Chương 320: Chạy Tới Phủ Thành Chủ (2)
Cát Đồ liếc nhìn hắn một cái, lúc này kiềm chế lửa giận trong lòng, mang theo Lăng Tiếu đi tới nhà của mình.
Lăng Tiếu lúc này chậm rãi giải thích cho Cát Đồ nghe.
- Cuồng Hổ là người hầu ta vừa thu, lần trước đã tham gia tranh cử đệ tử ngoại môn, bị người ta đánh gãy chân, ta cảm thấy hắn làm người không
tệ, cho nên ý định nhờ sư phó của ta luyện chế sinh cốt đan thay cho
hắn, không nói gạt ngươi, hôm nay ta tới Linh Thảo Đường cũng là vì tìm
Hoàng Tủy Thảo, Đồ lão, ta cũng không phải giấu diếm ngươi cái gì, một
lò Tam phẩm đan dược có thể luyện chế ra hai khỏa sinh cốt đan, vừa vặn
ta muốn một khỏa, ngươi muốn một khỏa, đây không phải vẹn cả đôi bên
sao? Đương nhiên nếu như Đồ lão cảm thấy ta đang lừa gạt, hiện tại rời
đi, hôm nay ngươi xem như chưa gặp qua ta.
Dứt lời Lăng Tiếu làm dáng quay người rời đi.
Nghe Lăng Tiếu giải thích, Cát Đồ lập tức thoải mái, nhưng mà nhìn thấy
Lăng Tiếu muốn đi, trong nội tâm sốt ruột, tiến lên ngăn đường Lăng
Tiếu.
- Tiểu Tiếu đừng nóng vội ah, phải.. Là lão Cát ta sai, ta... Ta không
nhìn được nhân tâm ngươi đừng để trong lòng, hiện tại quay về ta lấy
linh thảo sinh cốt đan, luyện chế ra đan dược chỉ cần một khỏa là được
rồi.
Lăng Tiếu là đệ tử Dược Phong không sai, lệnh bài kia không thể làm giả, vừa vặn Lăng Tiếu lại xuất hiện ở Linh Thảo Đường, đây nhất định là đặc quyền phong chủ Dược Phong cho, bằng không thì dùng thân phận đệ tử nội môn của Lăng Tiếu không có tư cách lên lầu ba, thẻ khách quý phải dùng
tới năm khối huyền tinh đấy, người bình thường đúng là không có khả năng này.
Lăng Tiếu gặp Cát Đồ có lẽ chỉ là trùng hợp, huống hồ chuyện cháu gái
trong nhà tiên thiên tàn phế không nhiều người biết, hắn cũng không cho
rằng Lăng Tiếu vừa trở thành đệ tử nội môn lại biết.
Huống hồ Lăng Tiếu nếu quả thật lừa gạt linh thảo của hắn, cũng không
cần cho Lý Cuồng Hổ xuất hiện trước mặt của hắn, nghe Lăng Tiếu giải
thích, tin tưởng Lăng Tiếu không lừa gạt hắn.
Người ta mặt ngoài vừa ý là chiếm tiện nghi một viên đan dược, nhưng mà
một viên đan dược là đủ trị chân cháu gái của hắn, ăn nhiều cũng vô
dụng, cho nên nhiều ra một viên cho Lăng Tiếu cũng không sao cả, chỉ cần cháu gái đứng lên thì đáng giá.
Đương nhiên Lăng Tiếu sẽ không thực rời khỏi, hắn thầm nghĩ chứng minh mình không có lừa gạt Cát Đồ a.
Hai người rất nhanh đã tới phủ thành chủ, trong này xem như quy mô cũng
xa hoa, nhưng mà chẳng qua là tốt trong mắt người thế tục mà thôi, đối
với tu luyện giả chính thức mà nói chỉ có nơi thiên địa linh khí sung
túc mới là nơi tốt chính thức.
Lăng Tiếu và Cát Đồ một đường đi vào phủ, một đường đình hiên lầu các,
cầu nhỏ nước chảy, hòn non bộ... Hoàn cảnh duy mỹ bất phàm.
Lăng Tiếu khen.
- Đồ lão thật đúng tốt lịch sự tao nhã.
Cát Đồ biết rõ Lăng Tiếu nói cái gì, lúc này đáp:
- Đây đều là ta làm cho cháu gái, nàng từ nhỏ bị bệnh tự bế, không chịu
tiếp xúc với bên ngoài, chỉ có thể làm nơi này đẹp một chút, làm cho
nàng từ từ tốt lên mà thôi.
Lăng Tiếu gật gật đầu tỏ vẻ lý giải.
Sau khi đi tới trước đình, từng tiếng đàn vang lên.
Cát Đồ vung tay ý bảo Lăng Tiếu dừng lại, hai người tĩnh tâm nghe khúc đàn.
Tiếng đàn ai oán bi thương như nước chảy, âm luật dường như câu nhiếp
nhân tâm, trong âm luật giống như nhìn thấy một thiếu nữ u buồn đang
đánh đàn giải sầu, nàng khát vọng tự do, hướng tới khoái hoạt, nhưng mà
không biết làm thế nào mới được, chỉ có thể ở cô độc trong thế giới của
mình, lại không người có thể cảm nhận được thống khổ và buồn bực của
nàng.
Một khúc cuối cùng a!
Lăng Tiếu không tự giác rơi lệ. Hắn chưa từng nghĩ tới có người khảy đàn ra âm luật động nhân tâm như vậy, hắn vốn là một người kiên cường, cho
dù hắn tổn thương nặng thế nào cũng chưa chắc khóc, thế nhưng mà hôm nay nước mắt không tự giác chảy xuống, hắn xác thực cảm nhận được cô tịch
và cô đơn của đối phương.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu như mình là người cô đơn và tịch mịch,
chính mình phải chăng có kiên cường sống tiếp không? Có lẽ hắn tình
nguyện chết đi còn tốt hơn phải sống.
- Chúng ta đi qua đi, nàng chính là cháu gái của ta đấy.
Cát Đồ lau sạch nước mặt, nhìn qua Lăng Tiếu nói.
Lăng Tiếu đi theo Cát Đồ qua cầu nhỏ, đi vào trong đình viên.
Chỉ thấy một thiếu nữ chừng mười bảy mười tám tuổi ngồi ở trên giường,
hai tay đặt lên đàn tranh, đôi mắt dễ thương động tình nhìn qua đàn cá
bơi trong ao, trên mặt nhã nhặn lịch sự không có nụ cười, giống như đang đắm chìm trong đàn cá bơi qua lại, nhưng mà đang tự giễu mình không
được tự do như đàn cá.
- Bối Hân, gia gia tới thăm ngươi.
Cát Đồ đi tới trước cháu gái và hiền lành nói ra.
Cát Bối Hân quay mặt lại, mỉm cười nói:
- Gia gia ngươi tới rồi, ngươi...
Thời điểm nàng muốn nói gì đó, đã thấy sau lưng gia gia còn có một thanh niên lạ lẫm đi tới, trong lúc nhất thời thất thần nói không ra lời.
Lăng Tiếu cũng thất thần.
Hắn là bị kinh diễm!
Vẻ mặt tinh tế giống như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, đôi mắt dễ thương, cái làm da như quỳnh ty, hàm răng trắng đều... Đẹp tới mức khiến người
ta hít thở không thông, sắc mặt hơi tái nhợt, người nào nhìn qua cảm
thấy đau lòng, thực hận không thể ôm mỹ nhân trong ngực on ủi vỗ về.
Một bộ lụa mỏng trắng thanh lịch cũng không che lấp dáng người lung linh của nàng, vũ mị hấp dẫn động lòng người, ngược lại tăng thêm vài phần
thoát tục, càng giống như tiên nữ không ăn khói lửa nhân gian, càng
khiến người ta thích thú.
Cát Bối Hân đẹp không kém gì Vân Mộng Kỳ, so với Bạch Vũ Tích, Vi Đại
Nhi, Vũ Tư Tuyết, Ngọc Liệt Diễm... Còn đẹp hơn vài phần, cũng chỉ có
Vân Mộng Kỳ, Băng Nhược Thủy hai nữ là có thể tranh sắc với nàng, nhưng
mà ba nữ lại có hương vị khác nhau.
- Bái kiến Cát tiểu thư, tại hạ Lăng Tiếu, lăng của lăng tiêu cửu thiên, tiếu của tiếng cười.
Lăng Tiếu tươi cười như tắm trong gió xuân.
Cát Bối Hân nhìn qua Lăng Tiếu tuấn lãng, sắc mặt hơi hồng lên, sắc mặt
cũng né tránh, dường như không dám nhìn thẳng vào Lăng Tiếu.
Chẳng biết tại sao nàng đối mặt thanh niên này thì tim đập mạnh, thân thể xuất hiện cảm giác khẩn trương trước nay chưa từng có.
Nàng từ khi sinh ra tới bây giờ cơ hồ không có tiếp xúc qua bao nhiêu
người khác phái, bình thường cũng chỉ nghe qua nha hoàn nói một ít
chuyện lý thú giữa nam và nữ, ngược lại cũng biết không ít câu chuyện
nam nhân cầu ái.
- Chẳng lẽ là gia gia an bài...
Thời điểm nàng đang suy tư, Cát Đồ đánh gãy suy nghĩ của nàng, hưng phấn nói:
- Bối Hân, tiểu Tiếu kết giao với gia gia nhiều năm, hắn có năng lực giúp ngươi đứng lên.
- Thực... Thực có thể chứ?
Cát Bối Hân mừng rỡ như điên hỏi lại Cát Đồ.
Cát Đồ còn chưa nói xong, Lăng Tiếu cũng đã đi tới, ôn nhu nói
- Có thể cho ta xem chân ngọc của tiểu thư hay không?
Nếu đổi là người khác chắc chắn sẽ bị mắng là sắc lang, dám đường đột mạo phạm giai nhân.
Nhưng mà Cát Bối Hân không có chút tâm cơ nào, nhìn qua ánh mắt thanh
tịnh tha thiết của Lăng Tiếu thì nàng vô ý thức gật đầu một cái, phát ra tiếng "Ân" như muỗi kêu, gương mặt tái nhợt của nàng hồng lên, càng
xinh đẹp tới cực điểm.