Chương 89: Lâm Hâm nghịch tập (2)

Dịch giả : Tinh Vặn

Nguồn:metruyen.com

Share by : MTQ - Banlong.us

Lâm Hâm nhắm tịt mắt.

“Đến đây đi, nếu nàng xuống tay được thì giết ta luôn cho rồi!”

“Cậu...!” Lý Hinh ở trước mắt bao người có chút luống cuống. Nàng hoàn toàn không biết hiện tại trong lòng mình là cảm giác gì, chỉ thấy cái tên này thật đáng ghét, sau này mình làm sao gặp người!

Nhưng nàng thật sự có thể đâm ra một kiếm này? Đương nhiên là không, dù cho giữa nàng và Lâm Hâm không có mập mờ thì cũng không thể làm chuyện như vậy.

*Đinh!* một tiếng, Lý Hinh quăng trọng kiếm xuống đất, xoay người muốn chạy ra ngoài.

Long Hạo Thần vội ngăn cản Lý Hinh.

“Tỷ...”

Lý Hinh tức giận nói.

“Sao hả? Ngay cả đệ cũng muốn hùa với hắn khi dễ tỷ?”

Long Hạo Thần nghiêm túc lắc đầu.

“Đương nhiên không phải. Tỷ là tỷ tỷ của đệ, tuy chúng ta không có quan hệ huyết thống, nhưng đệ luôn xem tỷ như tỷ tỷ ruột. Việc Lâm Hâm làm và nói trước đó đệ không biết gì hết. Nhưng hắn khi dễ tỷ như vậy, nếu không giải thích cho tỷ, đệ làm em trai cũng tuyệt không tha hắn!”

Long Hạo Thần nói mấy lời này dõng dạc tự tin, còn mang theo giận dữ, ít ra là mặt ngoài như thế. Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Lý Hinh dịu bớt, coi như còn có người nói giúp mình. Hơn nữa Long Hạo Thần ánh mắt thật chân thành, không có quái dị như mấy người khác.

Lý Hinh đột nhiên xoay người, vành mắt ửng hồng.

“Tốt, ta không đi. Lâm Hâm, cậu nói rõ cho ta, muốn gì đây!”

Lâm Hâm tiến lên vài bước, đứng ở đó y có chút cục xúc bất an.

“Lý Hinh, thật xin lỗi, ta biết làm như thế khiến nàng lúng túng. Nhưng mấy ngày nay nàng đều không thèm để ý ta, ta không biết nên làm sao để nàng nghe ta nói mấy lời tận đáy lòng. Hiện tại trước mặt mọi người, ta nhất định phải nói ra hết lời trong lòng.”

Lúc này trên mặt y không còn biểu tình cố ý giả trang, đôi mắt là cửa sổ tâm linh, khi nói mấy câu này, mặt y có chút hồng, ánh mắt có vài phần bất an, càng nhiều là kích động.

Lý Hinh đột nhiên phát hiện, mình có chút không dám nhìn thẳng mắt y, nghiêng đầu nói.

“Nói đi.”

Lâm Hâm ánh mắt quét qua mọi người, nói.

“Trước tiên ta xin thanh minh, đoạn nói chuyện khi nãy có lẽ khiến mọi người hiểu lầm. Giữa chúng ta không phải như mọi người tưởng tượng. Còn nhớ lúc chúng ta ở Sợ Hãi Bi Khiếu Động không? Khi ấy Lý Hinh bởi vì ta không biết công kích mà trách mắng, sau đó mọi người giúp ta giải thích rõ. Lý Hinh cảm thấy mắc nợ ta cái gì, sau đó lúc ở trong sơn sốc nghỉ ngơi, nàng ấy muốn trả nợ. Rồi thì nàng ấy cường hôn ta. Đó là nụ hôn đầu của nàng ấy. Ta thề với trời, đó cũng là nụ hôn đầu tiên của ta.”

Lâm Hâm nói rất nghiêm túc, cho nên mọi người muốn cười mà không dám. Lý Hinh khuôn mặt lại đỏ bừng, nhưng lần này nàng không bác bỏ lời Lâm Hâm. Bởi vì y nói đều là sự thật, không thêm mắm dặm muối cái gì.

“Bất cứ người nào đều sẽ ghi nhớ khắc sâu lần đầu tiên, ta cũng vậy. Sau lần đó, trong lòng ta bắt đầu xuất hiện một ít biến đổi. Ta mơ hồ biết, cảm giác đó chắc là thích. Nhưng ta cũng không biết phần thích này đến bao lâu. Mỗi ngày ta đều bởi vì suy nghĩ mà giãy dụa, nhưng ta đúng là yếu đuối, ta không dám đi nói với nàng cái gì, sợ bị nàng từ chối. Hơn nữa ta không dám khẳng định, cảm giác thích với nàng có phải là tình yêu nam nữ hay không.”

Lâm Hâm nói xong lại tiến lên hai bước, lúc này y cách Lý Hinh không tới hai mét. Lâm Hâm rõ ràng hô hấp nhanh hơn, mặt cũng đỏ ửng.

Hành động của y khiến Lý Hinh vừa xấu hổ vừa không biết làm sao. Y làm người khởi xướng, sao có thể không chịu áp lực?

“Chúng ta rốt cuộc trở về, rốt cuộc an toàn, mọi người đều bình tĩnh lại. Giao nhiệm vụ xong, hai đội Liệp ma Đoàn cũng tách ra. Chúng ta cùng đạt được công huân rất nhiều. Trong lòng ta tuy bởi vì công huân mà hưng phấn, nhưng vẫn luôn thấy nặng nề. Ta đột nhiên phát hiện, mỗi ngày không thể gặp nàng khiến ta thấy khổ sở, nhớ nhung. Không nhìn thấy mặt cô, ta có cảm giác buồn bã nói không ra lời. Ta mới nhận ra, mình thật sự...”

Lại tiến thêm một bước, y đi tới trước mặt Lý Hinh, chậm rãi nâng tay lên bắt lấy bả vai Lý Hinh, nhìn thẳng vào mắt cô.

“Ta thật sự đã yêu cô.”

Nghe y nói xong câu này, toàn thân Lý Hinh mạnh chấn động, trên mặt chỉ có xấu hổ chứ không giận.

“Ta không muốn nhịn nữa, thầm mến thật sự quá thống khổ. Thổ lộ tấm lòng với nàng thì ít nhất có một nửa cơ hội. Cho nên ta lựa chọn hiện tại. Bởi vì có lẽ không lâu sau, hai đội Liệp ma Đoàn sẽ tự chấp hành nhiệm vụ của mình, có lẽ sau này muốn gặp nàng sẽ khó như lên trời, cũng có lẽ sau khi làm nhiệm vụ chúng ta không thể trở lại đây. Ta không muốn mang theo tiếc nuối đối mặt tử vong.”

“Mang đến cho nàng sự phiền lòng, ta rất xin lỗi. Nhưng ta thật lòng, hy vọng nàng có thể cho ta một cơ hội.” Nói xong hai tay y nắm bả vai Lý Hinh dần trượt xuống, bắt lấy đôi tay cô, đồng thời quỳ một gối.

Nồng đậm hỏa nguyên tố bỗng dâng lên, ở sau lưng Lâm Hâm ngưng kết thành một đóa hồng huyễn lệ lóa mắt tựa như hồng ngọc điêu khắc mà thành.

Lý Hinh hoàn toàn ngây ngẩn, lúc này óc nàng trống rỗng. Năm nay nàng đã hai mươi mấy tuổi, nếu là một nàng gái bình thường có lẽ đã kết hôn, nhưng nàng chưa từng có kinh nghiệm cùng đàn ông kết giao.

Mười mấy tuổi, nàng từng cùng bạn tốt thích một người nam. Nhưng người ấy cuối cùng không chọn cô. Mà lúc này Lâm Hâm quỳ gối trước mặt cô, so với người đó mạnh hơn nhiều. Bỗng chốc Lý Hinh lòng rất loạn, rối loạn. Mấy ngày nay, Lâm Hâm trong lòng rối rắm, mà nàng cũng giống vậy.

Lâm Hâm nói mấy lời có một câu đánh động cô, chính là câu không muốn mang theo tiếc nuối đối mặt tử vong.

Mọi người không nói lời nào, theo Long Hạo Thần ra dấu, lặng lẽ đi ra tòa nhà, đem không gian nơi đây để cho hai người, nhẹ nhàng vì bọn họ đóng cửa lại.

Lâm Hâm quỳ một gối xuống, sau lưng tuy dâng lên hỏa nguyên tố, không ngừng ngưng kết ra từng đóa hoa hồng lửa đỏ, nhưng đôi tay y vô cùng lạnh, thậm chí không ngừng thấm mồ hôi.

“Ta lớn hơn cậu.” Lý Hinh nghẹn nửa ngày, đột nhiên nói như vậy.

Lâm Hâm vội vàng nói.

“Không sao, nữ lớn hơn ba ôm vàng, nữ lớn hơn năm là mẹ, nàng không lớn hơn ta bao nhiêu, chắc không tới năm tuổi chứ?”

Lý Hinh cười mắng.

“Ai là mẹ cậu chứ, lăn đi lên.” Nói xong nàng lật tay nắm hai tay Lâm Hâm, kéo y lên.

Lâm Hâm mừng rỡ.

“Cô, nàng đồng ý rồi?”

Lý Hinh hừ một tiếng.

“Ta chưa đồng ý.” Nàng liếc mắt hoa hồng lửa đỏ xung quanh mình. “Một chút thành ý đều không có.” Nói xong câu đó nàng mạnh đẩy Lâm Hâm, xoay người đi ra ngoài.

Hoa hồng lửa đỏ hóa thành từng chùm sáng đỏ biến mất trên không trung. Lâm Hâm đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nắm chặt tay phải vung một chút, mái tóc dài xanh sau lưng bay bổng.

“Thành công!”

*Két két*

Lý Hinh xuất hiện ở cửa, lần nữa nghênh đón ánh mắt mọi người, nàng bực bội nói.

“Nhìn cái gì, các người cùng tên đáng ghét kia đúng là cá mè một lứa. Ta trở lại nghỉ ngơi, các người tự đi trung tâm giao dịch.” Nói xong nàng chạy như bay.

Long Hạo Thần nghi hoặc cùng Lục Hi nhìn nhau, lẩm bẩm.

“Đây là thành rồi hay là không?”

Lục Hi cười hì hì.

“Đương nhiên là có kịch vui! Long đoàn trưởng, phương diện này cậu không có kinh nghiệm bằng ta đâu.” Gã nói xong đột nhiên nhìn đến Thải Nhi ở trong ngực Long Hạo Thần, im miệng không nói nữa.

Lâm Hâm từ bên trong đi ra, nhìn y bộ mặt mừng rỡ, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, mọi người đều biết hai người kia có gì rồi.

Tư Mã Tiên vẻ mặt ganh tỵ túm Lâm Hâm.

“Có dược ca, mời khách.”

Hàn Vũ ở bên kia kẹp Lâm Hâm.

“Tiệc lớn mới được.”

Lâm Hâm ha ha cười.

“Mời, ca mời các người uống thuốc nhé.”

“Đi chết đi!”

Long Hạo Thần nhìn chằm chằm Lâm Hâm, không nói cái gì, nhưng ánh mắt hắn cho Lâm Hâm biết rất nhiều điều.

“Đi, đi trung tâm giao dịch, ta phải mua lễ vật cho Hinh nhi.” Lâm Hâm sải bước hướng ra ngoài.

Trần Anh Nhi láu lỉnh làm mặt quỷ.

“Thật không biết xấu hổ, người ta có đồng ý rồi sao? Đã kêu Hinh nhi, Hinh nhi.”

Lâm Hâm xoay người lại, đắc ý nói.

“Sao không đồng ý được? Ta là thật lòng, sau này Hinh nhi là mạng của ta, so với chính ta còn quan trọng.”

Long Hạo Thần đi ngang qua Lâm Hâm.

“Đi thôi, đến trung tâm giao dịch.”

Mấy người trong Liệp ma Đoàn số bốn cấp sĩ ngược lại không nói cái gì. Lý Hinh nếu có thể cùng Lâm Hâm một chỗ, cũng là việc tốt. Dù sao đây sẽ tăng cường quan hệ giữa hai đội Liệp ma Đoàn. Mọi người Liệp ma Đoàn số bốn cấp sĩ thấy rõ thực lực Long Hạo Thần, hơn nữa trong quá trình làm nhiệm vụ, hai bên xem như trải qua dung hợp đôi chút. Lại thêm được đến lợi ích lớn, nếu sau này còn có thể hợp tác làm nhiệm vụ, đối với sự trưởng thành của Liệp ma Đoàn số bốn cấp sĩ cực kỳ có lợi.

Trung tâm giao dịch Liệp ma Đoàn không phải rất náo nhiệt. Mấy thứ kia tuy rằng không thiếu, nhưng người mua bán tuyệt không nhiều. Dù sao, toàn bộ liên minh thánh điện chỉ có hơn hai trăm đội Liệp ma Đoàn, đa số ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, ở lại đây ngỉ ngơi chỉ là số ít. Mà có thể tại đây bày hàng, hẳn là liệp ma giả, hoặc chính là người của trung tâm giao dịch.

Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện