Chương 210: Thần Long
Tiểu Giác? Ngu Đao và Địch Ngược nghe thấy lão nhân nhăn mặt nói vậy thì sửng sốt. Ngu Đao nhíu mày nói: "Tiền bối, tới tìm Tiểu Giác?" Ngu Đao cũng không vì các lão nhân cường mạnh mà kính nể, khẩu khí vẫn ngang ngạnh vô cùng.
Hắc lão nhân đứng đầu mười vị tiên thú ở rừng rậm Thôn Ma chính là Kim Viêm. Nghe Ngu Đao nói, mắt Kim Viêm vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, chẳng thèm liếc mắt nhìn Ngu Đao, người đứng bên cạnh Kim Viêm là Minh Diễm trừng mắt nói: "Tiểu bối, lẽ nào chúng ta tới tìm ngươi? Đừng có làm vướng chân, nếu như Tiểu Giác xảy ra chuyện gì, lão phu sẽ lấy mạng ngươi!"
Khuôn mặt Ngu Đao co giật, cũng biết đây không phải lúc, nên lão cố gắng kìm chế lửa giận trong lòng, hai mắt trừng lên nhìn Minh Diễm, lúc này Địch Ngược đi tới cười nói: "Các vị tiền bối, ở đây không có Tiểu Giác, chỉ có Lôi Cương đang độ kiếp thôi"
Kim Viêm chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Địch Ngược nói: "Các ngươi chắc biết Lôi Cương độ kiếp gặp phải tình trạng kỳ lạ đúng không? Thiên kiếp như vậy làm sao một Cương vương có thể vượt qua được?
"Tiền bối, người biết Lôi Cương?" Địch Ngược vừa sửng sốt lẫn nghi ngờ nói.
Kim Viêm hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm Địch Ngược một lúc rồi nói: "Ngươi là người nhà Địch gia?"
Địch Ngược ngẩn người, hai mắt đầy nghi ngờ nói: "Ta là Địch Ngược, tiền bối biết Địch gia?"
"Địch Chấn là gì của ngươi? Lão phu cảm nhận được trên người ngươi có khí tức của hắn…" Kim Viêm chậm rãi nói, khuôn mặt Địch Ngược như dại ra, vẻ mặt không tin được nhìn Kim Viêm khiếp sợ nói: "Tiền bối, người biết gia phụ của ta sao?"
"Kim tiền bối, là các người sao?" Đúng lúc này một tiếng nói kích động vô cùng vang lên. Một lão nhân áo trắng, đầu tóc rối bù xuất hiện bên cạnh Địch Ngược, ánh mắt vô cùng xúc động nhìn Kim Viêm.
"Địch Thanh?" Kim Viêm nghi ngờ nhìn lão nhân áo trắng đột nhiên xuất hiện, có chút không vững tin nói.
"Kim tiền bối, thật không ngờ…không ngờ Địch Thanh còn có may mắn nhìn thấy người, Minh tiền bối, Thụ tiền bối, Lam tiền bối…" Lão nhân gọi tên mười vị tiền bối một cách quen thuộc với một sự kích động không gì sánh được.
Khuôn mặt Địch Ngược khẽ động, nhìn lão nhân đầu tóc bù xù nói: "Thanh thúc thúc, người biết bọn họ sao?"
"Hỗn láo! Ngược nhi, mười vị tiền bối đây chính là ân nhân cứu mạng của cha ngươi, nếu như không có mười người bọn họ, cũng không có ngươi đâu. Mười vị tiền bối đây chính là đại ân nhân của Địch gia" Khuôn mặt lão nhân trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói.
"Bọn họ…theo như người nói…phụ thân…" Địch Ngược chấn động nhìn mười người Kim Viêm mà không giấu được sự khiếp sợ. Nhìn thấy họ gật đầu, Địch Ngược hít một hơi thật sâu, nói: "Địch Ngược xin ra mắt mười vị tiền bối."
"Được rồi, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, không ngờ một con rắn nhỏ trong rừng rậm Thôn Ma chúng ta bây giờ cũng trở nên mạnh như vậy rồi." Kim Viêm thở dài nói.
Các trưởng lão của Địch Ngược Thành kinh sợ vạn phần nhìn mười người đột nhiên xuất hiện, rồi lại nhìn bộ dạng kích động của nam tử trung niên áo trắng và vẻ mặt chết lặng của Địch Ngược. "Tại sao lại kích động như thế? Mười vị này rốt cuộc là ai?" Phía sau trưởng lão Địch gia có mấy trăm vị lão nhân, trong đó có hai vị vẻ mặt tái nhợt nhìn mười lão nhân, đối với Kim Viêm thì càng kính nể. Hai người đó chính là người trong Long lân đoàn trước đây tên Lưu Ngọc và Lý Chân.
Có nhiều người ngơ ngác nhìn lão nhân áo trắng đầu tóc bù xù Địch Thanh. "Không phải lão nhân này là người chăm sóc hoa cỏ ở ngũ hành bảo tháp sao? Lẽ nào thân phận không phải vậy?" Không ít khách khanh trưởng lão âm thầm hối hận vì trước kia không có quan hệ tốt với lão.
"Địch Thanh có được ngày hôm nay là nhờ các vị tiền bối ưu ái!" Địch Thanh cung kính nói.
Kim Viêm gật đầu, tiếp tục nhìn về ánh sáng màu tím phía trước.
"Rầm, rầm, đoành…" tiếng sấm đinh tai nhức óc không ngừng vang lên, tạo nên áp lực kinh khủng, một luồng sét ánh tím lại đánh xuống, tỏa ra ánh sáng lần này lớn hơn vài phần, lực sét đánh khiến kẻ khác hết hồn lạnh lưng.
Địch Ngược cũng không còn kích động, nhìn mấy người Kim Viêm, hít một hơi thật sâu, trong lòng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Thật tốt là Lôi Cương cũng chưa chết, nếu mười vị tiền bối trách tội lên Thành Địch Ngược thì hậu quả thế nào Địch Ngược cũng không dám tưởng tượng. Trong số mười vị lão nhân thì có chín vị là Cương đế Huyền giai, còn vị hắc lão nhân này cũng thâm sâu khó lường.
Địch Ngược hồi tưởng lại trước kia gia phụ có nói: "Ngược nhi, tuy rằng các cường giả xưa đều đã tiến nhập khe sấm chớp mưa bão không quay trở ra, thế nhưng ngươi phải nhớ kỹ, cao thủ Huyết Ngục rất nhiều, có nhiều cao thủ ẩn cư bên trong rừng rậm ở phía đông của Huyết Ngục. Rừng rậm Thôn Ma cũng có che giấu khá nhiều cao thủ khó lường, phải tránh đi vào đó!"
Lúc này Địch Ngược đã rõ lời gia phụ nói trước đây, mười vị lão nhân này tu vi rất kinh khủng, nhất là vị hắc lão nhân. Không có cách nào nhìn thấu tu vi của lão, Địch Ngược đạt tới Cương đế cũng được vạn năm, cũng vẫn dừng lại tại Hoàng giai, Cương đế lên được tới một giai cũng khó bằng lên trời."
"Đoành…" lúc luồng sét thứ tám mươi đánh xuống thì tâm trí Ngu Đao gần như tuyệt vọng. Luồng sét ánh tím rất mạnh, rất nhanh lập tức trở nên bành trướng thành hình dạng không kiểm soát được.
Lông mày Kim Viêm rung lên, mắt nhìn bốn phía, nhìn về phía sau, chỗ các vị trưởng lão Thành Địch Ngược nói: "Nếu như không muốn chết thì bảo họ nhanh chóng rời khỏi thành ngay, không trừ một ai" Lập tức Kim Viêm nhìn về phía chín vị lão nhân, môi khẽ nhúc nhích, mấy người Địch Ngược cũng chẳng nghe được âm thanh gì.
Địch Thanh đứng bên cạnh Địch Ngược trừng mắt nói: "Ngược nhi, còn không mau bảo bọn chúng rời đi?"
Địch Ngược chấn động, nhìn về phía các trưởng lão của Thành Địch Ngược cùng với gia chủ của mười thôn trang lớn cao giọng quát: "Rời khỏi phạm vi Thành Địch Ngược ngay lập tức!"
Có mấy tên khách khanh trưởng lão còn nghi ngờ thân phận của nam tử trung niên áo trắng, nhưng đám trưởng lão của Thành Địch Ngược thì giật mình, nhanh chóng rút lui, trong đó có cả Địch Tàn và Quân đại trưởng lão. Điều đó khiến mấy tên khách khanh trưởng lão không chút nghĩ ngợi nhanh chóng bay khỏi phạm vi Thành Địch Ngược.
"Vâng, sư tôn!" Địch Tàn và Quân đại trưởng lão cùng đồng thanh nói. Những lời này như là một đòn đánh vào đám khách khanh trưởng lão. Ngay cả đám gia chủ cũng khiếp sợ. Lập tức những người tu luyện từ Thành Địch Ngược không ngừng bay ra khỏi phạm vi của bức tường, chỉ còn lại mười vị tiên thú, Địch Thanh, Địch Ngược và Ngu Đao.
"Cùng nhau bố trí kết giới ngay. Hôm nay thiên lôi quá mạnh, đến lúc đó sợ rằng đại sự không ổn, ta phải bố trí kết giới chống đỡ." Kim Viêm trầm giọng nói. Sau đó một luồng sét cuối cùng chầm chậm hình thành, khiến cho bầu không khí trở nên nặng nề uy thế khiến nội tâm Kim Viêm nhảy lên đủ thấy sắp xảy ra chuyện rất kinh khủng.
Rất nhanh, mười ba vị cao thủ đỉnh cấp bố trí xong mười ba đạo kết giới bao phủ phía trước đạo thiên lôi đang phình lên.
"Ầm ầm…" trên trời không ngừng dậy sấm, những tia sét chói lòa lóe lên liên tục, khiến kẻ khác nhảy dựng lên sợ hãi.
"Rầm…" một tiếng sét nổ vang vọng toàn bộ Huyết Ngục.
Tại cực bắc của Huyết Ngục, một người đàn ông khôi ngô vạm vỡ khoác bộ da hổ đang ngồi tọa thiền bỗng mở trừng mắt, nhìn về phía đông Huyết Ngục khiếp sợ lẩm bẩm nói: "Chuyện gì vậy? Sao lại kinh khủng như thế?" lập tức thân thể y biến mất.
Phía tây nam Huyết Ngục, một lão nhân đang ngồi xếp bằng trên núi bỗng mở mắt, lộ ra vẻ khiếp sợ, ngưng trọng nói: "Thật là một thiên kiếp khủng khiếp!" Lập tức lão nhân chậm rãi biến thành một luồng ánh sáng hướng trung bộ Huyết Ngục vọt tới.
"Luồng sét thứ tám mươi mốt!" Vô số người tu luyện đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, dường như là vừa có một con thần long thật lớn từ thời viễn cổ giáng xuống. Rốt cuộc độ kiếp cũng xong rồi sao? "Rầm" khi luồng sét thứ tám mươi mốt đánh xuống, trong nháy mắt ánh sáng màu tím tràn ra mười ba cái kết giới, nghiền nát mười hai cái, chỉ còn lại một vòng kết giới cố gắng chống đỡ. Ngoại trừ Kim Viêm, mười hai cường giả đều đồng thời phun ra máu.
"Grào…" một tiếng rồng gầm rú vang vọng đến chân trời, khí thế tản ra mạnh mẽ. Sau khi làn ánh sáng tím tản đi, mười ba vị cường giả liên tục lùi về phía sau, ánh mắt khiếp sợ vạn phần, ngay cả Kim Viêm cũng lộ ra vẻ mặt không tin được vào mắt mình.
Bỗng nhiên, khuôn mặt mười vị tiên thú biến sắc trở nên trắng bệch.
"Grào…"
"Grào…" tiếng mười con mãnh thú rống lên giận dữ, mười tiên thú trong nháy mắt hiện nguyên hình.
Vô số người tu luyện không tin nổi vào mắt, khi thấy một con thần long màu tím khổng lồ xuất hiện từ trong vầng ánh sáng màu tím. Thần Long? Sao có thể là Thần Long? Không thể có chuyện đó.