Chương 467: Hiện thân rồi
Bên ngoài mộ địa của Viễn cổ hoang long, một nhóm sáu võ giả Thông Thần cảnh Tư Đồ Kiệt, Thanh Minh, cộng thêm bốn người Tào Chỉ Lam, Phan Triết, Thương Lan, Chung Ly Độn, tổng cộng mười cao thủ đến từ Vô Tẫn hải yên lặng chờ đợi gì đó.
Ngân Huy đứng cách mười người mười thước, bình tĩnh, không lộ ra chút sợ hãi nào.
Nơi này là đáy biển, là phạm vi thế lực của Ngân Sa tộc, bản nhân Ngân Huy lại có tu vi Thông thần nhị trọng thiên chi cảnh, so với kia đám người Tư Đồ Kiệt thì cảnh giới còn cao hơn một chút, hắn nếu muốn chạy thì cho dù là sáu người Tư Đồ Kiệt liên thủ cũng rất khó giữ hắn lại được.
Bởi vì có cảnh giới cao hơn một bậc. Cho nên Ngân Huy thản nhiên thoải mái, một mực quan sát đám người này.
" Tiểu tử đó thực sự đã đi vào hoang long mộ địa rồi, có lẽ không cần chúng ta.." Tư Đồ Kiệt lạnh lùng nhìn về phía mộ địa, nói: "Mấy ngàn năm qua, vô số cao thủ hải tộc xâm nhập vào trong đó, nhưng không một ai có thể còn sống mà đi ra, tiểu tử đó tuy rằng vận khí không tồi, nhưng ta không cho rằng hắn có thể phá vỡ được tiền lệ này."
Chung Ly Độn cũng gật đầu phụ họa.
Thân là một phần tử của Thương Khung hải vực, hai người này đều nghe nói về sự khủng bố của hoang long mộ địa, biết rất nhiều lời đồn có liên quan tới mộ địa, bọn họ không cho rằng Thạch Nham sau khi tiến vào thì thật sự có thể còn sống đi ra.
"Đổi lại là người khác, thì chúng ta có thể không cần chờ nữa." Tào Chỉ Lam nhíu mày, Ngữ khí trầm trọng: "Nhưng Thạch Nham không giống người khác, ta nhận thức hắn vài năm, nhưng hắn lại mang tới rất nhiều sự kỳ lạ tới cho ta. Trên người hắn có rất nhiều những nhân tố khác với người khác. Bằng không hắn cũng không thể tiến bộ nhanh chóng như vậy. Thậm chí có năng lực đối kháng với các người."
" Ta cũng cảm thấy hắn có thể sống sót đi ra." Phan Triết nở nụ cười chua sót: "Không biết vì sao. Ta luôn cảm thấy Thạch Nham khác những người khác, chuyện người khác không làm được thì hắn có lẽ có thể hoàn thành."
" Hai người các ngươi là cao thủ trẻ tuổi của Vô Tẫn hải. Chẳng lẽ đã bị Thạch Nham dọa cho choáng váng rồi ư? Ta thấy hai người các ngươi tựa hồ có chút sùng bái mù quáng đối với tên tiểu tử đó!" Chung Ly Độn hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không vui, lạnh lùng nói: "Hắn cho dù là có mạnh tới mấy thì chẳng lẽ có thể lợi hại hơn tiền bối của hải tộc ư? Thật sự không nhìn ra, hắn có bản sự gì để có thể sống sót từ trong hoang long mộ địa đi ra."
" Hắn nếu không có lòng tin thì căn bản là sẽ không tiến vào bên trong." Tào Chỉ Lam liếc hắn một cái. Không khách khí nói: "Thứ cho ta nói thẳng. Trên người Thạch Nham có rất nhiều chỗ lợi hại mà ngươi không tưởng tượng ra được. Ừ, trước kia, ngươi là đệ nhất chiến bảng, cao thủ thanh niên đệ nhất của Vô Tẫn hải. Nhưng sự xuất hiện của Thạch Nham đã phá vỡ cách nói này. Bất kể ngươi thừa nhận hay không thừa nhận thì hắn đều mạnh hơn ngươi." Chung Ly Độn sắc mặt khó coi, quang trong ánh mắt chợt lóe rồi biến mất. Như là không thể tiếp nhận được cách nói này.
" Ta thừa nhận ta đã xem thường hắn." Tào Chỉ Lam mạnh lạnh lùng, thản nhiên nói: "Nhưng ta không coi thường ngươi! Ta có thể nói một cách rõ ràng, Chung Ly Độn ngươi so sánh với Thạch Nham thì quá yếu! Chung Ly Độn ngươi nếu có năng lực thì cần phiền nhiều trưởng bối như vậy cùng nhau đi bắt Thạch Nham?THeo ta thấy, Thạch Nham nếu muốn giết ngươi thì chỉ là chuyện trong một giây." Chung Ly Độn ánh mắt phát lạnh, vẻ mặt đột nhiên hiện lên vẻ dữ tợn.
" Được rồi." Tư Đồ Kiệt nhíu mày: "Thạch Nham này đích xác lợi hại, bằng không sẽ không cần phiền nhiều người như vậy tới bắt hắn. Có điều mọi người cũng đừng ủ rũ, cho dù là hắn lợi hại tới mấy thì Lần này hẳn phải chết không nghi ngờ gì nữa, Vô Tẫn hải nhiều năm như vậy rồi, cũng từng xuất hiện một số ngôi sao chói mắt, nhưng rất nhiều người đều chưa trưởng thành thì cũng đã sớm tắt phụt rồi, Thạch Nham cũng sắp đi vào vết xe đổ của những người đó."
" Hy vọng là như vậy." Tào Chỉ Lam lắc đầu, nhẹ giọng thở dài, phương tâm đầy chua sót.
Nàng ta hối hận nhất là tầm nhìn của nàng ta hạn hẹp, nếu lúc trước nàng ta tin tưởng Thạch Nham, cột Tào gia và Thạch Nham lại với nhau. Hiện giờ tình thế của sẽ không biến thành như vậy.
Là người đáng kiêu ngạo nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Tào gia. Nàng ta có sự tự phụ của mình, nhưng sự tự phụ sau khi nhìn thấy Thạch Nham thì lại bị xé tan.
Sự xuất hiện của Thạch Nham khiến nàng ta ý thức được ở Vô Tẫn hải có một người bất luận ở trên bất kỳ phương diện nào cũng đều có thể áp chế nàng ta.
Có lẽ là không cam lòng, cũng có lẽ là không muốn thừa nhận, sau khi phát hiện dị tộc theo sự ra đi của hắn, Dương gia thật sự đã xuống dốc, nàng ta mới buông bỏ sự đồng ý trên tình cảm, làm ra quyết định vứt bỏ Thạch Nham, trở mặt với Dương gia.
Hiện tại cho thấy quyết định này thực sự sai rồi.
Đoàn người thủ ở bên ngoài mộ địa, vẫn đang đợi,
Thoáng cái năm ngày đã trôi qua.
Các loại lực lượng hỗn loạn tồn tại trong Mộ địa trong năm ngày này đã biến mất sạch sẽ. Mọi người Thân là võ giả Thần cảnh, đều phát giác ra biến hóa quái dị trong đó, thầm kinh dị.
Nhất là Ngân Huy.
Hắn tận mắt nhìn thấy sau khi Thạch Nham tiến vào. Cách hai ngày, năng lượng tà dị mấy trăm năm lượn lờ trong hoang long mộ địa đã phát sinh biến hóa. Trong thời gian vài ngày ngắn ngủi đã không còn lại chút gì.
Đây là biến hóa chưa từng có.
Ở đáy biển nhiều năm, hắn chưa từng nghe nói qua mộ địa của viễn cổ hoang long lúc nào xuất hiện loại dị thường này.
Rất rõ ràng, tất cả đều có liên quan tới Thạch Nham.
Hắn dần dần có thêm chút chờ mong.
Không biết vì sao, hắn ban đầu cũng không xem trọng không ngờ cảm thấy có lẽ trong mộ địa sẽ phát sinh điều kỳ dị mấy ngàn năm chưa từng phát sinh, có lẽ, Thạch Nham thật sự có thể còn sống xuất hiện cũng không chưa biết chừng.
Lại một ngày qua đi.
Ở trung tâm mộ địa tràn ra dòng khí hắc ám, dòng khí bay bổng trong nước biển. Làm bắn ra những bọt nước, trong bọt nước đều ẩn chứa từng đợt từng đợt lực lượng kỳ dị.
Trong nháy mắt Mấy ngàn bọt nước xuất hiện, chậm rãi dung hợp thành một bọt nước màu đen cực lớn, bọt nước màu đen hiện ra một chốc rồi lại biến mất vô tung vô ảnh, tựa hồ bị sinh vật nào đó cắn nuốt.
Qua hồi lâu.
Một bóng người từ sâu trong mộ địa dần dần hiện hình, bình yên đi về phía này, phía sau hắn, một khối hắc thiết khôi lỗi cao ba thước đi theo.
Khôi lỗi Hình thể bưu hãn trầm trọng khi hành động lại vô cùng nhẹ nhàng, không ngờ tạo cho người ta một loại ảo giác quỷ dị là nhẹ như tơ liễu.
Một người, một khối hắc thiết khôi lỗi, cứ như vậy từ trong mộ địa đi tới phía trước mọi người.
Mắt Ngân Huy đột nhiên sáng ngời.
Sáu gã võ giả Thông Thần cảnh Tư Đồ Kiệt, Thanh Minh, Trâu Dược Phong, Thiên Hậu, Địa Hoàng, Cổ Tiêu sắc mặt đột nhiên phát lạnh, trong hai mắt bắn ra thần quang, chiếu lên người Thạch Nham.
" Thật sự ra rồi..." Ngân Huy thì thào, vẻ mặt phức tạp, sửng sốt một hồi lâu Mới nhìn về phía sáu người Tư Đồ Kiệt, nhíu mày, cân nhắc nên ứng đối với một hồi đại chiến sắp xảy ra như thế nào.
" Hắn không ngờ thật sự có thể từ trong hoang long mộ địa sống sót đi ra." Sắc mặt của Chung Ly Độn rất khó coi, ánh mắt lãnh liệt như đao, bỗng nhiên cười lạnh nói: "Nhưng kết quả vẫn là phải chết."
Thanh niên thong thả bước tới. Cũng không có ý tránh đường. Đi tới phía trước mọi người rồi nhếch miệng lạnh lùng nói: "Trận thế lớn quá nhỉ."
" Không đến Mười ngày thời gian, ngươi không ngờ thật sự có thể từ trong mộ địa của viễn cổ hoang long đi ra." Ngân Huy cười khổ lắc đầu: "Ta thừa nhận ta vẫn xem thường ngươi, không ngờ chuyện mà vô số cường giả của hải tộc không làm được, không ngờ lại để ngươi hoàn thành. Thạch Nham. Ta phát hiện trên người ngươi tựa hồ thật sự có khả năng vô hạn."
Thạch Nham cười cười không nói gì.
"Ừ, ta nghĩ ngươi có lẽ có thể dưới sự bao vây tiễu trừ của sáu gã võ giả Thông Thần cảnh vẫn có thể vững vàng như Thái Sơn." Ngân Huy vẻ mặt nghiêm lại, bỗng nhiên ánh mắt như lóe ra bạch quang, nhìn thẳng vào tâm linh Thạch Nham, cùng lúc đó, một đạo niệm đầu truyền ra: "Nếu cần viện thủ. Chỉ cần gật đầu, ta có thể mang ngươi thoát khỏi vòng vây của sáu người này.
Cảnh giới của Ngân Huy so với đám người Tư Đồ Kiệt thì cao hơn nhiều, một phen truyền tin bằng thần thức này của hắn trực tiếp rơi vào sâu trong tâm linh của Thạch Nham. Người ngoài rất khó nghe được.
dưới ánh mắt sáng quắc của Ngân Huy, Thạch Nham cười cười lắc đầu. Ý bảo không cần viện thủ viện thủ.
Ngân Huy vẻ mặt kinh ngạc, có chút nghi hoặc, không biết Thạch Nham vì sao tự đại như vậy, lại từ chối sự trợ giúp của hắn.
Chẳng lẽ tiểu tử này có phương pháp chạy trốn mới ư?
Trong lòng thầm nghĩ, Ngân Huy càng lúc càng hiếu kỳ, ở bên cạnh âm thầm quan sát, muốn xem Thạch Nham rốt cuộc có biện pháp thần kỳ gì.
Hắn cũng không dám nghĩ Thạch Nham có thể giết lui sáu gã võ giả Thông Thần cảnh này.
Tuy rằng sáu chỉ là Thông thần nhất trọng thiên chi cảnh, nhưng sáu người liên thủ thì cho dù là hắn e là cũng rất khó chống lại.
" Tư Đồ Kiệt, Trâu Dược Phong, Cổ Tiêu, Thanh Minh, Thiên Hậu, Địa Hoàng." Thạch Nham nhìn nhìn, vừa gọi tên vừa cười cười gật đầu: "Tốt lắm. Người nên đến đều đến rồi, xem ra các ngươi đều rất vội giết ta, ừ, không tồi không tồi, như vậy cũng tránh lằng nhằng."
" Thạch Nham." Tào Chỉ Lam mắt đẹp buồn bã, thanh âm rất nhẹ nhàng: "Ngươi nếu cam tâm thúc thủ chịu trói, tự phế một thân tu vi, ta, ta có thể cho ngươi không phải chết."
"Tào tiểu thư."
Không đợi nàng ta nói hết, đoàn người Thanh Minh, Tư Đồ Kiệt, Cổ Tiêu, Chung Ly Độn đồng thời biến sắc mặt, nghiêm khắc quát lớn: "Hắn hẳn phải chết không nghi ngờ gì nữa! Tuyệt không có khả năng may mắn thoát chết nào cả! Điểm này ta nghĩ chúng ta trước đó đã nói rất rõ ràng rồi!"
Tào Chỉ Lam nhíu mày: "Không phải cứ phải giết hắn? Chỉ cần hắn không có uy hiếp đối với chúng ta thì giữ lại cho hắn một mạng cũng được."
" Lời này chớ có nhắc lại!" Tư Đồ Kiệt vô cùng cường ngạnh: "Hắn không thể không chết!Không ai có thể thay đổi được!"
Đám người Thanh Minh cũng nghiêm nghị gật đầu.
Tào Chỉ Lam thở dài một tiếng, cau mày không nhiều lời nữa.
" Hắc hắc, xem ra lần này các ngươi cho rằng ta không thể không chết?." Thạch Nham nhếch miệng cười, vẫn không hề bối rối: "Chỉ dựa vào có thêm bốn tên võ giả Thông Thần cảnh ? Các ngươi liền tự tin như vậy? Còn chưa bắt đầu chiến đấu đã cho rằng ta nhất định sẽ chết? Các ngươi thật sự có nắm chắc như vậy ư?"
" Ngươi cho rằng còn có bất ngờ gì ư?" Chung Ly Độn tựa cười mà như không phải cười đùa cợt.
' Ta cảm thấy có đấy." Thạch Nham cười cười: "Có bất ngờ rất lớn, có lẽ, người chạy trối chết cuối cùng không phải ta mà là các ngươi."
Ánh mắt hắn âm lệ, ngưng tụ trên người Chung Ly Độn, như băng kiếm ra khỏi vỏ, sát khí dày đặc.