Chương 243: Thiên Mệnh bảng đệ nhất
Chương 243: Thiên Mệnh bảng đệ nhất
Mạc lão gia tử từ dưới đất đứng dậy, nhìn bóng lưng đi xa, hắn lại không có một chút ý nghĩ trách cứ Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên triển lộ thiên phú triệt để hù sợ hắn, người như vậy càng quan tâm Khuynh Thành, hắn đương nhiên càng cao hứng, hiện tại hắn chỉ có thể cầu khẩn Khuynh Thành không sao.
- Ô...ô...n...g.
Một đạo hàn phong càn quét qua, thần sắc của Mạc lão gia tử cứng lại, bên cạnh hắn nhiều hơn một bóng người, chính là nữ nhân che mặt Thiên Cương cảnh kia.
Thực lực của nữ tử thần bí này cũng cường đại đến trình độ kinh người, hơn nữa nhìn như tiên tử trong họa, như không thuộc về trần thế, nhưng nàng lại an tĩnh đi theo ở bên cạnh Tần Vấn Thiên.
- Ta không thấy gì cả.
Mạc lão gia tử cảm thụ được lãnh ý nhàn nhạt, mở miệng nói, hắn tưởng đối phương sợ hôm nay hắn thấy bộc lộ ra ngoài.
Thanh Nhi hơi nhíu mày, hình như không vui, nhìn Mạc lão gia tử nói:
- Lại có sát ý, ta sẽ giết ngươi.
Nói xong, thân ảnh Thanh Nhi lóe lên, giống như một làn gió tiêu thất, làm cho ánh mắt của Mạc lão gia tử cứng ở nơi đó.
Trên mặt Mạc lão gia tử có một tia tịch mịch, già thật rồi, bây giờ đã không phải là thời đại của hắn, ngày hôm nay, chút tự tin kia của hắn bị đả kích sạch sẽ.
Mạc phủ, Tần Vấn Thiên đi tới biệt viện của Mạc Khuynh Thành, ở bên ngoài có không ít người thủ hộ, Tần Vấn Thiên trực tiếp xông vào, Mạc Thiên Lâm phất phất tay, nhất thời không ai ngăn hắn.
- Khuynh Thành thế nào rồi?
Tần Vấn Thiên nhìn Mạc Thiên Lâm hỏi.
- Còn đang ở bên trong, Lạc Hà tiền bối đang cứu trị.
Trên mặt Mạc Thiên Lâm tràn ngập lo lắng:
- Súc sinh Hoa Tiêu Vân kia đâu?
- Để hắn chạy, nhưng hắn nhất định sẽ chết.
Trên mặt Tần Vấn Thiên có khắc thần sắc kiên nghị.
- Ân, Hoa Tiêu Vân không phải người bình thường, ngươi cũng phải cẩn thận.
Mạc Thiên Lâm nhắc nhở một tiếng, ấn tượng của hắn đối với Tần Vấn Thiên rất tốt, thời điểm Quân Lâm yến hắn còn cầm Tần Vấn Thiên đùa giỡn với Mạc Khuynh Thành, muốn tác hợp Mạc Khuynh Thành cùng Tần Vấn Thiên, bất quá bởi vì thái độ của lão gia tử, hắn không biết nói cái gì.
Nhưng hôm nay lão gia tử biểu hiện làm cho hắn thất vọng, Hoa Tiêu Vân làm việc đê tiện như thế, lão gia tử dĩ nhiên không hạ thủ giết chết, tuy nói lão gia tử lo lắng Mạc gia trả thù, nhưng hắn khó chịu, hận không thể tự mình động thủ chém Hoa Tiêu Vân thành muôn mảnh.
- Vâng.
Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm gian phòng phía trước, vài canh giờ sau, cả gian phòng bị một cỗ quang mang bao phủ, thậm chí còn có mùi thuốc.
Lạc Hà luyện chế đan dược ở bên trong.
Trên người Lạc Hà không có khả năng mang theo quá nhiều đan dược, Mạc Khuynh Thành thương thế vướng tay chân, nàng chỉ có thể trực tiếp lợi dụng tài liệu trên người luyện đan.
Hồi lâu sau, mùi thơm tán ra, như có một đạo quang mang xông phá gian phòng, Tần Vấn Thiên cùng Mạc Thiên Lâm đều lòng nóng như lửa đốt, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể chờ.
Làm cho Mạc Thiên Lâm cảm thấy có chút kỳ quái là, Mạc lão gia tử cũng quay về, nhưng thầm chấp nhận Tần Vấn Thiên tồn tại, thấy Tần Vấn Thiên ở đó không nói gì.
- Y nha.
Âm thanh thanh thúy truyền ra, cửa mở, ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm cánh cửa kia, chỉ thấy đám người Bạch Phỉ, Kinh Vũ lần lượt đi ra, Lạc Hà cũng đi ra.
- Tiền bối, Khuynh Thành thế nào rồi?
Mạc Thiên Lâm nháy mắt đi lên trước hỏi.
- Ngươi là phụ thân của Khuynh Thành a, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, bất quá muốn hoàn toàn khôi phục còn không có nhanh như vậy, ta muốn dẫn nàng về Đan Vương điện.
Lạc Hà bình tĩnh nói, làm cho trong lòng mọi người an tâm lại.
Tần Vấn Thiên cũng thở dài một hơi, nỗi lòng lo lắng rốt cục để xuống, khí chất của hắn cũng không còn lạnh như vậy, vừa rồi vài canh giờ chờ đợi, thật giống như mấy năm.
- Đa tạ tiền bối, Khuynh Thành, liền phiền phức tiền bối.
Mạc Thiên Lâm nhìn Lạc Hà khom người, cảm kích phát ra từ nội tâm, tình huống như vậy có thể cứu được, đã là may mắn lớn nhất rồi.
Ngay lúc này, trong hư không như có tiếng gió truyền đến, sau đó trên không Mạc phủ, xuất hiện một nhóm thân ảnh, đám người kia trùng trùng điệp điệp, uy thế phi phàm, thấy bọn họ xuất hiện, Mạc lão gia tử cau mày, người Mạc gia, thần sắc đều cực kỳ khó coi.
Bởi vì bọn họ thấy được Hoa Tiêu Vân, chính là người này làm hại Mạc Khuynh Thành thảm như vậy.
Mạc Khuynh Thành là Sở quốc đệ nhất mỹ nữ, tính cách lại giản dị gần gũi, ở Mạc phủ, không ai không thích nàng, người Mạc phủ không ai không muốn chính tay đâm chết Hoa Tiêu Vân.
Chỉ thấy lúc này sắc mặt của Hoa Tiêu Vân hung ác dữ tợn, một cánh tay của hắn rũ xuống, bị vải vóc cuốn theo, giống như muốn rời ra, trên người của hắn lộ ra sát cơ đáng sợ, nhìn chòng chọc vào Tần Vấn Thiên.
- Đại ca, chính là hắn, chính là hắn chém một tay của ta, thực lực của hắn không bằng ta, nhưng có một kiện Thần binh cực kỳ lợi hại, tiến hành đánh lén ta, ta mới bị hắn trảm một kiếm.
Hoa Tiêu Vân quát, giờ phút này hắn sớm đã không có khí chất cao thâm khó lường như ngày trước ở Mạc phủ, bản tính hoàn toàn lộ ra.
Tần Vấn Thiên nhìn Hoa Tiêu Vân ở trong hư không, trong ánh mắt tràn đầy sát cơ lạnh như băng.
Chỉ thấy thanh niên ở bên cạnh Hoa Tiêu Vân liếc Tần Vấn Thiên một cái, người này thon dài, mặt như quan ngọc, mắt như hàn tinh sáng sủa, cực kỳ có thần thái, đôi mắt như kiếm, nhưng lại cho người ta cảm giác không thể nhìn gần.
- Đại ca, giết hắn.
Hoa Tiêu Vân không tha thứ, hung ác dữ tợn nói.
- Câm miệng.
Đại ca của Hoa Tiêu Vân nhìn hắn khẽ quát một tiếng, hắn đối với tính cách của Hoa Tiêu Vân cũng lý giải một chút, lời nói của gia hỏa này chỉ có thể tin một nửa, hẳn là lại chọc người khác, bằng không người Đan Vương điện cũng ở đây, làm sao có thể cho phép một Nguyên Phủ cảnh nhất trọng khi nhục hắn.
Hơn nữa thời khắc này, ánh mắt của người Đan Vương điện đều có chút không đúng.
- Lạc Hà tiền bối, có thể giúp đệ đệ ta nối cánh tay được hay không?
Mặc dù thanh niên cảm giác có cái gì không đúng, nhưng dù sao cũng là đệ đệ hắn, hắn vẫn nhìn Lạc Hà lên tiếng.
- Nối tay cho hắn, hắn còn có mặt mũi tới gặp ta?
Lạc Hà ngẩng đầu nhìn thanh niên, thần sắc có chút lạnh, nếu không phải là cho thanh niên này mặt mũi, nàng đã động thủ đánh chết Hoa Tiêu Vân.
- Tiêu Vân, ngươi làm chuyện gì, còn không nhận sai với tiền bối.
Thanh niên nhìn Hoa Tiêu Vân mắng.
Ánh mắt của Hoa Tiêu Vân nhìn về phía Lạc Hà, có chút né tránh, hiển nhiên hơi sợ Lạc Hà.
- Tiền bối, vãn bối nhất thời hồ đồ, chỉ là muốn đùa Khuynh Thành tiểu thư một chút, không nghĩ tới tạo thành sai lầm lớn.
Hoa Tiêu Vân biết lúc nào nên cúi đầu, rất cung kính nhận sai.
Lạc Hà này cũng không phải người bình thường của Đan Vương điện, mà là Đan Vương chi nữ, ai dám không cho nàng vài phần mặt mũi, huống chi hiện tại hắn cần đối phương giúp hắn trị thương.
- Chớ ra vẻ với ta.