Chương 53: Dạ chiến hùng quan (3)
Dịch giả : Tinh Vặn
Nguồn:metruyen.com
Nàng vừa nói vừa chậm rãi xoay lại ôm chặt Long Hạo Thần. Khuôn mặt xinh đẹp vùi vào lồng ngực hắn, thân thể kịch liệt run rẩy.
Long Hạo Thần siết chặt nàng, lòng hắn cũng rất đau. Từ khi biết quá khứ của Thải Nhi, hắn càng thêm thương yêu nàng.
*Đinh, đinh, đinh, đinh, đinh, đinh-*
Một chuỗi tiếng sắt thép va chạm chói tai từ bên ngoài truyền tới. Bỗng chốc vang lên thanh âm ầm ĩ, dường như không khí trở nên náo nhiệt.
Hàn Vũ nói.
“Đây là lệnh triệu tập của quân doanh.”
Ánh mắt mọi người tập trung hướng Long Hạo Thần.
Tư Mã Tiên nói.
“Đoàn trưởng, cảm xúc của phó đoàn trưởng Thải Nhi không ổn định, hay là các người đừng đi.”
“Không được.” Long Hạo Thần sắc mặt nghiêm nghị. “Ta đã hứa với Trương doanh trưởng nghe theo lệnh chỉ huy. Hiện tại chúng ta chỉ là quân nhân, sao có thể không chấp hành quân lệnh. Ta sẽ bảo vệ Thải Nhi, chúng ta đi thôi.”
Thải Nhi cũng đứng thẳng, nắm gậy trúc để một bên, sắc mặt nàng dường như trong vài giây ngắn ngủi hồi phục lại bình tĩnh.
“Ta không có việc gì, đi thôi.”
Long Hạo Thần gật đầu, lần nữa ôm lấy nàng, khẽ hôn lên trán nàng, nhỏ giọng nói.
“Mặc kệ lúc nào thì nàng vẫn có ta. Cho dù chỉ vì ta, nàng cũng phải sống thật tốt. Ta chỉ hy vọng nhìn thấy Thải Nhi của mình vui vẻ, hạnh phúc.”
“Ừm.” Thải Nhi nhẹ gật đầu, chủ động kéo tay Long Hạo Thần.
“Chúng ta đi.” Long Hạo Thần kêu gọi đồng bạn, kéo Thải Nhi bước ra khỏi doanh trại.
Ngoài doanh trại, binh sĩ doanh nhất đang mau chóng sắp hàng, các quan quân thỉnh thoảng hô quát.
Trương Hải Vinh đứng giữa đất trống doanh trại. Lúc này gã mặc nhung trang, trên người mặc Bản Giáp nặng trịch, hai tay nắm phủ đầu sắc bén, ánh mắt lành lạnh nhìn đám lính tập hợp.
Long Hạo Thần mang theo đồng bạn vội vàng chạy tới trước mặt Trương Hải Vinh, hướng gã cúi chào.
“Doanh trưởng đại nhân, thân binh tiểu đội bảy người có mặt.”
Gặp phải chiến tranh, lúc này Trương Hải Vinh không giống lúc trước hòa đồng, lạnh lùng nói.
“Xếp hàng sau lưng ta, chờ chút nữa đi theo bổn tưởng tiến lên giết địch.”
“Vâng!” Long Hạo Thần đáp một tiếng, mang theo đồng đội đứng sau lưng Trương Hải Vinh.
Bảy người họ có cao có thấp, trong đó còn có ba nàng gái, thoạt nhìn trẻ tuổi, lập tức khiến bọn lính doanh nhất chú ý. Nhất là các quan quân đứng hàng đằng trước, thỉnh thoảng tò mò nhìn họ.
Về Tân Liệp ma Đoàn đi vào thành Khu Ma tiến thành rèn luyện là cơ mật tối cao, không phải những quan quân dưới trung tầng có khả năng biết được.
Rất nhanh, binh lính doanh nhất toàn bộ tập hợp. Tuy lúc này bầu trời đã đen, nhưng đội hình doanh nhất nghiêm chỉnh không chút rối loạn.
Các chiến sĩ sau lưng cõng đao, ngoại trừ quân trang còn có áo giáp. Một số sĩ quan mặc Tỏa Tử Giáp, có được Bản Giáp chỉ mỗi mình Trương Hải Vinh.
Thấy binh lính đã tập kết xong, Trương Hải Vinh cao giọng hô.
“Hỡi các ngươi em, mấy ngày nay đám ma tộc thế công đặc biệt mạnh, hôm nay chúng ta phải sớm chiến thắng. Mấy chuyện khác lão tử không nói nhiều, lên tường chiến đấu, nếu ai dám làm rùa đen rút đầu, phá hư danh dự của doanh nhất, đừng trách lão tử đôi búa này không nhận người. Xuất phát!”
“Giết, giết, giết!!!”
Bộ binh doanh nhất giơ cao vũ khí, dưới ánh mắt rung động của bảy người Long Hạo Thần hô to ba tiếng, lập tức xuất phát chạy hướng đầu tường.
Trương Hải Vinh không nói nhiều nhưng nhìn tình thế trước mắt, có thể thấy rõ quân đội của gã tuyệt đối có lực khống chế. Những binh lính hiển nhiên không phải lần đầu ra chiến trường. Bọn họ đa số chỉ là những chiến sĩ có ngoại linh lực nhất giai hoặc hai. Nhưng chiến ý điên cuồng trong mắt họ khiến đám Long Hạo Thần lập tức cảm nhận máu tanh trên chiến trường.
Trương Hải Vinh nắm đôi búa to chạy đằng trước nhất, bảy người Long Hạo Thần theo sát phía sau. Mấy ngày đi đường họ còn nhớ rõ bố trí, trước dùng trận hình thoi. Long Hạo Thần đằng trước nhất, Vương Nguyên Nguyên và Tư Mã Tiên một trái một phải. Hàn Vũ sau cùng. Thải Nhi, Trần Anh Nhi và ma pháp sư Lâm Hâm đi chính giữa.
Tuy Trần Anh Nhi và Lâm Hâm là triệu hoán sư, ma pháp sư, nhưng thân thể hai người nhiều năm có linh lực cải thiện, so với bình thường chiến sĩ nhất giai, hai mạnh hơn đôi chút. Lúc này chạy đuổi kịp đội ngũ là không thành vấn đề.
Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của Trương Hải Vinh, bọn họ trèo lên đầu tường thành hơi ngiêng hướng thành Khu Ma. Lần đầu tiên tới chỗ phòng ngự mạnh nhất Khu Ma quan, Long Hạo Thần thầm giật mình, tường thành quá cao. Tổng thể khoảng trăm mét, hắn không nhìn tới độ dày, nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được sự trầm trọng.
Tiếng hò hét đinh tai nhức óc, tiếng kêu thảm thiết, tiếng va chạm sắc thép không ngừng vang từ phía đầu tường. Rốt cuộc lần đầu tiên lên chiến trường. Long Hạo Thần khẩn trương kèm vài phần hưng phấn.
Rất nhanh, Trương Hải Vinh mang theo bọn họ leo lên đầu tường.
Song phủ cùng nắm bên tay trái, Trương Hải Vinh giữ chặt một binh sĩ đang vận chuyển đá lăn.
“Doanh trưởng của các ngươi đâu?”
Binh sĩ lớn tiếng nói.
“Ở đầu tường ngăn địch!”
Trương Hải Vinh cười to nói.
“Không tệ, đi, nói cho doanh trưởng các ngươi biết, doanh nhất chúng ta đã đến, thay quân. Cho đám ngươi em các ngươi đều đi xuống nghỉ ngơi, giết chết đám ma tộc này cứ giao cho chúng ta. Các ngươi em doanh nhất, cùng lão tử xông lên!” Nói xong, đại hán dũng mãnh này cầm phủ đầu khổng lồ vọt hướng đầu tường.
Bảy người Long Hạo Thần bây giờ là thân phận thân bình, dĩ nhiên không dám chậm trễ, đi theo Trương Hải Vinh rất nhanh vọt tới trước. Ngay lúc này, bọn họ là lần đầu bước trên chiến trường, không kịp quan sát mọi thứ xung quanh. Rung động cảnh tượng hùng vĩ trước mặt đồng thời máu trong cơ thể tùy theo sôi trào.
Đầu tường độ rộng hơn trăm mét, chất đống phần lớn công cụ phòng ngự. Trên đầu tường một mảnh tiếng kêu, máu tươi không ngừng bắn ra, tiếng kêu bỗng biến lớn rất nhiều.
Trương Hải Vinh vọt nhanh tới đầu tường, lúc đó có một Trạch Lâm Tộc Song Đao Ma cao khoảng một mét năm bỗng vọt ra từ đầu tường, quơ đôi chân sắc bén đánh hướng một binh lính thủ thành.
Trương Hải Vinh chợt quát một tiếng, tự như sấm sét, chân trái đạp, bắn người lên, đôi búa khổng lồ chém ngang. Phốc một tiếng, Trạch Lâm Tộc Song Đao Ma nháy mắt biến thành khối thịt vụn.
Binh sĩ được gã cứu toàn thân đẫm máu, quay đầu nhìn thoáng qua Trương Hải Vinh, giơ ngón tay, thân thể lung lay ngồi phịch xuống đất.
“Anh em doanh sáu có thể lui về sau rồi, nhiệm vụ phòng ngự cứ giao cho doanh nhất chúng ta!” Trương Hải Vinh hét lớn một tiếng, vung lên đôi búa lớn, tựa như khối xay thịt vọt tới đằng trước đầu tường. Hễ có ma tộc nhảy lên là bị chém một búa vào đầu.
Lính doanh nhất mau chóng chạy tới vị trí trọng yếu đầu tường. Một nhóm người chống đỡ cường địch, một nhóm người trợ giúp người doanh sáu thương binh lui ra sau. Cả quá trình ngay ngắn trật tự.
Có nhân viên y tế chuyên môn cứu sống, cả quá trình thay quân chỉ giằng co không đến mấy phút.
Trương Hải Vinh đứng trên đầu thành bỗng cảm giác toàn thân ấm áp, chiến ý tăng vọt, đồng thời linh lực trong cơ thể càng khởi động kịch liệt. Gã cúi đầu nhìn, phát hiện quanh thân bao một tầng quang mang trắng nhạt.
Long Hạo Thần đi tới bên cạnh gã, mặc chỉnh tề Thánh Linh sáo trang, quang mang trắng chính phát ra từ người hắn.
Không chỉ có hắn, các thành viên Liệp ma Đoàn số một cấp sĩ cả đám đều làm xong tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Đứng cạnh Trương Hải Vinh, Long Hạo Thần nhìn dưới thành. Tầm mắt hắn chỉ thấy đông nghìn nghịt ma tộc. Trong đó số lượng khổng lồ nhất là Trạch Lâm Tộc Song Đao Ma. Một đống Song Đao Ma đang dựa vào chân trước sắc bén không ngừng leo lên tường thành. Binh lính đầu tường thì bằng vào đá lăn, dầu hỏa, mộc thương, các loại vũ khí phòng ngự khẩn cấp phòng thủ.
Ma tộc đại quân chợt nhìn không thấy giới hạn. Vô số Song Đao ma bị nện xuống dưới, nhưng ma tộc này đích thực mạnh, chỉ cần không đập trúng chỗ hiểm, hầu như có thể lần nữa tiến công. Trên đầu thành giao chiến cực kỳ kịch liệt.
Trương Hải Vinh một búa đánh bay một con Song Đao Ma, hướng Long Hạo Thần nói.
“Thủ Hộ kỵ sĩ?”
Long Hạo Thần nhẹ gật đầu.
Trương Hải Vinh nói.
“Đừng quan tâm chức nghiệp gì, theo ta cùng một chỗ giết địch! Giết càng nhiều càng tốt!”
“Vâng!”
Long Hạo Thần quay đầu nói với đồng bạn.
“Vương Nguyên Nguyên, che chở Trần Anh Nhi, Tư Mã Tiên, che chở Lâm Hâm. Hàn Vũ chú ý trị liệu và phối hợp, chúng ta cùng kề vai chiến đấu.”
Thủ thành không phải xông trận, đội hình con thoi đương nhiên không có tác dụng gì. May mà có thể triển khai trận hình cùng địch nhân đấu.
Một vầng sáng vàng mờ nhạt bóng loáng dao động từ người Long Hạo Thần, tám ký hiệu kim sắc mau chóng khuếch tán, đường kính bao phủ khoảng phạm vi hai mươi mét.
Lập tức trên người mỗi người đều có một vòng sương mù vàng, hơi giống kỹ năng Súc Thế của kỵ sĩ.
Đây là Long Hạo Thần trong Thánh Minh tàng bảo các lựa chọn một trong hai bí kỹ Thủ Hộ kỵ sĩ, Tụ Linh quang hoàn. Tiêu hao linh lực một mình hắn, trợ giúp tất cả đồng bọn gia tăng linh lực, khôi phục tốc độ ba phần trăm.
Mặt sau, Long Hạo Thần hoàn toàn thể hiện ra năng lực phụ trợ cường đại của minh. Tụ Linh quang hoàn cộng thêm Thánh Linh thủ hộ, lại đến Thủ Hộ Ban Ân. Ba loại quang hoàn kỹ năng tăng phúc nháy mắt hoàn thành tổng thể tăng phúc.
Cùng lúc đó, Thánh Linh kiếm trong tay phải chỉ hướng đằng trước, mười quang mang trắng chợt lóe rồi biến mất. Ba con Song Đao Ma nhào tới đầu tường lập tức bị đập bẹp rơi xuống dưới.
Có Long Hạo Thần hỗ trợ, Tư Mã Tiên hét lớn một tiếng.
“Giết!”
Pháp trượng tựa như hắc long huy vũ, gã không cần kỹ năng. Lực lượng cơ thể mạnh mẽ hoàn toàn bộc phát, mỗi một trượng chém ra đều biến Song Đao ma thành thịt nát.
Vương Nguyên Nguyên hung dữ càng vượt trên Tư Mã Tiên. Nàng gái này trực tiếp bước trên lỗ châu mai, trong tay Cự Linh Thần Thuẫn vũ động, kẻ chắn đường chết chắc. Bỗng chốc khu vực bọn họ không một Song Đao Ma nào có thể vượt qua.
Lúc thay quân, Trương Hải Vinh đôi búa bận rộn không ngừng, chém giết sảng khoái. Nhưng mới mấy giây, gã phát hiện không còn áp lực. Chính diện ngẫu nhiên xông lên một hai con mèo nhỏ, kẻ địch hai bên cánh đều bị đám Long Hạo Thần ôm đồm. Một đoạn đầu tường dài khoảng hơn hai mươi mét lập tức sạch sẽ.
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu