Chương 3973: Tranh Thuyền

Thuận dòng đi gần nửa ngày, Lăng Hàn rời khỏi Dưỡng Nguyên Hồ Lô.

Hắn cảm thấy đáng tiếc khi bỏ qua tu luyện hôm nay, hắn không đặt việc Hồng Thiên Bộ truy sát trong lòng, hai người sớm như nước với lửa, chuyện này quá bình thường.

- Tu vi a, ta tăng lên quá chậm.

Lăng Hàn thì thào.

Kỳ thật tu vi hắn tăng lên không chậm chút nào, hắn không thể so với một ít kẻ có vận khí siêu cấp mà thôi.

- Nhưng ta thắng ở cơ sở kiên cố.

Lăng Hàn đưa ra đánh giá khách quan.

Phiêu Miểu phong nằm ở hải ngoại, hắn khẳng định phải vượt biển, cho nên, bước đầu tiên cần phải đi tới bờ biển và tìm thuyền ra biển.

Nghe nói hải ngoại hiện tại cực kỳ nguy hiểm, chẳng những không thể bỏ qua Hải tộc, trong biển cũng có rất nhiều hiểm địa, sau khi tiến vào hải vực, hải vực đang sóng yên biển lặng lại xuất hiện sóng lớn, Tầm Bí cảnh cũng có thể bị sóng gió giết chết.

Có đá ngầm nổi lên mặt nước, ban đêm sinh ra tiếng ca thần bí, người đi tới dò xét đều không quay về.

Tóm lại, trong biển có rất nhiều khu vực thần bí, Lăng Hàn không thể không cẩn thận.

Muốn vượt biển cần phải tìm thuyền có kinh nghiệm phong phú, nếu không, vô cùng khả năng không mò được cái gì, ngược lại còn táng thân đáy biển, làm mồi cho tôm cá ăn.

Địa vực Huyền Bắc quốc rất lớn, có rất nhiều thành thị gần biển, cho nên có rất nhiều tuyến đường biển.

Ban đầu, Lăng Hàn khẳng định sẽ lựa chọn tuyến đường gần nhất, nhưng bây giờ bị Hồng Thiên Bộ truy sát, hắn phải suy nghĩ kỹ càng.

Hắn nhanh chóng chọn một nơi, đi tới Tứ Dương thành.

Đây là thành thị ven biển, có bến thuyền nhưng quy mô không lớn, cách hắn cũng không gần, nếu hắn đụng phải Hồng Thiên Bộ, Lăng Hàn chỉ tự nhận mình không may, cùng lắm bỏ chạy là được.

Hắn phát động vận tốc gấp bốn lần tốc độ âm thanh, lúc đi tới Tứ Dương thành cũng mất thời gian gần hai ngày.

Sau khi đi tìm nơi nghỉ ngơi, chờ hắn khôi phục tới trạng thái tốt nhất, Lăng Hàn sẽ tới bến cảng tìm thuyền ra biển.

Không nghĩ tới người ra biển quá nhiều, đò ngang khó cầu, hơn nữa vé thuyền còn quá đắt.

Ngươi thích đi hay không, không đi tự nhiên có người khác chen chút lên thuyền.

Lăng Hàn tìm một chiếc thuyền lớn sắp ra biển, khẳng định đi thuyền lớn càng an toàn và thoải mái hơn, vé lên thuyền phải đấu giá, hắn bỏ ra mấy ngàn ngọc tử mới mua được, vé lên thuyền chẳng khác gì ăn cướp trắng trợn.

Cũng may Lăng Hàn hiện tại không thiếu ngọc tử.

Hiện tại đi lại khó khăn, lực thống trị của hoàng thất không bằng lúc trước, cho nên những thành thị xa xôi như nơi đây không dùng Bắc Huyền tệ, bọn họ trực tiếp sử dụng ngọc tử giao dịch.

Lăng Hàn mang theo rất nhiều pháp khí không gian, bên trong có chứa ngọc tử, có chứa đồ ăn, cái gì cần có đều có, mua vé lên thuyền chỉ là chuyện nhỏ.

Chủ thuyền nói, sáng sớm ngày thứ hai xuất phát.

Một đêm qua đi, sau khi Lăng Hàn kết thúc tu luyện liền tới bến cảng, hắn chuẩn bị lên thuyền.

Hắn định lên thuyền nhưng bị người ta ngăn cản.

- Thật có lỗi, chiếc thuyền này bị một vị đại nhân bao hết, trả vé thuyền cho ngươi!

Một tên thuyền viên nói ra, hắn ném một túi lớn tới.

Lăng Hàn cau mày, nói:

- Ta đã mua vé thuyền, các ngươi có nghĩa vụ mang ta ra biển, hiện tại đột nhiên đổi ý, các ngươi làm lỡ kế hoạch của ta sao?

Người có thể leo lên Phiêu Miểu phong trước chắc chắn chiếm được tiên cơ, từ khi tin tức truyền ra tới bây giờ đã qua bốn năm ngày, Lăng Hàn không muốn lãng phí thêm hai ba ngày.

- Ha ha, chúng ta không có biện pháp, đây là quyết định của lão đại nhà ta, ngươi nói với ta cũng vô dụng.

Thuyền viên nhún vai, dáng vẻ không liên quan tới ta, ngươi đừng làm phiền ta.

Thời điểm cầm tiền rất tích cực, bây giờ lại muốn nói ngang?

Lăng Hàn hừ một tiếng, nói:

- Hôm nay, các ngươi nhất định phải cho ta công đạo!

- Ngươi muốn công đạo gì?

Đột nhiên nghe thấy một tiếng cười lạnh vang lên, một đoàn người trong khoang thuyền bước ra ngoài, cầm đầu là một nam tử trẻ tuổi, hắn chừng hai mươi tuổi, vẻ mặt đầy ngạo mạn.

Phía sau hắn có bảy người, có nam tử trung niên chừng ba mươi, có ông lão tóc bạc hơn bảy mươi, lão giả tóc bạc bước đi long hành hổ bộ, có khí thế bức người.

Hiển nhiên đám người đều là võ giả.

Lăng Hàn phát động nhãn thuật, hắn nhìn thấu tu vi của đám người này.

Hai Tầm Bí cảnh, năm Khai Khiếu cảnh, tu vi người trẻ tuổi kia yếu nhất, hắn chỉ có thực lực Minh Văn cảnh ngang với mình.

Hắn là người đi ra từ lồng giam, nếu không một người trẻ tuổi Minh Văn cảnh làm sao có thể mang theo một đám cao thủ mạnh hơn mình như thế?

Chỉ cần phát động công bằng tuyệt đối ngăn cản hai tên Tầm Bí cảnh, những người khác không đáng kể.

Lăng Hàn suy nghĩ một lúc, sau đó hắn nhìn người trẻ tuổi kia, nói:

- Chính ngươi không quan tâm quy củ, đoạt chiếc thuyền lớn này?

- Ha ha, bản thiếu gia có ngọc tử, thích dùng tiền nện thì sao?

Người tuổi trẻ kia cười to, trong lời nói mang theo phách lối và kiêu ngạo.

Lăng Hàn biết kẻ này bị đè nén trong lồng giam quá lâu, hiện tại thoát khốn xuất thế, bỗng nhiên đưa thân vào thế gian phồn hoa, khẳng định sẽ bị choáng váng đầu óc, kẻ này sẽ biến thành phách lối, Lăng Hàn không cảm thấy kỳ quái.

Nhưng ngươi đã chọn sai đối tượng.

Lăng Hàn lắc đầu:

- Vậy ta đành phải mời các ngươi xuống thuyền.

- Làm càn!

Một nam tử trung niên nhảy ra ngoài, quát:

- Dám nói với thiếu chủ của ta như thế, ngươi chán sống hay sao?

- Đánh gãy hai đùi của bọn chúng, lại rút lưỡi ra, không cần giết người.

Người tuổi trẻ kia nói.

- Thiếu gia nhân từ.

Những người khác lại tán thưởng, người trẻ tuổi cảm thấy lâng lâng giống như mình là quá nhân từ.

Xèo, nam tử trung niên giết tới, hắn tấn công Lăng Hàn.

Hắn là cao thủ Khai Khiếu cảnh, đại khái đã mở hơn hai mươi khiếu huyệt, lúc hắn đấm ra một quyền, chẳng những lực quyền cuồn cuộn, lực lượng trong khiếu huyệt cũng bạo phát giống như ám khí, mặc dù uy lực không bằng quyền cước và binh khí tấn công nhưng thắng ở khó lòng phòng bị.

Lăng Hàn phát động nhãn thuật, mỗi một kích của đối phương đều bị hắn nhìn thấy rõ ràng.

Hắn lao lên phía trước và tiến hành cường công, ầm ầm ầm, Lăng Hàn dùng vài chiêu liền đánh nam tử trung niên rơi xuống thuyền, hắn bay vào trong biển rộng.

- Ừm?

Đám người kia vô cùng ngạc nhiên, không nghĩ tới thực lực Lăng Hàn lại mạnh như vậy.

- Trương Toàn, Triệu Tuyên, bốn người các ngươi cùng tiến lên.

Lão giả tóc bạc lên tiếng.

Bốn tên Khai Khiếu cảnh cùng xông lên bao vây Lăng Hàn.

Lăng Hàn chắp hai tay sau lưng, hiển nhiên hắn không đặt bốn người vào mắt.

- Trang bức!

Người trẻ tuổi nói chuyện khó chịu, đây là đặc quyền của hắn, hắn có cảm giác bị cướp danh tiếng.

- Người trẻ tuổi, ngươi phải trả giá vì sự cuồng ngạo của mình!

Bốn tên Khai Khiếu cảnh cùng tấn công, bọn họ không có chút phong phạm cao thủ nào, bọn họ liên thủ cũng là bình thường.

Bởi vì ở trong lồng gian, Khai Khiếu cảnh không được gọi là cao thủ, cho nên cũng không dưỡng thành khí độ cao thủ.

Lăng Hàn phát động nhãn thuật, hắn nhìn thấu công kích của bốn người và đánh trả.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện