó đánh ít hiệp nữa, thì ta bắt sống như chơi.

Khi ấy Sa Tăng thấy hai người cãi lẽ với nhau, thì ngồi dựa cội tòng cười ngất.

Tôn Hành Giả hỏi:

- Vì cớ nào mà sư đệ cười khan?

Sa Tăng thưa rằng:

- Tôi nghe hai anh nói như vậy, thì con yếu ấy bất tài; nhờ có lửa mà thắng trận. Sao anh không dùng vật tương khắc mà trị nó, để ngồi cãi lẫy làm chi?

Tôn Hành Giả nói:

- Phải, vậy thì hai người ở đây. Ðể ta xuống mượn Long Vương biển Ðông, phun nước trợ chiến mà bắt nó.

Nói rồi liền đằng vân đi tuốt.

Nói về Ðông hải Long Vương Ngao Quảng thấy Tôn ngộ Không đến Thủy Tinh cung thì tiếp đãi tử tế.

Tôn Hành Giả nói:

- Tôi đến đây cậy ông một việc Nguyên thầy tôi đi tới núi Hiệu Sơn, suối Khô Tòng, bị chúa động Hỏa Vân là Hồng Hài bắt đi. Tôi đánh với nó, bị phun lửa nên thất cơ. Bởi cớ ấy nên Lão Tôn xuống đây, xin ông làm mưa trợ chiến.

Ngao Quảng nói:

- Sự làm mưa tôi không dám tự chuyên. Phải có chỉ Thượng Ðế hiệp với Lôi Công làm sấm, Ðiển Mẫu làm chớp, Phong Bá nổi gió, Vân Ðồng kéo mây thì mưa mới đặng.

Tôn Hành Giả nói:

- Ta không dùng gió mây sấm chớp, cần ba miếng nước cho tắt lửa mà thôi.

Ngao Quảng nói:

- Như vậy thì đặng. Ðể với các em tôi, đồng trợ với Ðại Thánh một trận, mà cứu Ðường Tăng.

Nói rồi cho mời ba em, đồng đi theo Tôn Hành Giả.

Khi tới Khô Tòng giảng, Tôn Hành Giả dặn bốn vị Long Vương rằng:

- Các ông hãy ẩn trên nầy, để tôi khiêu chiến. Nếu tôi thắng trận, thì các ông đừng trợ lực mất công. Chừng nào nó phun lửa ra, tôi kêu lớn các ông sẽ phun nước.

Bốn vị Long Vương y lời.

Còn Tôn Hành Giả vào rừng thuật chuyện cho Sa Tăng, Bát Giới hay, rồi cấp thiết bãng nhảy qua khỏi suối, gần đến cửa động chưa kịp khiêu chiến.

Tiểu yêu biết mặt, liền vào báo rằng:

- Tôn Hành Giả tới nữa.

Hồng Hài nghe báo, cầm giáo lên xe. Ra đến cửa động hỏi rằng:

- Tôn Hành Giả ngươi còn đến đây làm chi nữa?

Tôn Hành Giả nói:

- Ðến đây không có chuyện chi lạ, ngươi trả thầy cho ta thì êm.

Hồng Hài nói:

- Con khỉ không biết chuyện đời. Thầy ngươi là đồ uống rượu của ta, lẽ nào chịu trả.

Tôn Hành Giả nổi nóng, đập một thiết bãng, Hồng Hài đưa giáo đỡ liền, đánh đặng hai mươi hiệp.

Hồng Hài đánh không lại liền chạy, cũng đấm mũi phun lửa ra.

Tôn Hành Giả ngó ngoái kêu lớn rằng:

- Long Vương ở đâu, sao không thấy mưa xuống?

Bốn vị Long Vương nghe kêu, liền phun nước một lượt. Bởi Tam muội chơn hỏa không phải như lửa thường mà tắt, có nước vào như chế thêm dầu. Mưa lớn chừng nào, thì lữa cháy thêm chừng ấy.

Tôn Hành Giả bắt ấn tị hỏa và niệm chú. Lặn trong lửa kiếm Hồng Hài mà đánh.

Còn Hồng Hài thấy Tôn Hành Giả đi gần tới, liền phun khói vào mặt.

Tôn Hành Giả nước mắt ra dầm dề.

Bởi Tôn Hành Giả khi trước bị lão quân đốt trong lò Bát quái, Tôn Hành Giả chun vào cung Tốn mà trốn lửa, bị khói un con mắt đã vàng, nên từ ấy sắp sau, không sợ lửa mà sợ khói. Bởi cớ ấy Tôn Hành Giả bị Hồng Hài phun khói vào mặt hai lần, thì nhắm con mắt mà chạy.

Hồng Hài thâu phép vào động.

Tôn Hành Giả cả mình những khói lửa, phần thì ngộp và nóng, nên nhãy xuống suối cho mát.

Chẳng ngờ bị nước rút hơi lửa vào trái tim, hồn liền bỏ xác, nghĩ vậy khá thương.

Khi ấy bốn vị Long Vương thấy vậy kinh hãi thâu mưa và kêu lớn rằng:

- Thiên Bồng nguyên soái và Quyện Liêm tướng quân, đi vớt sư huynh dưới suối cho kiếp!

Bát Giái, Sa Tăng nghe kêu hiệu thánh của mình, biết là Long Vương báo tin cần cấp. Hai người đồng chạy ra mé suối, thấy một người bị gió dập sóng giồi!

Sa Tăng hồ nghi nóng ruột, nhảy đại xuống vớt lên, coi lại thiệt thây Hành Giả chết queo, cả mình lạnh ngắt.

Sa Tăng ôm thây khóc kể rằng:

- Sư huynh ôi! Muôn năm đắc đạo đã trường sanh, một phút thất cơ nổng tử. Em thương tiếc biết chừng nào!

- Bát Giới cười rằng:

- Sư đệ khóc làm chi cho uổng nước mắt. Thiệt con khỉ giả đò chết, mà dọa chúng ta. Chớ nó có thất thập nhị huyền công, đời nào chết thiệt. Người hãy nắm cặp giò, kéo ra cho ngay thẳng, đặng ta làm phép cho mà coi.

Sa Tăng vưng lời, nắm cẳng Hành Giả kéo ngay ra, Bát Giới kéo tay cho giản gân cốt, rồi đỡ ngồi dậy dựa vào đầu gối mình, sửa chưng xếp bằng ngay thẳng.

Sa Tăng đỡ Hành Giả, còn Bát Giới chà hai bàn tay lại cho nóng háp mặt mày và bụng dạ cho Ngộ Không, vừa chà vừa mắng một hồi.

Tôn Hành Giả bắt hơi thở được, kêu lớn rằng:

- Thầy ôi!

Sa Tăng động lòng ứa nước mắt nói rằng:

- Thầy ôi! Sống ở với thầy đã hết lòng, nay tử khứ sanh lại cũng còn kêu sư phụ! Anh rán tỉnh lại cho mau. Có chúng tôi săn sóc.

Tôn Hành Giả nói:

- Có sư đệ đó sao?

Vừa nói vừa mở mắt ra than rằng:

- Lão Tôn bị rủi ro hết sức!

Nói rồi ngồi dậy ngó lên mây, hỏi lớn rằng:

- Anh em họ Ngao còn đó chăng?

Tứ hải Long Vương nói:

- Chúng tôi còn ở đây chờ đợi.

Tôn Hành Giả nói:

- Cám ơn các ông chịu nhọc mà rủi không nên việc! Nay xin lui về cung mà nghỉ ngơi, khi khác tôi sẽ mời nữa.

Bốn vị Long Vương vưng lời về hết, Sa Tăng vịn Hành Giả về cụm rừng.

Tôn Hành Giả kêu thầy và rơi lụy, Sa Tăng thưa rằng:

- Anh đừng phiền muộn làm chi. Hãy lo kế viện binh, mà cứu sư phụ.

Tôn Hành Giả nói:

- Khi trước Lão Tôn đánh tới Thiên cung, không ai cự lại. Nay con yêu nầy thần thông hơn ta nữa, biết viện ai bây giờ. Trừ ra thỉnh Quan Âm thì trị nó mới đặng. Ngặt ta còn bịnh và yếu, nên đằng vân không nổi, biết làm sao mà thỉnh Quan Âm! Bát Giới nói:

- Nếu muốn thỉnh ngài cũng không khó, vậy thì anh dặn dò cho kỹ đặng tôi thay mặt đi liền.

Tôn Hành Giả mừng rỡ khen rằng:

- Vậy thì hay lắm! Sư đệ đến Nam Hải làm lễ Quan Âm. Ngài hỏi đi đâu, thì em bạch cho rõ tên yêu và tên động tên núi, xin ngài từ bi xuống bắt nó mà cứu thầy. Bát Giới y lời, đằng vân quan Nam Hải.

Nói về Hồng Hài từ khi thắng Tôn Hành Giả, thì vui cười trong động.

Lại nói với tiểu yêu rằng:

- Tôn Hành Giả bị ta một trận, tuy không chết cũng ngất ngư, chắc nó viện binh báo cứu nữa. Chúng bây hãy mở cửa, đặng ta coi thử nó đi thỉnh ai?

Tiểu yêu y lời mở cửa động. Hồng Hài ra ngoài, đằng vân xem thử, thấy Bát Giới đi qua hướng Nam biết đi viện Quan Âm bồ tát.

Hồng Hài xuống bảo tiểu yêu rằng:

- Chúng bây lấy cái túi da, thay cái dây rút miệng túi cho chắc, đặng ta bắt Bát Giới bỏ vào túi như Như Ý ấy, hầm cho rục mà đãi chúng bây.

Tiểu yêu vưng lời thay dây miệng túi đem ra.

Hồng Hài chận đầu Bát Giới hiện hình Quan Âm ngồi trên núi.

Bát Giới đi trờ tới, ngỡ thiệt Quan Âm, liền đến trước mặt làm lễ rằng:

- Ðệ tử là Trư ngộ Năng ra mắt.

Quan Âm giả hỏi:

- Sao ngươi không theo Tam Tạng đến đây có chuyện chi!

Bát Giới bạch rằng:

- Ðệ tử đi với thầy tôi đến núi Hiệu Sơn, suối Khô Tòng, động Hỏa Vân, bị Hồng Hài bắt thầy tôi, nên đệ tử với sư huynh đồng đến động đòi thầy. Hồng Hài không chịu trả, anh em tôi đánh với nó bị lửa nên bại tẩu. Sư huynh tôi thỉnh Long Vương trợ thủy, đánh trận thứ nhì, té ra Long Vương mưa kjhông tắt lửa. Bởi cớ ấy, anh tôi bị thiêu, bịnh đi không nổi, nên sai đệ tử đi cầu Bồ Tát cứu thầy tôi.

Quan Âm giả nói:

- Chúa động Hỏa Vân không hề sát sanh hại mạng. Chắc là tại các ngươi xúc phạm Hồng Hài, ấy là tại Tôn Hành Giả. Nguyên trước Hồng Hài hóa ra con nít, tay chơn bị trói trên cây, cứ kêu cứu mạng. Thầy tôi bảo mở xuống, rồi sai Tôn Hành Giả cỏng một hồi, chẳng ngờ Tôn Hành Giả vật Hồng Hài một cái. Hồng Hài mới nổi gió mà bắt thầy tôi.

Quan Âm giả nói:

- Thôi ngươi đi theo ta đến động Hỏa Vân đặng ta nói giùm cho, chịu lỗi với chủ động mà xin tha Tam Tạng.

Bát Giới vưng lời đi theo Quan Âm giả đằng vân đến cửa động Hỏa Vân.

Quan Âm giả nói với Bát Giới rằng:

- Ngươi đừng nghĩ ngại chi hết, bởi chủ động nầy quen lớn với ta. Ngươi hãy đi theo mà làm lễ.

Bát Giới vưng lời theo vào động, bị tiểu yêu áp lại, bắt Bát Giới bỏ vào túi như ý, rút miệng túi treo lên trên trính.

Khi ấy Hồng Hài hiện hình thiệt nói lớn rằng:

- Trư Bát Giái, ngươi tài năng chi lắm, mà dám bảo hộ Tam Tạng đi Tây Phương? Sao lại thỉnh Quan Âm bắt ta nữa? Ngươi thiệt là con mắt To lắm, mà coi không biết Thánh Anh đại vương. Nay ta cho sắp nhỏ nó hầm ngươi, mà uống rượu một bữa. Bát Giới ở trong túi nghe rõ, nổi giận mắng rằng:

- Bây ở bất nhơn, làm kế mà bắt ta ăn thịt. Hễ ăn thịt ta, thì bây cũng bị dịch chết hết cả động, không còn một đứa, đừng ham ăn.

Nói về Tôn Hành Giả đương ngồi nói chuyện với Sa Tăng, xảy đâu trận gió mùi tanh, Tôn Hành Giả liền nhảy mũi, khi ấy Tôn Hành Giả đánh tay rồi kinh hãi nói rằng: - --- Không xong, không xong! Trận gió nầy có điềm chẳng lành, chắc là Bát Giới bị yêu bắt. Vậy thì sư đệ ngồi đây, đặng ta rán đi thám thính.

Sa Tăng thưa rằng:

- Anh hãy còn đau lưng đau mình, sợ đi chẳng nên, em xin thám thính coi thể nào? Tôn Hành Giả nói:

- Rất đổi Bát Giới là lau lách, còn bị nó thay. Huống chhi em tánh chơn chất, xợ lầm mưu trá. Bề nào anh cũng rán sức mới xong.

Nói rồi cắn răng, cầm thiết bãng đứng dậy, rán sức nhảy ngang qua suối, lần đến cửa động Hỏa Vân.

Khi ấy tiểu yêu ngó thấy, vào báo rằng:

- Có Tôn Hành Giả đến nữa.

Hồng Hài truyền tiểu yêu ra bắt.

Tôn Hành Giả biết mình còn bịnh không dám đánh, nhịn thua chạy vào bụi rậm trốn đi. Hóa ra gói đồ bỏ giữa lộ.

Tiểu yêu đuổi theo, kiếm không đặng Tôn Hành Giả. Lấy gói đồ về thưa với Hồng Hài rằng:

- Tôn Hành Giả thất kinh chạy mất, bỏ gói đồ lại đây.

Hồng Hài cười rằng:

- Nhắm gói đồ nầy không đáng bao nhiêu, bỏ dẹp đâu đó cũng đặng.

Tôn Hành Giả thừa dịp vắng người biến mất. Lại nhổ một sợi lông hóa ra gói đồ bỏ đó. Còn mình biến ra con lằn xanh bay lên trên ngạch cửa mà đậu.

Xảy nghe Bát Giới rên, nênt bay khắp nơi đi kiếm.

Ðậu ngoài túi Như Ý nghe Bát Giới ở trong túi vừa than thở vừa mắng rằng:

- Thằng chúa yêu dám giả Quan Âm, gạt ta theo đến động mà nói giùm, bắt bỏ vào trong túi. Ðã treo hỏng đất, lại còn hăm nấu rục mà đãi tiểu yêu! Nếu sư huynh ta đến đây, thì:

Cho biết Tề Thiên phép hiền linh,

Ra oai bắt hết lủ yêu tinh.

Miễn là mở túi đem ta xuống,

Ðập ít Ðinh ba mới phi tình.

Tôn Hành Giả đậu ngoài túi, nghe nói cười thầm rằng:

- Khá khen cho chịu ngột cả buổi trong túi da, mà hãy còn cứng!

Nghĩ rồi đương toan mưu mà cứu Bát Giới kẻo tội nghiệp, xảy nghe Hồng Hài hỏi:

- Sáu tên tướng mạnh, đến ta bảo dây!

(Sáu tên tướng mạnh là: Vân Lý Vụ, Vụ Lý Vân, Cấp Như Hỏa, Khoái Như Phong, Hưng Hồng Hiên, Hiên Hồng Hưng, sáu con tinh ấy là cật ruột của Hồng Hài tin cậy lắm mới phong làm Lục kiện tướng).

Khi ấy Lục kiện tướng đồng đến hầu.

Hồng Hài truyền rằng:

- Sáu đứa bây giờ mời Lão đại vương, đến ăn thịt Ðường Tăng cho trường thọ.

Lục kiện tướng vưng lịnh đi liền, Tôn Hành Giả bay theo khỏi động.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện