Chương 407: Luận bàn
Chương 407: Luận bàn
- Võ đạo ý chí của ta không bằng nàng, bởi vậy võ đạo ý chí bị khắc chế, nếu không, nếu như võ đạo ý chí ngủ mơ của ta đại viên mãn, mạnh hơn võ đạo ý chí lực lượng của nàng, thì có thể khiến nàng ngủ say, mà không phải bị nàng đóng băng.
Tần Vấn Thiên nghĩ, trong cơ thể chợt xuất hiện kiếm khí ngập trời, tiếng vang rầm rầm truyền ra, hàn băng tan vỡ, nhưng bóng người đối phương lại buông xuống đến trước hắn.
Bàn tay khẽ lật, yêu khí bạo động hẳn lên, Tần Vấn Thiên đôi mắt như yêu, điểm ra một ngón tay, trong phút chốc hư không như có vô tận yêu khí bùng nổ, hội tụ thành vòng xoáy làm người ta sợ hãi, hung mãnh đánh tới đối phương.
Nữ tử khẽ biến sắc, sau đó hai tay khép lại, trong phút chốc thân thể của nàng trực tiếp bị băng tuyết bao trùm, cả người giống như bị đông lạnh, hóa thành một đống băng tuyết, giống như một cái áo giáp hàn băng bao phủ thân thể, Đoạn Thiên Chỉ rơi ở trên áo giáp hàn băng, tiếng vang tan vỡ răng rắc không ngừng, ‘oành’ một tiếng vang lớn, làm băng tuyết hoàn toàn vỡ nát, lực lượng của Đoạn Thiên Chỉ cũng tiêu hao hầu như không còn, hiển nhiên, thủ đoạn phòng ngự của nữ tử áo trắng cũng rất cường đại.
Nhưng thân thể Tần Vấn Thiên đã buông xuống, Nguyên Phủ bạo động, thần nguyên trong cơ thể đều bùng nổ ra, một quyền này, ẩn chứa công kích quá mức làm người ta sợ hãi, hắn tin tưởng đối phương Nguyên Phủ tầng tám có năng lực hóa giải, mà sẽ không bị hắn đả thương.
Đối phương chỉ là nhìn Tần Vấn Thiên, thấy công kích làm người ta sợ hãi kia buông xuống, ánh mắt Tần Vấn Thiên sắc bén vô cùng, phóng thích ý chí ngủ mơ, mặc dù giờ phút này, hắn vẫn không có nửa điểm ý tứ thu tay lại, muốn xem thực lực của đối phương mạnh như thế nào.
- Ông!
Ánh sáng hiện lên, giống như một cơn gió thổi qua ở bên người Tần Vấn Thiên, làm người ta không bắt giữ được.
Oành...
Lực lượng công kích khủng bố chấn động ở trên hư không, nhưng Tần Vấn Thiên cũng lộ ra vẻ mặt rung động, một đòn mạnh nhất đánh vào chỗ trống, hắn tình nguyện đối phương lấy thủ đoạn cường đại hóa giải, cũng so với tình hình giờ phút này sẽ làm hắn cảm thấy dễ chịu hơn chút, bởi vì, hắn thế mà không chạm tới thân thể đối phương.
Khí tức thu liễm, Tần Vấn Thiên nghiêng người, nhìn về phía thiếu nữ đứng ở bên cạnh hắn, lộ ra một nụ cười khổ, loại cảm giác thất bại này, làm cảm giác hưng phấn do thực lực tinh tiến của hắn mấy ngày qua nháy mắt biến mất, vừa rồi đối phương nếu như ra tay, hắn đã thua, nữ tử áo trắng vẫn chưa toàn lực chiến đấu.
- Ngươi đã rất mạnh, phong chi võ đạo ý chí của ta, đệ nhất cảnh, phong chi tốc độ ý chí đại viên mãn.
Nữ tử áo trắng bình tĩnh nói.
Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, đó là võ đạo ý chí nghiền áp, đại viên mãn võ đạo ý chí chống lại hắn, có được ưu thế tuyệt đối, mặc dù lực lượng hắn hoàn toàn không thua đối phương, thậm chí có thể mạnh hơn, nhưng lại có thể như thế nào.
Man Vương nói lực chi võ đạo ý chí, là một loại võ đạo ý chí phi thường mạnh, thật ra bất cứ một loại võ đạo ý chí nào cũng rất mạnh, cảnh giới mạnh thì mạnh.
- Băng tuyết võ đạo ý chí, lấy lực lượng đóng băng tốc độ người khác hành động, sau đó phong chi võ đạo ý chí lập tức buông xuống, võ đạo ý chí phối hợp như vậy, uy lực đáng sợ.
Tần Vấn Thiên lẩm bẩm, nữ tử áo trắng đáp lại:
- Bất luận võ đạo ý chí nào sau khi cường đại phối hợp lại đều đáng sợ, võ đạo ý chí ngủ mơ của ngươi nếu chiếm ưu thế, làm người ta ngủ say, lại bằng vào lực lượng công kích của ngươi, ai có thể ngăn cản.
- Cũng đúng, đa tạ ngươi luận bàn với ta.
Tần Vấn Thiên ngược lại cũng không quá mức để ý thắng bại, nhìn nữ tử áo trắng cười nói:
- Ta tên Tần Vấn Thiên, còn chưa biết tên ngươi đâu.
Nữ tử áo trắng nhìn ý cười trên mặt Tần Vấn Thiên, sau đó nhẹ nhàng nói:
- Vân Mộng Di.
- Tiểu gia hỏa, muốn tán mỹ nữ à?
Đúng lúc này, một thanh âm đột ngột truyền vào trong tai, Tần Vấn Thiên đột nhiên cả kinh, ánh mắt chuyển qua, trong mắt đột nhiên có ánh sao chợt lóe rồi biến mất.
Ở chéo phía trên hắn cách đó không xa, một lão giả mặc tùy ý, tóc dài cũng có vài phần hỗn độn xuất hiện ở trên một tảng đá, tựa cười mà không cười nhìn Tần Vấn Thiên bên này, trong mắt mang theo vài phần ý trêu đùa.
Lấy cảm giác lực cường đại của Tần Vấn Thiên hôm nay, đối phương xuất hiện khi nào, hắn vậy mà chưa có nửa điểm phát hiện, hoàn toàn không có một chút động tĩnh.
- Ta đi đây.
Vân Mộng Di trừng mắt nhìn lão giả một cái, sau đó lập tức rời khỏi, khiến Tần Vấn Thiên sửng sốt, lại nhìn lão giả, cười, nói:
- Tiền bối là sư tôn của Vân Mộng Di?
- Sao, mang chủ ý đánh tới trên người ta.
Lão giả nheo mắt thành một khe hở, cho người ta một cảm giác gian trá.
Tần Vấn Thiên cạn lời, lão già này đại khái là lão già không thèm để ý hình tượng nhất hắn ở trong Vô Song giới nhìn thấy, so với Man Vương còn tệ hơn.
- Nhưng chỉ chút thực lực ấy của ngươi, muốn theo đuổi nữ hài tử cũng không đủ nhìn nha.
Lời lão giả nói làm Tần Vấn Thiên hoàn toàn không biết nói gì, cũng lười cãi lại.
- Tiền bối không có việc gì mà nói, vãn bối cáo lui trước.
Tần Vấn Thiên nhìn lão giả hơi hạ thấp người, lập tức xoay người mà đi, điều này trái lại khiến lão giả ngây ra ở nơi đó.
- Tiểu tử ngươi đi rồi thì đừng hối hận.
Lão giả ‘uy hiếp’ nói.
- Cáo từ.
Tần Vấn Thiên đưa lưng về phía lão phất phất tay, bước chân nhanh hơn, thế mà trong nháy mắt đã đi xuống núi, khiến lão giả chớp mắt mấy cái, so với lão còn có tính cách hơn nha...
- Nhìn cái gì vậy, đều lăn ra đây cho lão tử.
Lão giả đột nhiên mắng, nhất thời vài bóng người nháy mắt thoáng hiện, nhìn lão giả kia, trong mắt bọn họ đều nhịn cười.
- Ai dám cười nữa thử xem.
Lão giả giận dữ, bước một bước, đột nhiên, cả mảng hư không giống như đọng lại, những người tới kia nụ cười nháy mắt trở nên xấu hổ, run rẩy thu lại, trong lòng lại vô hạn khinh bỉ lão gia hỏa này, bản thân bị hậu bối tiểu tử làm mất mặt thế mà tìm bọn họ trút giận, quá thiếu phẩm cấp rồi.
- Tiểu Man, ngươi nói cho ta nghe một chút đi, tiểu tử này thế nào.
Lão giả đứng ở trên tảng đá chỉ vào một bóng người cường tráng hỏi, có vài phần khí khái chỉ điểm giang sơn, Man Vương mỗi lần nghe được cái xưng hô này, ở trong lòng nguyền rủa đối phương một vạn lần.
Hắn đường đường Man Vương, bị xưng Tiểu Man?
May mà không có hậu bối, bằng không mặt mũi cũng mất hết.