Chương 204: Đơn độc khiêu chiến
Dịch giả : Tinh Vặn
Nguồn:metruyen.com
“Quang Chi Thần Hi.” Nghe đến bốn chữ này Trần Hoành Vũ rung động, Tam Thủy bà bà trong mắt cũng tràn ngập kinh ngạc. Họ đều nghe ra trong cái tên ẩn chứa ý chí vươn xa.
Nghe bốn chữ này, trong mắt Trần Anh Nhi từ tranh đấu biến bình tĩnh.
Năm đó Long Hạo Thần ở trước mặt Trần Cuồng nói ra danh hiệu Quang Chi Thần Hi, dù là các thành viên Săn Ma Đoàn bọn họ đều chỉ cho rằng đây là mục tiêu xa xôi, thậm chí là ước nguyện mấy trăm năm mới hoàn thành.
Nhưng mới vài năm ngắn ngủi, Long Hạo Thần năm nay chưa đến hai mươi tuổi đã nói cho cô, họ sắp có được danh hiệu Quang Chi Thần Hi. Vinh quang không gì sánh kịp dâng trào trong lòng Trần Anh Nhi. Linh lực màu trắng ngà bỗng phát ra từ người cô. Có thể cảm giác linh lực trong không khí bỗng chấn động một cái, ngay sau đó, chẳng ngờ Trần Anh Nhi đã có thể tự động đậy, sải bước chạy tới bên cạnh Long Hạo Thần.
“Đoàn trưởng, anh nói thật hả? Chúng ta thật có thể được danh hiệu?” Trần Anh Nhi túm lấy cánh tay Long Hạo Thần mạnh lắc lư. Dù cô không quá chú trọng vật chất bên ngoài nhưng làm săn ma giả, Săn Ma Đoàn của mình có được danh hiệu, vinh quang cao cả này dù là Trần Hoành Vũ hay Tam Thủy bà bà đều có chút ghen tỵ.
Nên biết trong lịch sử sáu ngàn năm của nhân loại, Săn Ma Đoàn có thể được danh hiệu không hơn hai mươi đội. Hiện Săn Ma Đoàn cấp danh hiệu chỉ vẻn vẹn có hai đội mà thôi.
Long Hạo Thần mỉm cười nói.
“Tuy thực lực của chúng ta còn kém xa mới xứng với cái tên Săn Ma Đoàn cấp danh hiệu, nhưng chúng ta đích thực đã có danh hiệu của mình.”
“Tốt quá, thật là tốt quá! Đoàn trưởng, mặc kệ thế nào tôi cũng phải trở lại đội, tôi phải cùng mọi người chiến đấu! Nhất định!” Nói xong Trần Anh Nhi bỗng xoay người đối mặt Trần Hoành Vũ.
“Ông nội, ông không thể cản con, ông không có quyền lực ngăn cản một săn ma giả trở về đoàn của mình. Ông biết không? Mấy năm qua, có đoàn trưởng dẫn dắt chúng con ra sống vào chết, vì Liên Minh làm ra cống hiến to lớn. Trong đội, bởi vì con không có cách nào thi triển ma pháp triệu hoán mà luôn vướng chân mọi người. Nhưng đồng bạn con chưa từng biểu đạt bất mãn, bất cứ lúc nào họ đều bảo vệ con ở nơi an toàn nhất. Đặc biệt là đoàn trưởng, mỗi khi chúng con gặp phải cường địch, đoàn trưởng luôn đứng trước nhất, chịu đựng công kích cường đại nhất. Mỗi khi đó con chỉ có thể ở phía sau trơ mắt nhìn mọi người liều mạng, không làm được gì. Bây giờ rốt cuộc con đã là một triệu hoán sư chân chính, rốt cuộc có sức mạnh của riêng minh. Lúc này làm sao con có thể rời đội? Sao con có thể ích kỷ như vậy được? Ông nội, không ai có thể ngăn con được, dù là ông cũng không thể. Trừ phi ông giết con, nếu không thì con nhất định phải trở về đội, phải ở cùng các bạn.”
Trần Anh Nhi nói mấy lời này tha thiết chân thành, nước mắt lần nữa dâng trào, nhưng cô nói rất dứt khoát không có phần gỡ gạc.
Biểu tình Tam Thủy bà bà lộ ra chần chờ. Bà từng là một săn ma giả, đương nhiên hiểu săn ma giả và đồng đội chung đoàn có cảm tình sâu cỡ nào, đó là vô số lần ra sống vào chết bồi dưỡng ra. Tình đồng chí đó nhiều lúc còn quan trọng hơn thân tình gia đình. Giữa họ không biết bao lần vì cứu đối phương mà dốc hết sức, thậm chí gặp phải nguy hiểm tính mạng. Giờ đây Trần Anh Nhi nói như khóc như than, thoáng chốc khiến tâm bà cũng hỗn loạn, liếc hướng Trần Hoành Vũ. Tuy Trần Hoành Vũ sợ vợ nhưng dù sao là điện chủ Linh Hồn Thánh Điện, có cái nhìn đại cục.
Nhìn Long Hạo Thần và cháu gái mặt đẫm nước mắt, sắc mặt Trần Hoành Vũ dần hồi phục bình tĩnh, nghiêm mặt nói với hắn.
“Thật có lỗi, Thánh kỵ sĩ trưởng, ta rút lại lời đã nói, xin lỗi người vì đã nói ra những lời trong lúc kích động. Chúc mừng người đạt được danh hiệu Quang Chi Thần Hi.”
“Nhiều năm nay thánh điện nào trong Lục Đại Thánh Điện, tất cả chức nghiệp giả đều rời xa nhà hy sinh vì mọi người. Không biết bao nhiêu cha mẹ nhìn con mình bước trên chiến trường, cuối cùng đón nhận chỉ có xác họ, thậm chí không có cái xác hoàn chỉnh. Làm điện chủ Linh Hồn Thánh Điện, ta hiểu rõ, Anh Nhi làm săn ma giả là quang vinh cỡ nào. Ta vốn không nên ngăn cản con bé. Đúng vậy, trong lòng ta chắc chắn là có chút ích kỷ, ta chỉ có một đứa cháu gái. Nhưng ta tuyệt đối không phải bởi vì sự ích kỷ này mà ngăn cản con bé không cho về đội.”
Nói đến đây, Trần Hoành Vũ chỉ hướng Linh Hồn Thánh Y trên người Trần Anh Nhi.
“Xin Thánh kỵ sĩ trưởng nhìn đi, hiện tại Anh Nhi đang mặc bộ đồ tên là Linh Hồn Thánh Y, chính là thần khí duy nhất của Linh Hồn Thánh Điện chúng ta. Trên thần khí này khảm một trăm lẻ tám viên linh đan. Là một trăm lẻ tám vị Thông Linh Giả cấp chín ngàn năm nay của Linh Hồn Thánh Điện để lại. Thánh Y này có thể nói là hao phí sức lực mấy chục đời Linh Hồn Thánh Điện chúng ta mới rốt cuộc hoàn thành. Cái ngày nó hoàn thành tới nay, chân chính có thể mặc nó chỉ mỗi mình Anh Nhi. Bởi vì nội linh lực bẩm sinh của con bé hơn chín mươi, có thể chất Linh Hồn Thánh Nữ. Con bé giống như người, cũng là Thần Quyến Giả.”
“Triệu hoán sư không giống như kỵ sĩ các người, triệu hoán sư dù mạnh cỡ nào thì thân thể rất yếu ớt. Linh Hồn Thánh Điện chúng ta không thể không có Anh Nhi. Cho nên, ta không thể để con bé đi mạo hiểm nữa. Cho con bé mười năm thì nhất định sẽ trở thành trụ cột vững chắc của Linh Hồn Thánh Điện. Đến lúc đó, ở trên chiến trường ma tộc con bé sẽ phát huy tác dụng lớn hơn bây giờ nhiều. Vì vậy, làm điện chủ Linh Hồn Thánh Điện, ta nhất định phải ngăn cản con bé quay về đội, hy vọng người có thể hiểu cho.”
“Không được, ông nội, ông không thể ngăn con được! Đoàn trưởng mau truyền tống tôi đi thôi! Nếu vậy thì ông nội cũng chưa chắc tìm thấy tôi!” Trần Anh Nhi lắc cánh tay Long Hạo Thần, muốn hắn truyền tống cô đến Tháp Vĩnh Hằng.
Nhưng Long Hạo Thần không làm như vậy, bởi vì hắn có thể hiểu tâm trạng lúc này của Trần Hoành Vũ. Bây giờ Trần Hoành Vũ giống hệt Dương Hạo Hàm và Long Thiên Ấn ông nội lúc hắn mới kết thúc bế quan. Lúc đó Long Hạo Thần thấy rõ họ rối rắm. Nội linh lực bẩm sinh chín mươi, đối với tòa thánh điện nào đều có ý nghĩa không gì sánh kịp. Ý nghĩa một cường giả kinh khủng, thậm chí là có thể đối đầu với Ma Thần Hoàng, sắp sinh ra. Có cường giả như vậy dẫn dắt, dù là tòa thánh điện nào đều sẽ cực kỳ thịnh vượng. Làm điện chủ, Trần Hoành Vũ muốn giữ lại Trần Anh Nhi không có gì đáng trách.
Hơn nữa Trần Hoành Vũ nói không sai, dù nói cỡ nào thì Trần Anh Nhi là một triệu hoán sư, hắn và Thải Nhi cũng là Thần Quyến Giả nhưng năng lực sinh tồn mạnh hơn cô nhiều. Đặc biệt là hắn, có Tháp Vĩnh Hằng, tùy thời truyền tống đến không gian khác tránh kẻ địch đuổi bắt. Thế nên cuối cùng Long Thiên Ấn, Thánh Nguyệt mới yên tâm cho họ dựng lại đoàn.
“Anh Nhi, đừng gấp gáp.”
Long Hạo Thần vỗ vai Trần Anh Nhi, thế này cô mới yên tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn ông nội đầy cảnh giác, điều này khiến Trần Hoành Vũ thấy chán nản. Nhưng trong lòng ông thầm lấy làm lạ, người thanh niên Long Hạo Thần coi như có bản lĩnh. Tính tình cháu gái thế nào thì ông hiểu rất rõ, tính cách bướng bỉnh của Trần Anh Nhi cực kỳ giống ông, nếu không thật sự khâm phục thì sao có thể ngoan ngoãn nghe lời như vậy. Ít nhất ở bên mình, cháu gái bảo bối này không dễ nói chuyện.
“Trần điện chủ, tôi rất hiểu nỗi lo lắng của ngài. Nhưng Anh Nhi là một phần đội chúng tôi, chúng tôi cần cô ấy. Tôi có thể bảo đảm với ngài cố gắng hết sức bảo vệ an toàn cho cô ấy. Làm đoàn trưởng, bảo vệ mỗi một đồng bạn là trách nhiệm, tôi sẽ cố hết sức làm được điều này. Chỉ cần tôi còn sống thì sẽ không để kẻ địch tổn thương cô ấy.”
Trần Hoành Vũ trầm mặt.
“Nói vậy là ngươi cho rằng mình đã đủ thực lực?”
Long Hạo Thần nói.
“Trần điện chủ, đội chúng tôi là một chỉnh thể, ít nhất trong Săn Ma Đoàn cùng cấp tôi dám nói năng lực sinh tồn của chúng tôi mạnh nhất. Năm đó tiền bối Trần Cuồng từng đưa chúng tôi một trang bị cấp sử thi, tên là Linh Hồn Xiềng Xích. Chắc ngài đã từng nghe Anh Nhi nói, Linh Hồn Xiềng Xích có năng lực cùng chung sinh mệnh. Chính là nói, tôi và đồng bạn rất khó bị kẻ địch đánh lén giết chết, mỗi người chúng tôi đều sẽ chia sẻ tổn thương cho đồng bạn. Không chỉ thế, đội chúng tôi hiện nay các thành viên đều có trang bị trên cấp truyền kỳ. Trước mắt có hai thần khí, trang bị cấp sử thi có bốn cái, đây là chưa tính toán Linh Hồn Thánh Y của Trần Anh Nhi. Về mặt bảo vệ mình thì tôi rất có lòng tin.” Hắn nói hai thần khí đương nhiên là Nhật Nguyệt Thần Oa tấm thuẫn và Lưỡi Hái Tử Thần của Thải Nhi. Bốn trang bị cấp sử thi là Linh Hồn Xiềng Xích, Giai Điệu Vĩnh Hằng, Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán, Lam Vũ, Quang Phù Dung.
Tháp Vĩnh Hằng không nằm trong phạm vi tính toán của Long Hạo Thần. Bởi vì ngoài truyền tống ra, hắn không muốn mượn bất cứ lực lượng nào của nó. Giai Điệu Vĩnh Hằng cũng chỉ bị hắn xem như trang bị truyền tống cấp sử thi mà thôi.
Hai thần khí, bốn trang bị cấp sử thi? Cơ mặt Trần Hoành Vũ co giật. Trang bị siêu cấp biến thành không đáng tiền từ hồi nào? Họ mới bao nhiêu tuổi chứ?
Thoáng chốc Trần Hoành Vũ không biết làm sao để tiếp tục phản bác Long Hạo Thần.
Tam Thủy bà bà nhìn ra chồng chần chờ, nói tiếp.
“Vũ khí rốt cuộc chỉ là vật ngoài thân. Chỉ cần bản thân đủ mạnh mới là bảo vệ chính mình tốt nhất. Bây giờ tuy Anh Nhi đã đột phá cấp bảy nhưng năng lực còn kém rất nhiều. Long đoàn trưởng, không bằng như vậy đi. Chúng ta có thể cho phép Anh Nhi trở lại đội các người, nhưng các người phải bảo đảm trong thời gian nhất định không tiến vào ma tộc chấp hành nhiệm vụ, tốt nhất là ở lại Vạn Thú Quan tham gia thánh chiến, cũng là cống hiến cho Liên Minh.”
“Không được.” Không đợi Long Hạo Thần nói xong Trần Anh Nhi đã dứt khoát từ chối. “Bà nội, chúng con đã là Săn Ma Đoàn cấp danh hiệu, các người không có quyền lực ngăn cản. Con nhất định phải đi cùng đại ca, chúng con nhất định phải cùng nhau chấp hành nhiệm vụ.”
Mắt Trần Hoành Vũ lóe sáng, trầm giọng nói.
“Được, con muốn đi cũng được, nhưng các người phải dùng thực lực chứng minh với ta năng lực tự bảo vệ mình.”
Trần Anh Nhi ngây ra, cô không ngờ ông nội đồng ý nhanh như vậy.
“Làm sao chứng minh?”
Trần Hoành Vũ trầm giọng nói.
“Chỉ cần con và các bạn mình có thể đánh bại ta, ta sẽ thừa nhận năng lực tự bảo vệ bản thân của các người.”
“Điều này là không có khả năng.” Trần Anh Nhi lập tức hiểu ra, ông nội đây là đi đường vòng!
Mặt ngoài đồng ý nhưng dùng cách khác làm khó họ. Trần Hoành Vũ cũng là một trong các cường giả uy tín lâu năm của Liên Minh Thánh Điện, Thông Linh Giả bậc ba cường đại, nội linh lực cao tới ba mươi vạn.
Đương nhiên đối với triệu hoán sư mà nói, linh lực không phải nhân tố tuyệt đối quyết định thực lực. Bởi vì triệu hoán sư quan trọng nhất là triệu hoán vật, linh lực là thứ cần thiết để kéo dài mà thôi. Thế nên trong Linh Hồn Thánh Điện, cường giả cấp chín nhiều nhất trong Lục Đại Thánh Điện, nhưng thực lực tổng thể lại không mạnh nhất. Bình thường triệu hoán sư tu luyện trừ ma pháp triệu hoán ra thì là linh lực, không có kỹ năng khác. Chuyên tâm tu linh lực thì đương nhiên ở mặt này mạnh hơn rất nhiều.
Nói đơn giản, Trần Hoành Vũ linh lực ba mươi vạn nếu đối đầu với Long Thiên Ấn hai mươi mấy vạn linh lực thì thua là cái chắc. Nhưng nếu ở trên chiến trường đối mặt kẻ địch ngàn vạn, tác dụng của Trần Hoành Vũ lớn hơn Long Thiên Ấn nhiều.
Trần Hoành Vũ tức giận nói.
“Nếu đã vậy thì đừng nhắc tới chuyện rời đi nữa. Trong lòng con tính toán cái gì sao ta không biết? Để con về đội, con sẽ lập tức cùng họ đi cứu Dương Văn Chiêu.”
Dương Văn Chiêu? Long Hạo Thần nghe tên này thì lòng máy động. Đợt thi đấu tuyển chọn Săn Ma Đoàn hắn và Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức được tiếng là ba hy vọng tuổi trẻ của Kỵ Sĩ Thánh Điện. Đã lâu rồi hắn không gặp Dương Văn Chiêu, mà gã chẳng những là vị hôn phu của Trần Anh Nhi, còn là cháu của Dương Hạo Hàm, điện chủ Kỵ Sĩ Thánh Điện, Phòng Ngự và Thống Trù Thần Ấn kỵ sĩ.
“Anh Nhi, có chuyện gì? Dương Văn Chiêu làm sao vậy?” Long Hạo Thần vội vàng hỏi Trần Anh Nhi.
Hắn vừa hỏi, hốc mắt Trần Anh Nhi lại đỏ rực.
“Anh ta, anh ta bị ma tộc bắt, sinh tử không rõ.”
Thì ra Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức dẫn dắt hai đội Săn Ma Đoàn, sau khi bắt đầu thánh chiến xâm nhập lãnh địa ma tộc tiến hành chiến đấu hậu phương.
Trong Săn Ma Đoàn đời mới nhất, thứ hạng của họ ở hàng đầu, nói tổng thể thì tố chất đoàn viên không kém đám Long Hạo Thần trước kia. Trải qua rèn luyện không ngừng chiến đấu với ma tộc, đã có bước tiến cực lớn. Lại thêm Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức là người thông minh, cẩn thận, năng lực chỉ huy giỏi, cho đến nay vẫn thuận lợi trong lãnh địa ma tộc, hoàn thành không ít nhiệm vụ khó khăn.
Theo thời gian trôi qua, năng lực thực chiến tăng cao, hai đội Săn Ma Đoàn tiếp bước đám Long Hạo Thần trở thành Săn Ma Đoàn cấp suất.
Tuy con đường khác nhau nhưng bốn Săn Ma Đoàn lấy Long Hạo Thần, Lục Hi, Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức làm đoàn trưởng bây giờ đều là cấp suất trở lên. Thời gian thành lập Săn Ma Đoàn không tới năm năm, trong lịch sử Săn Ma Đoàn không thể không nói là kỳ tích.
Nhưng hai đội Săn Ma Đoàn có Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức thống lĩnh vẫn là xảy ra chuyện.
Thánh chiến đã hai năm, họ luôn chiến đấu trong lãnh địa ma tộc, gần như mỗi năm chỉ trở về Liên Minh một lần để bổ sung. Không lâu trước đó họ ở trong lãnh địa ma tộc chặn giết đội ngũ vận chuyển lương thực của ma tộc. Vốn kế hoạch rất kỹ càng, chiến thuật cẩn thận, nhưng nhiệm vụ không sai sót này gặp phải trắc trở. Nguyên nhân rất đơn giản, họ xui xẻo đụng trúng một ma thần.
Nói đến thì việc này có liên quan Long Hạo Thần. Bọn họ gặp phải ma thần này là chuẩn bị lên tiền tuyến, sau đó vòng qua bên Khu Ma Quan tiếp viện.
Trong đại quân ma tộc trú đóng vài quan ải của nhân loại, tám ma thần ngoài Khu Ma Quan là thực lực yếu nhất. Thống soái chẳng qua là Tình Ma Thần Tây Địch mà thôi. Lúc đó Long Hạo Thần ở Khu Ma Quan, lần lượt giúp Khu Ma Quan giết hai ma thần, chính Tây Địch cũng bị thương không nhẹ. Dưới tình huống như vậy, tất nhiên ma tộc rất chú trọng Khu Ma Quan, lập tức phái một ma thần theo đội vận lương bổ sung lực lượng ma tộc bên Khu Ma Quan.
Thứ hạng ma thần này khá cao, nằm trong hai mươi bốn thứ hạng, là cường giả ma tộc đẳng cấp cao.
Kết quả hai Săn Ma Đoàn có Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức thống lĩnh chạm phải tường đinh. Tuy ma thần này không mang theo Trụ Ma Thần nhưng thực lực vượt xa họ. Kết quả cuối cùng thật bi thảm, hai đội Săn Ma Đoàn gần như diệt toàn quân. Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức trọng thương bị bắt, duy nhất còn sống sót trốn về chỉ có thích khách trong đội Đoạn Ức, gã trở về báo tin.
Địa điểm xảy ra việc cách Vạn Thú Quan rất gần. Khi thích khách truyền về tin tức thì cũng vì trọng thương hết thuốc cứu chữa, đã chết.
Trần Anh Nhi biết được tin này thì sao không nóng nảy chứ? Bỗng chốc cô luống cuống tay chân. Tin tức này mới nhận được ngay hôm qua. Vốn Trần Hoành Vũ, Tam Thủy bà bà không định cho Trần Anh Nhi biết, nhưng trùng hợp bị cô phát hiện.
Nghe Trần Anh Nhi kể xong, sắc mặt Long Hạo Thần biến cực kỳ khó coi. Trước không nói mọi người cùng là Săn Ma Đoàn, đối với Kỵ Sĩ Thánh Điện thì Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức là nhân tài hiếm có! Tương lai rất có thể là kỵ sĩ thiên tài trùng kích Thần Ấn kỵ sĩ. Bọn họ bị bắt, nhìn từ góc độ nào Long Hạo Thần đều phải đi cứu viện. Dù thực lực hiện giờ của họ chưa chắc thành công, nhưng hắn nhất định phải thử xem. Long Hạo Thần luôn nhớ rõ sự quan tâm của Dương Hạo Hàm với mình, nếu không có điện chủ Kỵ Sĩ Thánh Điện ủng hộ, có lẽ trước khi bắt đầu thánh chiến thì hắn rất có thể đã bị Liên Minh đưa đến trước mặt Ma Thần Hoàng.
Hít sâu, Long Hạo Thần nhìn Trần Hoành Vũ, trầm giọng nói.
“Tiền bối, tôi đồng ý đề nghị mới rồi của ngài. Tôi và đồng bạn sẽ khiêu chiến với ngài. Nhưng tôi hy vọng ngài thả lỏng điều kiện một chút. Đối mặt hậu bối chúng tôi, ít nhất ngài có thể không dùng trang bị được không?”
Trần Hoành Vũ không ngờ Long Hạo Thần sau khi suy nghĩ, lập tức đồng ý thử thách rõ ràng khi dễ người ta, bỗng chốc không còn đường vớt vát. Nhưng trong lòng ông cũng dâng lên sự khen ngợi Long Hạo Thần. Thanh niên này quyết định mang đoàn đội khiêu chiến với mình, nghĩa là hắn đã quyết tâm đi cứu Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức.
Nếu không có cháu gái mình gia nhập trong đó, Trần Hoành Vũ mong có một đội Săn Ma Đoàn cường đại làm như vậy. Nhưng liên quan đến cháu gái, sao ông chịu để Trần Anh Nhi mạo hiểm? Tuy nhiên, lời đã thốt ra giờ ông muốn rút lại là không thể nào. Làm điện chủ một điện sao ăn ngang nói ngược được?
“Tốt, ta sẽ không dùng trang bị tiếp nhận khiêu chiến của các người. Thời gian tùy các người chọn, ở trong sân đấu thú của Linh Hồn Thánh Điện ta.”
Long Hạo Thần nhẹ gật đầu, nói.
“Trần điện chủ, chúng tôi và Anh Nhi đã lâu không gặp, xin ngài cho phép được cùng Anh Nhi gặp gỡ, cũng tiện cho sắp đặt chiến thuật.”
“Ừm, có thể. Nhưng nếu các người muốn cứ thế rời khỏi Vạn Thú Quan, vậy các người sẽ bị Linh Hồn Thánh Điện ta vĩnh viễn xếp vào hạng người không được chào đón. Cùng lúc đó, ta sẽ phát động lực lượng thánh điện ngăn cản các người.”
Long Hạo Thần nói.
“Ngài yên tâm, tuyệt đối không xảy ra tình trạng như vậy.”
Nói xong hắn hướng Trần Hoành Vũ hành lễ kỵ sĩ tiêu chuẩn, sau đó đeo lên mặt nạ, dẫn Trần Anh Nhi cùng đi ra ngoài.
“Đại ca, tôi…” Mới ra cửa Trần Anh Nhi lập tức kéo tay Long Hạo Thần, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, kiềm không được lại bật khóc.
Long Hạo Thần sờ đầu cô.
“Cô bé ngốc, khóc cái gì, chẳng lẽ lúc trước chúng ta nhận nhiệm vụ nhẹ nhàng lắm sao? Dù không vì cô thì nếu tôi biết Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức bị kẻ địch bắt đi nhất định sẽ dốc sức cứu ra họ. Cô trước tiên ổn định cảm xúc đã, chúng ta nghỉ ngơi chốc lát sẵn sàng đón thử thách của ông cô. Cô quen thuộc Trần điện chủ nhất, còn cần cô nói cho mọi người.”
“Ừa, ừa.” Trần Anh Nhi gật đầu lia lịa.
Không biết vì sao, từ khi Long Hạo Thần đến, nỗi bất an và nóng nảy trong lòng cô giảm bớt nhiều. Đây là thói quen thành lập lúc trước ở cùng Long Hạo Thần. Dường như chỉ cần có đoàn trưởng thì mọi vấn đề không thành vấn đề. Cảm giác an toàn này hình thành trong khoảng thời gian rất dài, đã cắm sâu trong lòng Trần Anh Nhi.
Long Hạo Thần mang cô cùng đi chỗ Linh Hồn Thánh Điện sắp xếp cho họ nghỉ ngơi. Gặp lại đồng bạn đương nhiên là một mảnh xôn xao. Đặc biệt giữa Trần Anh Nhi và Vương Nguyên Nguyên, họ vốn là chị em tốt, bạn bè tốt. Lần nữa gặp mặt, hưng phấn hét một tiếng chói tai, khiến cảm xúc mọi người đều hào hứng.
Vui sướng trùng phùng rất nhanh bị hiện thực phai nhạt, cảm xúc bình tĩnh lại, Trần Anh Nhi kể lại chuyện đã xảy ra.
Nghe cô kể xong ánh mắt mọi người cùng rơi trên thân Long Hạo Thần, chờ đợi hắn quyết định.
Long Hạo Thần nói.
“Chúng ta nhất định phải vượt qua cửa Trần điện chủ, nếu không ông ấy sẽ không cho chúng ta mang Anh Nhi đi. Hàn Vũ, làm phiền anh đi một chuyến. Anh cưỡi Tinh Vương đi Trấn Nam quan mang về Tư Mã, tập trung toàn bộ lực lượng của chúng ta thì mới có cơ may thắng trận này.”
Hàn Vũ gật đầu, nói.
“Được rồi, tôi đi ngay.”
Long Hạo Thần dẫn y ra đất trống bên ngoài, triệu hoán Tinh Vương, dặn dò vài câu xong Hàn Vũ cưỡi Tinh Vương lập tức bay hướng phương nam.
Từ Vạn Thú Quan đến Trấn Nam quan không xa lắm. Tư Mã Tiên luôn là chủ lực trong đội, qua hai năm rèn luyện thì tu vi chắc chắn tăng lên nhiều. Có thêm gã, Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi hoàn thành hội hợp các thành viên, thực lực cũng đạt đến trạng thái cao nhất.
Trước đây bảy người họ luôn phối hợp với nhau. Nếu thiếu Tư Mã thì thực lực tổng thể sẽ yếu đi, không thành sĩ khí.
Vốn tốc độ nhanh nhất nên là Thải Nhi, nhưng sau khi nàng mất trí nhớ, Long Hạo Thần không yên tâm để nàng đi tìm Tư Mã Tiên. Hàn Vũ ổn trọng, tốc độ bay của Tinh Vương cũng không tệ, y đi là thích hợp nhất. Trở về để Tinh Vương chở cả hai, cùng là quang thuộc tính, họ có thể dùng linh lực giúp Tinh Vương tăng tốc.
Hàn Vũ đi rồi, Long Hạo Thần trở về phòng trực tiếp nói với Trần Anh Nhi.
“Anh Nhi, hãy nói năng lực hiện tại của cô và các loại năng lực của ông cô đi. Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.”
Trần Anh Nhi có chút lo lắng nhìn Long Hạo Thần.
“Đại ca, chúng ta thật có cơ hội sao? Ông nội quá mạnh, chỉ sợ…”
Long Hạo Thần cười to nói.
“Hãy tự tin với chính mình. Thực lực hiện tại của chúng ta không yếu! Hơn nữa chỉ có đối đầu với cường giả trình độ càng cao thì chúng ta mới càng tăng lớn sức mạnh. Tuy chênh lệch giữa chúng ta và Trần điện chủ rất lớn, nhưng tôi tin chỉ cần chúng ta dốc sức phát huy hết sức mạnh, Trần điện chủ sẽ không thật sự làm khó không cho đi.”
Mắt Trần Anh Nhi sáng ngời.
“Đúng rồi, dù gì ông nội là trưởng bối, nếu chúng ta có thể ngăn cản ông trong thời gian ngắn liên tục tấn công, không chừng ông nội sẽ mềm lòng.”
Lâm Hâm ở một bên cười hì hì nói.
“Anh Nhi, nói trước nha, đợi lúc bắt đầu thử thách cô phải dùng ngôn ngữ ép ông ấy không dùng lĩnh vực. Chỉ cần không có lĩnh vực thì chúng ta nhất định có ưu thế đấu một phen. Tôi nói cho cô biết, đại ca ở trong tình huống đấu đơn đã xử lý Động Sát Ma Thần Khắc La Tắc Nhĩ xếp hạng bốn mươi chín. Lúc trước chúng tôi còn nhờ vào cách liên thể tăng linh giúp Hạo Nguyệt tiến hóa đối kháng một vong linh cường giả, linh lực tuyệt đối hơn hai mươi vạn. Ông nội cô không dùng trang bị mà muốn thắng chúng tôi thì không dễ đâu.”
Trần Anh Nhi ngây ra.
“Nói vậy là, đại ca thật sự là Thánh kỵ sĩ trưởng?”
Vương Nguyên Nguyên bật cười.
“Đương nhiên là thật. Cô cho rằng đoàn trưởng đang khoác lác hả? Đây chính là Đại Lý Thánh kỵ sĩ trưởng Kỵ Sĩ Thánh Điện chính thức ban chức. Tôi cho rằng không vài năm nữa thì đại ca có thể trở thành Thần Ấn kỵ sĩ.”
Long Hạo Thần cười khổ nói.
“Cô đừng quá lạc quan, Trần điện chủ có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, mạnh hơn bất cứ đối thủ nào chúng ta từng gặp. Khi chúng ta đối mặt ma tộc, ít nhất quang thuộc tính của tôi có thể khắc chế hắc ám thuộc tính của chúng. Mà đối diện sinh vật vong linh ở thế giới Hạo Nguyệt thì khí thế của nó khắc chế chúng. Nhưng bên Trần điện chủ thì chúng ta không có ưu thế như vậy.”
“Ai nói không có? Có tôi!” Trần Anh Nhi đột nhiên xen vào, đắc ý nói.
“Cô? Triệu hoán sư không biết triệu hoán chẳng lẽ hiện tại biến thành đáng tin rồi?” Lâm Hâm kinh ngạc nói.
Trần Anh Nhi bực mình bảo.
“Có dược ca đừng quá đắc ý, có bản lĩnh chúng ta đấu đơn, lão nương chắc chắn đánh cho ông không tìm ra cái nào nam cái nào bắc luôn, tin hay không?”
Nói rồi cô còn hướng Lâm Hâm vung nắm tay nhỏ nhắn. Cánh tay gầy nhỏ của cô thật không có sức thuyết phục, khiến mọi người bật cười.
Người duy nhất không cười là Long Hạo Thần, hắn gật đầu nói.
“Tốt lắm, Anh Nhi, nếu thật có thể thì cô tìm một sân đấu thử so tài với Lâm Hâm xem.”
“A? Thật sự so tài!? Đại ca, thế này không tốt đâu. Lỡ tôi đem Mạch Đâu biến thành heo sữa quay thì Anh Nhi sẽ đau lòng lắm à.” Lâm Hâm cười hì hì nói.
Long Hạo Thần liếc y, nói.
“Đừng quá đắc ý. Hai năm không gặp, anh tăng tu vi thì chẳng lẽ Anh Nhi sẽ không? Anh Nhi, có thể tìm được sân đấu thích hợp không?”
Mắt Trần Anh Nhi lấp lóe tia sáng, có chút xấu xa liếc Lâm Hâm một cái, gật gù nói.
“Đương nhiên có thể tìm được. Có dược ca, đợi lát nữa bổn cô nương cho ông biết sự lợi hại.”
Lâm Hâm cuộn mình trên ghế nệm làm động tác run bần bật, còn run giọng nói.
“Tôi sợ quá, sợ quá hà. Người đẹp Anh Nhi không đáng tin, quên nói cô biết, bổn ma pháp sư hiện tại đã học được ma pháp công kích, không chỉ biết có hỏa chú thuật thôi nha.”
Trần Anh Nhi ngây ra.
“Anh biết ma pháp công kích? Không phải năm đó anh thề là không học ư?”
Lâm Hâm từ trên ghế nhảy lên.
“Đó là một lúc, không phải cả đời. Đi thôi, đi nào. Để tôi xem coi hai năm nay cô rốt cuộc tiến bộ cỡ nào. Heo con Mạch Đâu chắc có thể biến thành ma thú cấp tám rồi, thậm chí là cấp chín? Không thành vấn đề, đều không phải đối thủ của ca.”
Trần Anh Nhi bĩu môi.
“Sự thật hơn tài hùng biện, hôm nay bổn cô nương không đánh ông thành đầu heo thì theo họ ông!”
Lâm Hâm nhếch môi cười.
“Vậy Dương Văn Chiêu của cô làm sao đây? Sau này chúng ta cứu hắn về lại phát hiện bà xã theo họ người ta, chắc hắn sẽ đau lòng lắm!”
“Ông!!!” Trần Anh Nhi hầm hừ không ra tiếng, nhưng lúc này tâm tình cô là tốt nhất từ hai năm nay. Rốt cuộc cùng đồng bạn một chỗ! Loại cảm giác này thật là tốt.
Lấy thân phận của Trần Anh Nhi tại Linh Hồn Thánh Điện kiếm một sân thi đấu thì cực kỳ đơn giản. Cô dẫn mọi người tới một cái sân khá rộng ở đằng sau Linh Hồn Thánh Điện, nói tình hình với người quản lý xong lập tức trưng dụng.
Đám Long Hạo Thần xem kịch vui, Trần Anh Nhi và Lâm Hâm cùng đi vào sân.
Hai năm không gặp, heo con Mạch Đâu của Trần Anh Nhi rõ ràng biến hóa nhiều. Vốn thân thể hơn mét không lớn lên ngược lại thu nhỏ khoảng một phần ba, nhưng nó cho mọi người cảm giác rất lạ. Da heo con biến thành giống thạch lựu, cho người cảm giác trong suốt. Đặc biệt là đôi mắt kia, con mắt nhỏ xíu tựa bảo thạch sáng ngời. Trên người nó không phát ra khí thế mạnh mẽ, nhưng ở bên cạnh Trần Anh Nhi thì tựa như một phần thân thể cô, có cảm giác phối hợp rất đặc biệt.
Lâm Hâm vừa đi hướng bên kia sân vừa nói.
“Anh Nhi, có cần ca cho mười phút ngâm xướng? Ai, thật không nỡ biến Mạch Đâu thành heo quay.” Nói xong y còn xoa bóp thân hình mũm mĩm của Mạch Đâu, vẻ mặt cười xấu xa nhéo mông nhỏ.
Mạch Đâu phẫn nộ kêu hai tiếng, lập tức nhảy vào ngực Trần Anh Nhi.
“Mạch Đâu đừng giận, lát nữa chúng ta dạy cho hắn ta một bài học.” Lúc này Trần Anh Nhi đã bình tĩnh lại, không bị hành vi vô sỉ của Lâm Hâm chọc tức. Ánh mắt cô nhìn y hơi quái, tựa như vị nữ vương cầm roi da nhìn nô lệ bị cột vào cây.
Rất nhanh, hai người kéo giãn khoảng cách. Long Hạo Thần đứng ở khán đàn phương xa, lớn tiếng nói.
“Các người cẩn thận chút, đừng tổn thương đối phương! Bắt đầu!!!”
Long Hạo Thần vừa nói xong, phía xa khí thế của Lâm Hâm lập tức hoàn toàn biến đổi. Oành một tiếng, ngọn lửa xanh đậm chợt dâng lên quanh người y. Vốn ánh mắt tràn đầy trêu cợt biến lãnh liệt. Chiến đấu với ma tộc, không ngừng giết chóc khiến y tích lũy nhiều sát ý. Chỉ cần vừa tiến vào trạng thái chiến đấu là y như biến đổi thành người khác.
Giơ cao Hỏa Tinh pháp trượng, y không hề có ý nương tay. Nâng lên pháp trượng, sáu đoàn hỏa cầu xanh bay hướng Trần Anh Nhi.
Nói đến thì triệu hoán sư cùng cấp rất khó thành đối thủ của ma pháp sư. Bởi vì triệu hoán ma pháp của triệu hoán sư thời gian ngâm xướng dài hơn ma pháp công kích của ma pháp sư nhiều. Thế nên trước đó Lâm Hâm mới nói cho Trần Anh Nhi thời gian ngâm xướng ma pháp.
Lâm Hâm tự tin là rất có lý. Vốn Tâm Diễm Hỏa Diễm của y mạnh hơn ma pháp sư hỏa hệ nhiều, còn có lực khống chế ma pháp cường đại và năng lực thuấn phát. Một chuỗi sáu hỏa cầu bay ra lập tức tán trên không trung, từ sáu phương hướng mang theo cái đuôi lửa xanh chói mắt bao vây Trần Anh Nhi.
Lấy lực khống chế ma pháp của Lâm Hâm, y có tự tin lúc Trần Anh Nhi ngăn cản không được sẽ dừng lại ma pháp. Kinh nghiệm của y đích thực phong phú, ma pháp sư càng mạnh thì càng không dễ dàng sử dụng ma pháp cường đại. Bởi vì chẳng những tiêu hao rất lớn, thời gian ngâm xướng dài, cũng có nhiều tính không xác định. Nắm giữ chiến trường trong lòng bàn tay mới là mục tiêu của ma pháp sư cường đại.
Đối diện thế công của Lâm Hâm, Trần Anh Nhi tựa như không thèm nhìn, đứng nguyên tại chỗ, tay phải nhẹ điểm hướng heo con Mạch Đâu. Bỗng chốc luồng sáng trắng ngà kỳ lạ bắn ra khỏi ngón tay cô rơi trên người Mạch Đâu.
Ánh sáng trắng ngà này vặn vẹo kỳ lạ, khi tiếp xúc với Mạch Đâu thì thân thể nó bỗng nhiên biến lớn, hóa thành con gấu to trắng tinh đứng lên.
“Grao!!!” Ngửa đầu rống một tiếng, vầng sáng màu băng lam bùng phát từ người nó. Quang hoàn sắc băng lam bỗng lan tỏa bao trùm lấy nó và Trần Anh Nhi.
Trần Anh Nhi lật tay lại, xuất hiện quả cầu thủy tinh cô thường dùng, thanh âm ngâm xướng chú ngữ theo đó vang lên.
*Phụp phụp phụp phụp phụp*
Một chuỗi tiếng nổ, sáu đoàn lửa xanh nổ tung trên mặt băng chụp. Băng chụp xuất hiện nhiều vết nứt, nhưng khi con gấu rống lần nữa thì lại biến vững chắc.
“Như vậy đã nghĩ chặn công kích của tôi? Quá ngây thơ rồi.” Lâm Hâm hừ một tiếng, cũng ngâm xướng chú ngữ.
Công kích mới rồi chỉ là dò xét, y muốn xem thử Trần Anh Nhi làm sao ngăn chặn. Nhưng khiến y rất tò mò là lần này Mạch Đâu biến thân không cần ăn ma tinh. Dường như Trần Anh Nhi giao cho nó năng lực gì đó. Hơn nữa xem Trần Anh Nhi khí thế ung dung khiến Lâm Hâm thấy áp lực.
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu