Chương 4389: Thập đỉnh hợp nhất
Khốn kiếp, thiên địa năng cao độ khó.
Lăng Hàn trước đó đột phá cực hạn nhiều lần, cho nên hắn bị thiên địa nhằm vào, hắn chưa gặp qua tình huống tâm ma trúng Lục Tự Chân Ngôn nhưng không suy yếu.
Thập Đỉnh hợp nhất quá nghịch thiên, chí ít Lục Tự Chân Ngôn phiên bản đơn giản hóa không thể địch lại.
Lăng Hàn ngưng tụ thần hồn, đồng thời hắn hóa thành hình người và nghênh đón bóng người cầm kim đao.
Bành!
Chỉ một kích mà thôi, Lăng Hàn bị chém bay, bóng người kia quá mạnh.
Cũng may đây là hồn thể, cho dù bị chém thành hai nửa cũng không có việc gì, hắn chỉ suy yếu một ít hồn lực mà thôi.
Lăng Hàn ngưng tụ thân thể lần nữa, hắn vừa lao tới tấn công bóng người cầm kim đao, vừa toàn lực ngưng tụ Tiên Đỉnh.
Chỉ cần Tiên Đỉnh thành hình, thiên địa không thể làm gì được hắn, bằng không mảnh vỡ Tiên Đỉnh trong thức hải của hắn sẽ mất đi sức sống, sẽ không cách nào dung hợp.
Chiến!
Hắn xông tới, hắn kịch chiến với bóng người để tranh thủ thời gian.
Bóng người màu vàng cầm kim đao điên cuồng chém giết Lăng Hàn, một đao chém hồn thể Lăng Hàn thành hai đoạn, trong quá trình dung hợp, một phần hồn thể của hắn bị chôn vùi.
Lăng Hàn đã bị trọng thương, một khi hồn thể suy yếu tới trình độ nhất định, hắn sẽ biến thành ngu ngốc.
Sau khi ngăn cản mấy đao, Lăng Hàn biết tiếp tục như vậy không được, không cần chờ Tiên Đỉnh hình thành, hắn sẽ bị bóng người chém giết.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể vận dụng át chủ bài.
Hắn điều động sinh linh lực vị diện trong cơ thể, có niệm lực của chúng sinh gia trì, hồn thể của Lăng Hàn tỏa sáng như thần linh.
Bóng người hơi dừng một lúc, dường như rất ngạc nhiên khi nhìn thấy niệm lực chúng sinh trong người Lăng Hàn, ngay sau đó bóng người cầm đao chém tới
Lăng Hàn cản.
Bành! Bành! Bành!
Có niệm lực chúng sinh hóa thành bình chướng bảo vệ, hắn dễ dàng ngăn cản kim đao của bóng người kia, nhưng bị kim đao chém trúng, Lăng Hàn cảm giác niệm lực chúng sinh giảm đi một ít, hắn nhất định phải nhanh chóng ngưng tụ Tiên Đỉnh trước khi bình chướng tan nát.
Mười lần, trăm lần, ngàn lần, Lăng Hàn đã chết lặng, hắn bị chém hơn mấy ngàn vạn đao, sinh linh lực trong cơ thể ảm đạm, nó đã không thể bảo vệ hồn lực của hắn.
Lăng Hàn cắn răng, Tiên Đỉnh mới sắp thành hình, còn kém một ít là thành công.
Liều chết!
Ba, bóng người cầm kim đao chém tới, niệm lực hộ thuẫn của Lăng Hàn vỡ nát, hắn không rút sinh linh lực gia trì lần nữa, bằng không vị diện trong cơ thể hắn sẽ vỡ nát.
Hồn thể của hắn lại không thể va chạm với bóng người cầm kim đao.
Đối với Chú Đỉnh, bóng người cầm kim đao rất khó giải quyết, cho dù là Sinh Đan đỉnh phong cũng có thể bị bóng người chém giết dễ dàng, Lăng Hàn có thể đối kháng lâu như vậy đã là kỳ tích.
Gương mặt bóng người cầm kim đao cứng đờ như gỗ, thậm chí hắn không có ngũ quan, chỉ có gương mặt hình người mà thôi.
Hắn truy sát Lăng Hàn, chỉ biết vung đao chém xuống.
Quá nhanh, Lăng Hàn không thể tránh né hay đón đỡ.
Hắn trúng một đao, Lăng Hàn cảm giác mình bị chém ngang lưng, còn không chờ hồn thể của hắn tái tạo lại, bóng người cầm kim đao lại chém tới, hồn thể của hắn từ hai phân thành bốn.
Lại chém, lại chém, lại chém.
Hồn thể của Lăng Hàn càng ngày càng nhỏ, mỗi một đao như vậy sẽ tiêu diệt một phần nhỏ hồn thể của hắn.
Thiên địa muốn lăng trì hắn hay sao?
Lăng Hàn nhe răng, nếu là lăng trì bình thường thì không có gì, hiện tại thiên địa đang lăng trì linh hồn của hắn.
Còn lại một chút xíu!
Kiên trì!
Bóng người lại vung kim đao lên nhưng không có chém xuống.
Tiên Đỉnh... Hoàn thành!
Trong thức hải của Lăng Hàn chỉ còn lại một cái Tiên Đỉnh, so với mười Tiên Đỉnh lúc đầu, tiên khí nó tỏa ra còn nhiều hơn trước gấp nhiều lần.
Ba, bóng người cầm kim đao vỡ vụn, hắn hóa thành mảnh vụn linh hồn.
Đại bổ!
Mảnh vỡ linh hồn rơi khắp hồn hải, linh hồn khô cạn của Lăng Hàn như nhận được cơn mưa tẩm bổ, hồn thể tăng thêm vài phần sinh cơ.
Hắn tham lam hấp thu và tiêu hóa mảnh vỡ, linh hồn Lăng Hàn đang lớn mạnh nhanh chóng.
Rất nhanh, Lăng Hàn hấp thu tất cả mảnh vỡ linh hồn, linh hồn của hắn cũng khôi phục bảy tám phần.
Mặc dù không bằng thời điểm đỉnh phong nhưng không còn dáng vẻ suýt chết như ban đầu, như vậy còn tốt hơn trước rất nhiều.
Hồn thể Lăng Hàn tươi cười, rốt cuộc cũng thành công.
Tiên Đỉnh duy nhất đã hình thành, linh hồn của hắn lớn mạnh không ít.
Nhưng nụ cười của Lăng Hàn nhanh chóng biến thành cười khổ, nhục thể của hắn biến thành bùn nhão.
Tái tạo cho ta!
Ông, Tiên Đỉnh duy nhất phóng xuất sinh cơ cường đại rót vào trong cơ thể Lăng Hàn, hắn nhanh chóng khôi phục thương thế.
Một tháng sau, Lăng Hàn miễn cưỡng dựng lại khung xương, sau đó hắn lại phục dụng không ít đan dược, một tháng sau cơ quan nội tạng phục hồi như cũ, hắn lại mất thêm một tháng khôi phục da thịt.
Đến tận đây, hắn đã khôi phục hơn phân nửa.
Lăng Hàn ngồi dậy, đây là lần đầu tiên hắn di chuyển thân thể suốt mấy tháng qua.
Hắn tiếp tục chữa thương, vào lúc này, hắn mới có thời gian quan sát Tiên Đỉnh của mình một cách nghiêm túc.
Chất liệu của Tiên Đỉnh vẫn là viễn cổ tiên môn, nhưng trên thân đỉnh có đồ án các thần thú Long, Phượng, Kỳ Lân, giống như mỗi một con đều có thể khôi phục sống lại.
Đây đều là Tiên Đỉnh, không phải một kiện pháp khí hay sao?
Lăng Hàn hoài nghi, bởi vì hắn cảm giác Tiên Đỉnh bộc phát có thể nghiền ép chúng sinh.
Đây chính là mười đỉnh hợp nhất, trình độ chắc chắn không cần phải nói, tuyệt đối vượt qua tiên kim nhị tinh, thậm chí tiên kim tam tinh.
Trong Tiên Đỉnh xuất hiện một tia sáng.
Mười đạo thần mang tự động dung hợp cùng với mười Tiên Đỉnh, bên trong chín đạo lôi đình, dùng Hỗn Độn Thần Lôi làm chủ, lôi đình tự động bổ sung thần mang còn thiếu, Huyễn Cảnh Hắc Mang cũng bám vào, cho nên thần mang có hai thuộc tính.
Tổn thương và huyễn cảnh.
Hiện tại uy lực của thần mang lớn bao nhiêu?
Lăng Hàn hết sức tò mò, mười đỉnh hợp nhất tạo thành chất biến.
Lăng Hàn kiên nhẫn dưỡng thương, lại qua một tháng, hắn mới đứng dậy rời đi.
Hơn bốn tháng, hắn liên tục dưỡng thương suốt bốn tháng, nhưng bây giờ thương thế của hắn đã khỏi hẳn, cũng là lúc nên rời đi.
Sau khi mười đỉnh hợp nhất, Tiên Đỉnh mới còn chưa tu đến viên mãn, hắn tạm thời không có suy nghĩ đột phá Sinh Đan, cho nên hắn cũng không tiếp tục chờ đợi tại nơi này.
Hơn nữa, hắn cảm thấy chiến lực tăng nhiều, đang muốn tìm đám người Đổng Khiếu thử một chút.
Hắn ra khỏi tổ kiến, phát hiện bên ngoài có một người đang ngồi xếp bằng.
Là Phùng gia Phùng Côn, Sinh Đan hậu kỳ.
Lăng Hàn cởi da Hư Không Thú, hắn bước tới gần Phùng Côn.
Phùng Côn phát giác, hắn mở mắt nhìn về phía Lăng Hàn, trên mặt còn mang theo thần thái ngạc nhiên.
Tiểu tử này tự mình đi ra?
Như thế nào, biết không thể trốn cho nên từ bỏ ý niệm chạy trốn, từ đó muốn tử chiến một trận?
Rất tốt, thành toàn cho ngươi.
- Rốt cục không tránh nữa sao?
Hắn từ tốn nói, thân là Sinh Đan hậu kỳ, hắn nắm giữ quyền chủ động tuyệt đối.
Lăng Hàn cười một tiếng:
- Mấy con chó dại, lúc trước ta lười chấp nhặt các ngươi, các ngươi cứ lao tới cắn chặt không buông, hôm nay ta sẽ giải quyết tất cả, tránh các ngươi làm phiền ta.
- Tiểu bối, ngươi lấy dũng khí từ nơi nào?
Phùng Côn cười lạnh, hắn nhanh chân tới gần Lăng Hàn.