Chương 203: Quang Chi Thần Hi
Dịch giả : Tinh Vặn
Nguồn:metruyen.com
Nghe ông nội nói vậy, Trần Anh Nhi ngẩng đầu, mắt đẫm nước nói.
“Nhưng bây giờ Săn Ma Đoàn hoặc là giúp thủ thành hoặc là ở trong ma tộc chiến đấu, làm gì có đủ Săn Ma Đoàn cường đại đi tìm hắn! Hơn nữa ông viết thư cho Thánh Minh, chờ hồi đáp không biết mất bao lâu.”
Trần Hoành Vũ cười khổ nói.
“Vậy chứ làm sao bây giờ? Ông cũng sẽ viết thư cho Khu Ma Quan, xin họ phái một ít thích khách đi. Đây là cách cuối cùng. Trần Anh Nhi, chẳng lẽ chính con không hiểu khả năng hắn sống sót ít ỏi cỡ nào?”
Trần Anh Nhi mím môi, đang lúc cô sắp bật khóc nữa thì bên ngoài truyền đến thanh âm cung kính.
“Điện chủ đại nhân, có Đại Lý Thánh kỵ sĩ trưởng Kỵ Sĩ Thánh Điện xin gặp.”
“Đại Lý Thánh kỵ sĩ trưởng?” Tuy Trần Hoành Vũ bởi vì việc của Trần Anh Nhi mà phiền lòng, nhưng nghe đến vài chữ Đại Lý Thánh kỵ sĩ trưởng thì không dám chậm trễ.
Kỵ Sĩ Thánh Điện chính là đứng đầu Lục Đại Thánh Điện. Tuy Đại Lý Thánh kỵ sĩ trưởng thực lực chưa chắc có trong hàng đầu Kỵ Sĩ Thánh Điện, nhưng quyền thế không thua gì mấy vị đứng đầu, thậm chí còn hơn một số phó điện chủ không đủ thực quyền.
“Mau mời!” Trần Hoành Vũ nói ngay.
Trần Anh Nhi ở một bên không khóc nữa, vội vàng nói với Trần Hoành Vũ.
“Ông nội, Đại Lý Thánh kỵ sĩ trưởng đến vừa lúc, ông để người ta phái mấy Thánh kỵ sĩ tìm giúp đi.”
Trần Hoành Vũ trầm giọng nói.
“Cháu à, con bình tĩnh chút đi, chẳng lẽ ông nội không sốt ruột sao? Đó cũng là cháu gái rể của ông! Chờ ông gặp Đại Lý Thánh kỵ sĩ trưởng rồi nói tiếp. Không ngờ Kỵ Sĩ Thánh Điện đổi Thánh kỵ sĩ trưởng, xem ra Hàn Khiếm sẽ luôn ở lại bên Thánh Minh. Con và bà nội con ở trong phòng chờ chốc lát.”
“Dạ.” Trần Anh Nhi ngoan ngoãn đáp, dìu bà nội đi tới phòng trong.
Đây là nơi Trần Hoành Vũ làm việc, cũng là chỗ của ông và Tam Thủy bà bà. Gian phòng rất lớn, bên ngoài là phòng khách lớn, bên trong có phòng ngủ, phòng kín dùng để tu luyện.
Rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân leng keng. Thanh âm lúc trước bẩm báo lại vang lên.
“Điện chủ đại nhân, Đại Lý Thánh kỵ sĩ trưởng tới rồi.”
“Mời vào.” Sắc mặt Trần Hoành Vũ hồi phục như bình thường.
Cùng với tiếng bước chân leng keng, một kỵ sĩ vóc dáng cao lớn mặc Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp từ bên ngoài bước vào.
Trần Hoành Vũ kinh ngạc nhìn, Đại Lý Thánh kỵ sĩ trưởng này chẳng những mặc nhung trang, thậm chí không tháo xuống mặt nạ. Trong lòng ông có chút không vui. Nơi này không phải chiến trường, chiến cuộc bên Linh Hồn Thánh Điện ổn định, Đại Lý Thánh kỵ sĩ trưởng gặp mình mà còn ăn mặc như vậy thật không đủ lễ độ.
“Đại Lý Thánh kỵ sĩ trưởng Kim Tinh số mười hai Kỵ Sĩ Thánh Điện xin chào Trần điện chủ. Bởi vì có vài điều bất tiện nên không tháo mặt nạ xuống, xin điện chủ tha thứ cho.” Thanh âm hùng hồn từ bộ giáp truyền ra.
Tuổi trẻ như vậy? Đây là phản ứng đầu tiên của Trần Hoành Vũ. Không đợi ông mở miệng, trong phòng truyền ra tiếng hô, chính là giọng Trần Anh Nhi. Ngay sau đó một trận gió thơm ngát thổi qua, Trần Anh Nhi mặc Linh Hồn Thánh Y đã như cơn gió vọt ra, Tam Thủy bà bà không kịp ngăn lại.
“Người, người là…” Trần Anh Nhi đi tới trước mặt Kim Tinh Cơ Tòa kỵ sĩ, giọng run run hỏi.
Nhìn cô, Kim Tinh Cơ Tòa kỵ sĩ cũng kích động lạ thường.
“Anh Nhi, Anh Nhi, cô cũng ở đây, thật tốt quá, tôi đỡ phải đi tìm cô!” Nói rồi Kim Tinh Cơ Tòa kỵ sĩ nhấc tay lên tháo xuống mặt nạ, lộ ra khuôn mặt cực kỳ tuổi trẻ tuấn tú, đó chẳng phải là Long Hạo Thần ư?
Trần Anh Nhi và Long Hạo Thần cộng tác vài năm, rất quen thuộc giọng hắn, bởi vậy Long Hạo Thần vừa mở miệng là cô biết ngay, thế nên mới vội vàng lao ra khỏi phòng.
“Đại ca…” Tựa như gặp được người thân, kêu ra hai chữ đại ca, Trần Anh Nhi nhào vào ngực Long Hạo Thần khóc ròng.
Trần Hoành Vũ ở một bên nhìn trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không biết là chuyện gì xảy ra. Dù là điện chủ Linh Hồn Thánh Điện cấp chín Thông Linh Giả trí tuệ hơn người, cũng chẳng hiểu tình hình hiện tại.
Tam Thủy bà bà đi ra tới trước mặt Trần Hoành Vũ, nhìn Long Hạo Thần thì bà giật mình không thua gì Trần Anh Nhi, nhỏ giọng nói bên tai Trần Hoành Vũ.
“Người thanh niên này là Long Hạo Thần! Sao hắn đến đây, còn trở thành Đại Lý Thánh kỵ sĩ trưởng?”
“Long Hạo Thần là ai?” Trần Hoành Vũ chỉ thấy tên người này quen tai nhưng thoáng chốc không nhớ ra chủ nhân cái tên.
Tam Thủy bà bà biết đến Long Hạo Thần là ở lần thi đấu tuyển chọn Săn Ma Đoàn năm đó. Bây giờ Long Hạo Thần cao lớn hơn trước nhiều, thoạt nhìn trưởng thành, diện mạo càng điển trai. Nếu không phải Trần Anh Nhi kêu tiếng đại ca, chưa chắc bà nhận ra.
“Ông thật ngốc, chính là thiếu niên thiên tài Kỵ Sĩ Thánh Điện, đoàn trưởng Săn Ma Đoàn của Anh Nhi! Người phá hủy Trụ Ma Thần của Xà Ma Thần An Độ Ma Li!”
Nghe Tam Thủy bà bà nói vậy Trần Hoành Vũ mới kịp phản ứng. Thì ra người thanh niên này chính là thiên tài số một trước giờ của Kỵ Sĩ Thánh Điện, con trai quang minh, Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần vừa an ủi Trần Anh Nhi vừa áy náy lần nữa hành lễ với hai trưởng bối.
Tam Thủy bà bà tiến lên mỉm cười gật đầu với Long Hạo Thần, lại kéo Trần Anh Nhi khỏi hắn. Tuy Trần Anh Nhi và Long Hạo Thần từng chung đội Săn Ma Đoàn, nhưng trong mắt Tam Thủy bà bà thì cháu gái mình một chút cũng không thua con trai quang minh. Huống chi Trần Anh Nhi có vị hôn phu, quá gần gũi Long Hạo Thần lỡ truyền ra cái gì khó nghe thì không tốt.
“Đại ca, anh cứu hắn đi!” Tuy Trần Anh Nhi bị bà nội kéo ra nhưng nhịn không được nói.
Long Hạo Thần ngây ra, Tam Thủy bà bà ở một bên đã trách mắng.
“Con bé này, sao không đứng đắn một chút hả! Đại Lý Thánh kỵ sĩ trưởng là đến gặp ông nội con!”
Trần Anh Nhi tội nghiệp nhìn Long Hạo Thần, nói.
“Đại ca, đợi lát nữa tôi nói chuyện với anh. Anh nhất định phải giúp tôi nghen.”
Long Hạo Thần nhìn khuôn mặt cô tràn đầy nước mắt, trong lòng kiềm không được đau xót, không chần chờ gật đầu. Tuy tuổi Trần Anh Nhi lớn hơn hắn, nhưng lúc mọi người cùng đội hắn vẫn xem cô như em gái. Trần Anh Nhi tính tình thẳng thắn, dù thực lực yếu nhất nhưng đối mặt nguy hiểm gì cũng không nhút nhát. Đây là lần đầu tiên hắn thấy cô khóc lóc không để ý hình tượng như thế này.
Trần Hoành Vũ luôn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Long Hạo Thần, thấy Trần Anh Nhi yên tĩnh lại mới chậm rãi nói.
“Thánh kỵ sĩ trưởng, Anh Nhi thất lễ, xin đừng trách. Người là Thánh kỵ sĩ trưởng mới nhận chức?”
Đương nhiên Long Hạo Thần biết ý của Thông Linh Giả, lập tức lấy ra lệnh bài và lá thư của ông nội.
Trần Hoành Vũ nhìn thư của Long Thiên Ấn xong biểu tình lộ vài phần tiếc nuối, bình thản nói.
“Ta hiểu ý của Thiên Ấn huynh, Thánh kỵ sĩ trưởng có thể trước tiên ở lại chỗ chúng ta.”
Long Hạo Thần nói.
“Trần điện chủ, chúng tôi không thể ở lại đây lâu. Sau khi rời đây chúng tôi còn phải tiếp tục đi Mục Sư Thánh Điện hội hợp với đồng bạn cuối cùng.”
Mắt Trần Hoành Vũ lóe tia sáng, nói.
“Thánh kỵ sĩ trưởng, có một việc khiến người thất vọng rồi. Nếu đội Săn Ma Đoàn các người đã giải tán thì ta không định để Anh Nhi lại gia nhập. Con bé sẽ ở lại thánh điện.”
“A?” Long Hạo Thần kinh ngạc, Trần Anh Nhi cũng giống thế.
Từ khi Long Hạo Thần xuất quan, lần lượt hội hợp cùng đồng bạn, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy. Không ngờ Trần Hoành Vũ không đồng ý cho Trần Anh Nhi trở về đội.
Trần Anh Nhi định mở miệng nhưng bị Tam Thủy bà bà đè lại, thậm chí dùng linh lực chặn khả năng nói của cô. Cô chỉ có thể nóng nảy nhìn ông nội và Long Hạo Thần.
Trần Hoành Vũ nói.
“Thánh kỵ sĩ trưởng có thể đại biểu Kỵ Sĩ Thánh Điện, ta không giấu giếm. Nội linh lực bẩm sinh của Anh Nhi trên chín mươi, là Linh Hồn Thánh Nữ từ Linh Hồn Thánh Điện chúng ta, cũng là thiên tài thứ nhất kế thừa Linh Hồn Thánh Y của Linh Hồn Thánh Điện. Cho nên con bé nhất định phải ở lại thánh điện, tương lai không xa kế thừa ta, trở thành điện chủ Linh Hồn Thánh Điện đời tiếp theo. Bởi vậy, thân phận con bé khá đặc biệt, không thích hợp trở thành săn ma giả đi mạo hiểm.”
Nghe lời của Trần Hoành Vũ, Long Hạo Thần im lặng. Hắn quay đầu nhìn Trần Anh Nhi, tuy cô bị bà nội kiềm kẹp nhưng ánh mắt sốt ruột nói cho Long Hạo Thần biết rất nhiều điều.
Long Hạo Thần nói.
“Trần điện chủ, có nên nghe ý kiến của Anh Nhi không? Nếu cô ấy không muốn trở thành săn ma giả nữa thì tôi tuyệt đối không miễn cưỡng. Nhưng ngài cũng biết, mỗi đội Săn Ma Đoàn do mỗi chức nghiệp hợp thành, nếu thiếu Anh Nhi thì chúng tôi không phải đội Săn Ma Đoàn hoàn chỉnh.”
Trần Hoành Vũ lạnh lùng nói.
“Rất đơn giản, cường giả tuổi trẻ trong Linh Hồn Thánh Điện ta rất nhiều, tùy Thánh kỵ sĩ trưởng chọn một người. Ta sẽ báo hướng Thánh Minh ngoại lệ cho đội các người đổi người.”
Ngay cả Tam Thủy bà bà đều nói ông cứng đầu, có thể tưởng tượng tính tình điện chủ Linh Hồn Thánh Điện. Chỉ cần ông quyết định việc gì thì rất ít khi thay đổi.
Long Hạo Thần có chút bất đắc dĩ nhìn Trần Anh Nhi, thấy ánh mắt cô ngày càng nóng vội, đã sốt ruột chảy nước mắt.
“Trần điện chủ, xin ngài suy nghĩ lại. Là điện chủ Linh Hồn Thánh Điện, ngài không có quyền mệnh lệnh săn ma giả.”
Trần Hoành Vũ trầm mặt.
“Thánh kỵ sĩ trưởng, xin chú ý thân phận. Người còn chưa có tư cách nói lời này với ta. Người có thể đi ra ngoài rồi.”
Lệnh đuổi khách. So với điện chủ Ma Pháp Thánh Điện Lý Chính Trực, thái độ Trần điện chủ đối với Long Hạo Thần càng chẳng nể mặt. Đương nhiên nguyên nhân chính yếu trong đó là vì liên quan tới Trần Anh Nhi.
Long Hạo Thần nhíu mày.
“Không, ngài sai rồi, ta tin tưởng mình có tư cách đối thoại với ngài. Trừ Thánh kỵ sĩ trưởng ra, ta còn có được Săn Ma Đoàn cấp danh hiệu.”
Trần Hoành Vũ ngây ra.
“Người thanh niên, nói lời phải biết đắn đo, không phải cái gì đều có thể khoác lác. Người mới bao nhiêu tuổi? Tu vi cỡ nào? Nhờ vào cái gì có được Săn Ma Đoàn cấp danh hiệu?”
Danh hiệu trong miệng Long Hạo Thần tất nhiên ý là Săn Ma Đoàn cấp danh hiệu đỉnh cao nhất. Đây chính là quang vinh vô cùng của Săn Ma Đoàn! Cũng là địa vị tối cao trong Săn Ma Đoàn. Đoàn trưởng Săn Ma Đoàn cấp danh hiệu có đủ tư cách ngồi cùng bàn với điện chủ các thánh điện.
Long Hạo Thần thản nhiên nói.
“Nếu tôi không nhớ lầm thì trong quy định của Liên Minh, có một loại tình huống có thể dưới trong tình trạng tu vi chưa đủ vẫn được cấp danh hiệu. Loại tình huống này là làm ra đủ cống hiến cho Liên Minh.”
Trần Hoành Vũ lạnh lùng nói.
“Ý chỉ việc các người hủy Trụ Ma Thần của Xà Ma Thần An Độ Ma Li? Không sai, công trạng này đích thực có thể cho các người vinh dự như thế. Nhưng hủy Trụ Ma Thần của An Độ Ma Li chỉ là lời nói một phía của các người, tới nay Liên Minh không thể chứng thực. Người tự tiện cho Săn Ma Đoàn mình tăng danh hiệu, có chút kiêu ngạo rồi.”
Long Hạo Thần lắc đầu, nói.
“Không, tôi không nói về cống hiến đó. Trong quy định Săn Ma Đoàn không có điều lệ phá hủy Trụ Ma Thần có thể đạt được danh hiệu. Nhưng trong quy định của Săn Ma Đoàn có một điều này. Nếu như một đội Săn Ma Đoàn đánh chết trên ba ma thần, vậy họ có tư cách đạt được danh hiệu.”
Trần Hoành Vũ chấn kinh.
“Người nói, các người đánh chết trên ba ma thần?”
Long Hạo Thần chân phải giẫm mặt đất, ánh sáng vàng di chuyển, trút bỏ Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp trên người, vén lên tay áo lộ lệnh bài công huân.
“Ghi chép của lệnh bài công huân sẽ không giả tạo, Trần điện chủ có thể tìm người kiểm tra thật giả. Chúng tôi lần lượt giết Xà Ma Thần An Độ Ma Li, Thanh Yêu Kỵ Ma Hệ Nhĩ và Động Sát Ma Thần Khắc La Tắc Nhĩ, hơn nữa một kích cuối cùng đều là do tôi hoàn thành.”
Nghe hắn nói vậy Trần Hoành Vũ biến sắc mặt, Tam Thủy bà bà ở một bên cũng giống ông.
Quá trình đám Long Hạo Thần đánh chết Xà Ma Thần An Độ Ma Li thì hai người có nghe Trần Anh Nhi kể rõ. Không ngờ Long Hạo Thần có thể lần nữa đánh chết hai ma thần.
Đánh chết An Độ Ma Li có thể nói là may mắn, nhưng chẳng lẽ mỗi lần hắn giết chết ma thần đều cho là may mắn sao?
Hơn nữa Long Hạo Thần không nói sai. Theo quy tắc Săn Ma Đoàn, hiện giờ họ đích thực có đủ tư cách đạt được danh hiệu, còn có thể không cần trắc nghiệm đẳng cấp Săn Ma Đoàn nữa, danh hiệu sẽ theo họ mãi mãi. Có thể trở thành đoàn viên Săn Ma Đoàn cấp danh hiệu, quang vinh cao cả này thậm chí còn vượt qua địa vị điện chủ thánh điện.
Dù sao điện chủ thánh điện là người thống trị và chỉ huy, hoặc nên nói là cai quản. Nhưng săn ma giả cấp danh hiệu ở trong Liên Minh Thánh Điện tuyệt đối là anh hùng!
Sắc mặt Trần Hoành Vũ hơi thả lỏng, phản xạ hỏi.
“Vậy hiện tại danh hiệu của các người là gì?”
Long Hạo Thần trầm giọng nói.
“Trước khi rời khỏi Đông Nam Quan tôi đã xin điện chủ Khâu Vĩnh Hạo Chiến Sĩ Thánh Điện làm chứng, chính thức hướng Liên Minh đề ra thỉnh cầu đạt được danh hiệu. Chúng tôi từng ở Khu Ma Quan gặp Săn Ma Đoàn Ma Thần Chi Vẫn, các vị trí giả truyền kỳ. Khi đó Trần Cuồng điện chủ từng hỏi tôi có đồng ý sau này kế thừa danh hiệu của họ, tôi đã từ chối. Chỉ đơn thuần giết ma thần không thể đem lại hòa bình và phát triển cho nhân loại. Khi đó tôi và đồng bạn đã đặt ra danh hiệu tương lai, tên là Quang Chi Thần Hi.”
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu