Chương 6: Gia không thích
Dịch giả: Hoa Thiên
Edit: Hoa Thiên
"Là ngươi!"
Một tiếng kêu kỳ quái phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng khách.
Kiều Văn Võ chật vật nằm úp sấp dưới đất, sắc mặt đã biến thành màu gan heo, hắn vừa rồi tức giận đánh ra một quyền thì bỗng mất mục tiêu, theo quán tính té ngã trước mặt mọi người, lại còn là trước mặt Cô Tô Nhượng! Giờ phút này hắn đâu còn tâm trí mà để ý đến Kiều Bá Dung đột nhiên biến mất kia, tất cả tâm tình đều chìm trong cảm giác xấu hổ đứng trước mặt mọi người.
Hơn nữa phế vật trước mắt này ở trong ấn tượng của mọi người là kẻ chỉ biết khóc lóc dễ bị bắt nạt, bây giờ lại bày ra bộ dạng bí hiểm quỷ dị!
Quả thực là đáng chết!
Không để ý tới Kiều Văn Võ đang nghiến răng nghiến lợi, Kiều Thanh chậm rãi bước đến, rồi nhìn hắn với ánh mắt cực kỳ vô tội: "Đại ca... Hãy bình thân."
Phốc...
Một tiếng cười khẽ từ phía trước truyền đến.
Nghiêng đầu nhìn lại, đối diện là Cô Tô Nhượng ôn nhuận đang mỉm cười, cẩm y ngọc đái, nguyệt sắc thanh trúc, môi mỏng khẽ nhếch giống như vĩnh viễn hàm chứa ý cười, nhiều thêm một phần nhiệt tình, giảm đi một phần xa cách, nụ cười ấm áp như gió.
Đúng là chi lan ngọc thụ, một người khiêm tốn!
Cô Tô Nhượng cũng đang quan sát 'hắn', từ khi nào trên đại lục lại xuất hiện một cao thủ trẻ tuổi bực này? Thiếu niên này mỗi lần giơ tay nhấc chân đều tiêu sái tự nhiên, tuyệt mỹ giống như bước ra từ trong tranh, giống như trích tiên hạ phàm, lại giống như cao sĩ ẩn cư trong rừng, khí chất tao nhã cao thượng còn mang theo vài phần tà khí, như tiên, như yêu.
Nhìn lại mọi người trong phòng, trong ánh mặt kinh ngạc còn mang theo tia khinh thường, Cô Tô Nhượng cũng biết cao thủ này vẫn đang giả heo ăn thịt hổ.
[giả heo ăn thịt hổ: ý nói giả yếu để lừa người khác]
"Tại hạ Cô Tô Nhượng."
"Hân hạnh, Kiều Thanh."
Hai người khách khí chào nhau, đây là sự tôn trọng giữa các cao thủ chân chính, nhưng mà sau khi nghe hai chữ "Kiều Thanh", Cô Tô Nhượng cũng là một phen trố mắt, há hốc miệng lộ ra vẻ mặt khó có thể tin được.
"Ha ha ha ha..." Hắn không nhịn được cười rộ lên, gõ nhẹ sáo ngọc trong lòng bàn tay, hay, hay cho một người tên Kiều Thanh, hay cho một phế vật Kiều cửu!
Mọi người trong phòng khó hiểu nhìn hắn.
Từ lúc tiến vào Kiều phủ cho tới nay Cô Tô Nhượng vẫn luôn là bộ dạng không mặn không nhạt, đó là một loại cao quý xa cách ẩn trong xương cốt, nói thẳng ra là, bọn họ không phải cùng một cấp bậc với hắn. Thế nhưng lúc này, hắn lại có mấy phần kính trọng với một phế vật?
"Kiều cửu! Ai cho phép ngươi tới đây làm mất thể diện? Mười năm chúng ta không hồi phủ, cũng không có người nào dạy ngươi quy cũ sao?" Kiều Vân Song siết khăn tay, đôi mắt cũng đỏ lên, đây là đang giận dữ khiển trách, Kiều Vũ bên cạnh cũng hừ lạnh một tiếng, vội vàng phụ họa: "Một phế vật lại dám đến đây quấy rầy khách quý?"
"Quả thực là làm mất thể diện Kiều gia ta..."
"Còn không mau cút đi ra ngoài!"
Tiếng chửi rủa vũ nhục như thủy triều ập tới, trên mặt Kiều Thanh lại không hiện ra vẻ xấu hổ hoảng sợ như dự đoán của bọn họ, 'hắn' giơ tay sờ sờ cằm, ở trong phòng chậm rãi đi thong thả từng bước: "Ừm... Phế vật, chậc chậc, hai chữ này..."
Mọi người kinh ngạc nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt, đây rõ ràng chính là phế vật bị bọn họ ức hiếp không sai, thế nhưng hôm nay lại có chỗ nào đó không giống, khóe môi mỉm cười, cử chỉ tiêu dao, lại làm cho người ta có cảm giác âm lệ như băng, đối diện với đôi mắt cười như không cười này, lại khiến người ta lạnh cả sống lưng.
"Hai chữ này như thế nào?" Kiều Vân Song khôi phục lại tinh thần, trong lòng nhất thời tức giận: "Chỉ là một phế vật mà thôi, lại dám làm ra vẻ huyền bí!"
Trong nháy mắt một tia sát khí ngưng tụ lại, Cô Tô Nhượng đang nâng ly trà lên cũng hơi dừng động tác lại một chút, sau đó khôi phục lại bình tĩnh, giống như cái gì cũng không có phát hiện, bỗng nhiên tay hắn trống không, chỉ thấy thiếu niên đi đến bên cạnh không chút khách khí tiếp nhận ly trà, vô cùng thong thả nhấp một ngụm.
Nước trà ấm áp từ từ bốc khói nghi ngút, 'hắn' lười biếng ngẩng đầu: "Gia... không thích!"
Cả phòng ồ lên.
Tiểu phế vật này nói cái gì?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, khó nén khiếp sợ trong lòng, Kiều Vân Song mặt mũi xanh mét, vặn vẹo giận dữ, vì có Cô Tô Nhượng ở đây nên luôn kìm nén, đã sắp bạo phát ra rồi, một phế vật mặc người ức hiếp cũng dám nói xằng nói bậy?
Vút...
Một cây trường tiên đột nhiên đánh ra, nhắm thẳng tới gò má của Kiều Thanh. [trường tiên: cây roi]
"Tiểu phế vật, ngươi muốn chết!"
Trường tiên như rắn, dữ tợn xông đến, sâu trong đôi mắt chợt lóe kim quang, trước mắt Kiều Thanh hiện ra đủ loại hình ảnh mười năm trước, những vết thương rải rác trên thân thể nhỏ bé, gợi nhớ lại kí ức tàn nhẫn, một roi ngày hôm nay, cũng chỉ là lịch sử tái diễn mà thôi!
Nếu hiện tại đứng ở chỗ này không phải 'hắn', mà vẫn là Kiều cửu yếu đuối kia, thì khi một roi này hạ xuống, liệu có còn sống không?
"Đúng, đáng đánh..."
"Ngũ tỷ tỷ, phải dạy dỗ 'hắn' một chút, để cho 'hắn' biết bản thân mình mang họ gì!"
"Hừ, đúng là một kẻ không biết trời cao đất rộng... "
Kiều Vũ ở bên cạnh dẫn đầu hò hét, mọi người rốt cục phản ứng lại cùng hùa theo, nhưng mà tiếng trầm trồ vui sướng khi người gặp họa còn chưa nói xong, liền im bặt.
Trường tiên tàn nhẫn mạnh mẽ xé gió mà đi, nhưng không có đánh tới trên mặt phế vật như bọn họ vẫn tưởng, cũng không có tức khắc mất mạng, không có da tróc thịt bong, không có bị hủy dung mạo... Cái gì cũng không có, trường tiên đã bị hai ngón tay trắng như bạch ngọc khẽ nắm lấy...
Nháy mắt, trường tiên ở giữa không trung kéo căng thành một đường thẳng tắp.
Một đầu, là Kiều Vân Song trừng lớn mắt lộ vẻ không thể tin, hàm răng cắn chặt môi, thẹn quá hóa giận liều mạng kéo trường tiên.
Một đầu, là Kiều Thanh thản nhiên nhấp một ngụm trà rồi tiện tay ném lên bàn...
Cạch...
Ly trà rơi xuống mặt bàn, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh như tờ trong phòng.
Trong phòng tiếp khách lớn như vậy lại không có một tiếng động nào, đám người Kiều Vũ ngây ngốc đứng đó, vừa sợ vừa kinh ngạc nhìn chằm chằm Kiều Thanh, nhất là khi thấy một tay 'hắn' giữ trường tiên giằng co với Kiều Vân Song đối diện lại còn lộ vẻ biếng nhác, tươi cười thản nhiên xem diễn. Bên này Kiều Vân Song thì đang tức đỏ mặt liều mạng kéo trường tiên, giống như một trò cười vậy.
Một trò cười lớn!
Kiều Vân Song trong cơn giận dữ, cái gì mà tài nữ dịu dàng, toàn bộ đều quăng ra sau đầu, sắc mặt nàng dữ tợn: "Ngươi... Ngươi làm càn! Ta là tỷ tỷ ngươi..."
"Đừng nói lời vô nghĩa với lão tử!"
Đầu ngón tay lại tiếp tục kéo mạnh trường tiên, Kiều Thanh cười một tiếng, vừa rồi lại không thấy ngươi bày ra tình cảm tỷ đệ gì, dựa vào, ta cứ làm lão tử ngốc ! Bỗng nhiên lỗ tai khẽ động, 'hắn' liếc mắt nhìn nữ tử đang vui mừng phía đối diện, khẽ cười một tiếng: "Tốt lắm, vẫn là học nhanh!"
Lời còn chưa dứt, liền di chuyển một chút!
Một mũi kiếm mạnh mẽ đâm tới sát người 'hắn', Kiều Văn Võ cầm kiếm đánh lén phía sau lưng, một kích không thành liền quay người lại.
"Phế vật, chịu chết đi!"
"Đại ca, giết 'hắn'!"
Trong mắt xẹt qua một tia sát khí, bàn tay Kiều Thanh đang nắm trường tiên đột nhiên tung ra, Kiều Vân Song phía đối diện hét thảm một tiếng bay ra ngoài, đụng vào cây trụ ở hành lang trong phòng giống như sợi diều đứt dây, không đợi mọi người kịp kêu ra tiếng, đã thấy trường tiên kia ở giữa không trung chuyển động một cái, chuẩn xác quấn lấy trường kiếm trong tay Kiều Văn Võ.
Trường tiên thu lại, kiếm kia lập tức rời khỏi tay Kiều Vân Song, thế tới mãnh liệt xẹt qua không trung, sượt qua đầu Kiều Vân Song, đâm vào trụ ở hành lang một tiếng 'Đạc'.
Mọi người kinh hãi muốn chết, còn chưa có từ trong kinh ngạc phục hồi lại tinh thần, một tiếng hét thảm thiết lại lần nữa vang lên, "Phịch" một tiếng, một thân ảnh bay tới té ngã dưới chân Kiều Vân Song.
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
Đám người Kiều Vũ ngây ra như phỗng, giống như là mất đi giọng nói vậy, chỉ cảm thấy trước mắt hết thảy vừa rồi là một giấc mộng... ác mộng!
Đại ca là lục huyền a!
Mà phế vật kia...
Mọi người cứng ngắc chuyển động cổ, giống như cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Kiều Thanh vậy, 'hắn' vẫn là bộ dạng nhàn nhã thoải mái kia, khoanh hai tay trước ngực, y phục đỏ như lửa, khóe môi nở nụ cười, một thân tà khí, nhưng mà lúc này không ai dám phát ra bất cứ một âm thanh nào, ngay cả hô hấp cũng trở nên thận trọng hơn.
'Hắn' chậm rãi đi về phía hai người đang hoảng sợ ở trụ hành lang kia, thấy Kiều Văn Võ trên mặt đất giống như là bị kích thích mạnh vậy, 'hắn' ngồi xổm xuống giơ tay vỗ vỗ gương mặt tuấn tú trắng bệch của hắn, giọng nói giống như là từ địa ngục truyền đến: "Đừng để cho gia nghe thấy hai chữ phế vật kia nữa, gia nói, không thích!"
Ánh mắt Kiều Văn Võ dại ra, Kiều Vân Song thì kinh hãi nhìn 'hắn'.
'Hắn' đứng lên, một góc y phục màu đỏ lay động, đám người Kiều Vũ đứng ở bên nhất tề thoái lui về phía sau từng bước, Cô Tô Nhượng cười lắc lắc đầu, bỗng nhiên sắc mặt nghiêm túc lại. Đồng thời lúc này, một luồng khí tức trầm hậu từ bên ngoài xông tới, giống như một ngọn núi đè ép lên trên người Kiều Thanh.
Lông mày 'hắn' khẽ nhíu, đã nghe thấy bước chân hỗn độn ngoài cửa, một giọng nói nặng nề nén giận vang lên:
"Khẩu khí thật lớn!"