Chương 203: Từng cơn sóng chưa bình

Chương 203: Từng cơn sóng chưa bình

Tần Vấn Thiên sững sờ, xem ra đám Yêu Thú này nhìn thấy mình và tiểu gia hỏa không quỳ lạy mà cảm thấy bất mãn, một đám Yêu khí đáng sợ thậm chí bao phủ tới Hắc Phượng Điêu, trong miệng chúng phát ra tiếng gào trầm thấp, tựa hồ đang tiến hành giao lưu với Hắc Phượng Điêu.

Tiểu Hỗn Đản tựa hồ cảm thấy đám Yêu Thú kia ác ý, chỉ thấy nó từ trong ngực Tần Vấn Thiên nhảy xuống, thân thể đột nhiên biến hóa, hóa thành Yêu Thú hung lệ, trên trán có quang mang kim sắc lóng lánh, lợi trảo kim sắc như khoác một tầng Yêu giáp, lộ ra khí tức cao quý.

- Hống.

Tiếng gào trầm thấp truyền ra, Tiểu Hỗn Đản nhìn đám Yêu Thú gầm thét, sau đó chỉ thấy thân thể nó hóa thành một đạo huyễn ảnh, xông về phía trước.

Tốc độ của nó cực nhanh, trong sát na liền hàng lâm ở trên đầu pho tượng Yêu thú, nhất thời đám Yêu Thú ở bên này điên cuồng gầm thét, hận không thể ăn sống Tiểu Hỗn Đản, nhưng lại không dám đi về phía trước.

- Ngao...o...o!

Tiểu Hỗn Đản ngửa mặt lên trời thét dài, thanh âm trang nghiêm xa xưa, nó nghểnh cao đầu, tràn đầy kiêu ngạo.

Rốt cục, mấy con Yêu thú cường đại chịu không nổi tiểu tử kia khiêu khích, vung cánh xung kích ra, mà thời điểm chúng sắp sửa tiếp cận pho tượng, lại không cách nào tiếp tục tiến lên, thanh âm ầm ầm truyền ra, thân thể chúng đều bị chấn trở về, nhưng vẫn không có bỏ cuộc, tiếp tục vọt tới, lặp đi lặp lại như vậy, bị chấn không ngừng hộc máu.

Tình hình như vậy để Tần Vấn Thiên có chút chấn động, đám Yêu Thú này thật đúng là chấp nhất, bất quá càng kinh ngạc chính là, đám Yêu Thú này rõ ràng bị một cỗ lực lượng cản trở, nhưng vì sao tiểu tử kia lại có thể bình yên vô sự hàng lâm ở trên pho tượng.

Chỉ thấy lúc này tiểu tử kia ngẩng cao đầu, tiếp tục phát ra tiếng hô trầm thấp, để Tần Vấn Thiên cảm giác có chút buồn cười, gia hỏa ôn thuận này, lại có một mặt kiêu ngạo như thế.

- Y y nha nha.

Trong đầu Tần Vấn Thiên đột ngột vang lên thanh âm của Tiểu Hỗn Đản, hắn không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ thấy ánh mắt tiểu tử kia nhìn qua hắn, lợi trảo chỉ chỉ pho tượng bên cạnh, tựa hồ ra hiệu hắn đi qua.

Tần Vấn Thiên đi về phía trước, một đám Yêu Thú bỗng nhiên vây quanh, bất quá lúc này Hắc Phượng Điêu xuất hiện ở bên cạnh Tần Vấn Thiên, phát ra một tiếng gào trầm thấp, lúc này những Yêu Thú kia mới nhường đường, bất quá ánh mắt nhìn Tần Vấn Thiên có ý bất thiện.

Dần dần đến gần pho tượng, bỗng nhiên, Tần Vấn Thiên cảm thấy một cỗ lực lượng áp bách mênh mông.

- Oanh.

Một cỗ lực lượng mênh mông đột nhiên tác dụng lên người Tần Vấn Thiên, thân thể hắn mãnh liệt lui về phía sau, rên khẽ một tiếng, thời điểm ngẩng đầu nhìn về phía pho tượng kia, nội tâm có chút chấn động, vừa rồi ở một khắc đó, hắn mơ hồ cảm giác pho tượng kia như có sinh mệnh, một cỗ ý niệm khủng bố tác dụng ở trên người hắn.

- Pho tượng này không phải một cường giả chết đi chứ?

Tần Vấn Thiên bỗng nhiên sinh ra một cách nghĩ hoang đường, lúc này đây huyết mạch trong cơ thể hắn lăn lộn, toàn thân nở rộ Yêu khí mãnh liệt, tinh quang bao phủ thân thể, từng bước đi về phía trước, lại lần nữa đi tới gần pho tượng.

Lúc này, cỗ ý niệm kia càng thêm rõ ràng, giống như một lực uy áp, để trái tim của hắn nhảy lên, huyết mạch bị áp bách, cỗ ý niệm này thật là đáng sợ.

Tần Vấn Thiên gian nan bước đi, một tiếng nổ vang ầm ầm, ý niệm chi lực đáng sợ giống như lực lượng nghìn vạn cân đánh vào trên người Tần Vấn Thiên, làm cho hắn phun ra máu tươi, thân thể bị đụng bay ra ngoài.

Máu tươi bay tung tóe ở trong hư không, đột nhiên, một cỗ lực lượng kỳ diệu nâng máu tươi của Tần Vấn Thiên, hóa thành một sợi tơ, bay trong vào pho tượng.

Đại địa đột nhiên run rẩy, cỗ Thiên uy khiến người ta sợ hãi kia từ trên người pho tượng lan tràn ra, như Viễn Cổ Thiên Thần, ép tới chư Yêu không thở được.

- Ô...ô...n...g!

Bụi bậm từ trên người pho tượng rơi xuống, con ngươi của pho tượng Cự Nhân như nở rộ thần thái đáng sợ, đại địa rung động, những ngọn núi xung quanh cũng không ngừng run rẩy, trên bầu trời, tinh quang vô tận xuyên thấu khe hở sơn mạch, chiếu xuống trên người pho tượng, sau đó lan tràn ra, bao phủ vùng thế giới này.

Trong khoảnh khắc, vùng hư không này xuất hiện một màn trời, do tinh quang dệt thành, bao la vạn tượng.

- Tinh Thần Thiên Tượng.

Tần Vấn Thiên thấy một màn như vậy cảm giác có chút quen mắt, lúc đầu ở bên ngoài Vấn Thiên Thần Tông, cường giả có thể là lão cha của mình kia, không phải đối mặt một đám nhân vật đáng sợ có thể phóng thích Tinh Thần Thiên Tượng sao.

Thời điểm cảnh trí kỳ dị kia phủ xuống, Tần Vấn Thiên cùng đám Yêu Thú cảm giác lưng đeo từng ngọn núi kinh khủng.

Nhưng cũng đồng thời, hắn cảm giác có một cỗ lực lượng thần bí hàng lâm ở trên người, thay hắn chống đỡ cỗ áp lực này.

Cước bộ của hắn chậm rãi đi về phía trước, đi tới bên cạnh pho tượng, cảm thụ được tia ý cảnh kia.

- Hống.

Tiểu tử kia gầm thét lần nữa, trong ánh mắt lộ ra hưng phấn.

Bầy yêu thấy một màn như vậy cũng chấn động, bọn chúng đang nghĩ, tiểu gia hỏa này và nhân loại kia, rốt cuộc là nhân vật gì.

...

Cách Sở Quốc rất xa xôi, Đại Hạ Hoàng triều, Khâm Châu Thành, Khâm Thiên Các, trên Quan Tinh đài, chỉ thấy một bạch phát lão giả chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, đôi mắt rực rỡ kia như có thể nhìn xuyên cổ kim.

Đưa tay vẽ một cái, trong khoảnh khắc, trước người bạch phát lão giả hiện ra một bản đồ.

Bản đồ này cực lớn, trải rộng ở trong hư không, bao trùm cương vực vô tận, có thể nói, tấm bản đồ này, chính là bản đồ đầy đủ nhất của Đại Hạ Hoàng triều, phía trên ký hiệu thổ địa bao la vô tận của Đại Hạ Hoàng triều.

Chỉ thấy bàn tay của lão giả xẹt qua, trong khoảnh khắc, ở một khu vực nào đó của Đại Hạ Hoàng triều, xuất hiện một tia sáng, phía trên ký hiệu hai chữ… Sở Quốc.

Lão giả nhíu mày, Sở Quốc, dĩ nhiên là tiểu quốc như vậy, không có khả năng xuất hiện tồn tại như vậy a, như vậy, cũng chỉ có thể là một loại tình huống, di tích cổ.

- Yêu Tinh trời giáng Sở Quốc đại địa, nhanh đi tra xét.

Thanh âm của lão giả đột ngột vang vọng ở trong Khâm Thiên Các, làm cho vô số cường giả trong Khâm Thiên Các chấn động, ánh mắt của bọn họ đồng thời nhìn về Quan Tinh đài.

- Sở Quốc.

Cái tên này lần đầu tiên xuất hiện ở trong Khâm Thiên Các, dẫn phát sóng gió to lớn.

Không chỉ như vậy, không bao lâu, thanh âm xuất hiện ở trong Khâm Thiên Các liền bị truyền ra ngoài, vang vọng ở trong Khâm Châu Thành, thậm chí lan tràn ra cương vực khác của Đại Hạ Hoàng triều.

Nhưng đối với hết thảy, người ở Sở Quốc đại địa lại không biết.

Làm người cầm lái của Sở Quốc bây giờ, Tam hoàng tử Sở Thiên Kiêu rất hoảng loạn, nội tâm lần đầu tiên sinh ra sóng gió lớn như vậy, ở trước người hắn, có một thân ảnh cúi đầu, đúng là hắn mang tới tin tức, để Sở Thiên Kiêu vô cùng bất an.

- Ngươi xác định?

Sở Thiên Kiêu lần thứ ba mở miệng hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm thân ảnh phía trước.

- Thuộc hạ khẳng định, là Tiêu Lam không sai, chết ở ngoài Hoàng Thành.



Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện