Chương 5: Đại lễ
Dịch giả: Hoa Thiên
Edit: Hoa Thiên
Trong phòng tiếp khách của Kiều gia, bởi vì có khách quý đến nên cực kỳ náo nhiệt.
Dưới tấm bảng hiệu "Nhân tâm nhân đức" lớn, bọn nha hoàn, sai vặt ra ra vào vào, bưng trà dâng nước không dám có một chút chậm trễ. Hương thơm thoang thoảng lượn quanh tiếng nói cười rộn rã, các công tử trẻ tuổi cùng với các tiểu thư cẩm y ngọc đái, lăng la chu sai, vây quanh hai bên chỗ ngồi của vị nam tử cẩm y chúng tinh củng nguyệt.
[Cẩm y ngọc đái, lăng la chu sa: trang phục đẹp đẽ, quý giá ; chúng tinh phủng nguyệt: ý nói đám người vây quanh một người mà họ tôn kính]
"Cô Tô công tử?"
Nữ tử dịu dàng khẽ gọi, thức tỉnh tâm tình của Cô Tô Nhượng. Trên gương mặt ôn nhuận như gió nở một nụ cười yếu ớt, nhìn không ra vừa rồi mới mất tập trung: "Kiều cô nương có gì chỉ bảo?"
Nụ cười này giống như gió xuân phất qua cành liễu, trong nháy mắt Kiều Vân Song liền đỏ mặt.
"Cô Tô huynh, mị lực của Tứ công tử Dực Châu quả nhiên không thể kháng cự.." Nói chuyện là một nam tử ngồi ở bên cạnh Cô Tô Nhượng, tướng mạo khí phách dáng vẻ bất phàm, đúng là đại công tử Kiều Văn Võ của Kiều gia. Hắn nửa thật nửa giả cười lớn nói: "Cô Tô huynh là thiếu niên anh kiệt, Ngũ muội cũng nổi danh tài nữ, như vậy xem ra thật sự là trời tạo một đôi a!"
"Vân Song làm sao xứng đôi với Cô Tô công tử." Kiều Vân Song vụng trộm ngước mắt nhìn, thấy Cô Tô Nhượng vẫn là bộ dáng ôn nhuận mỉm cười, không đáp cũng không tiếp lời, không khỏi cắn cắn môi chuyển đề tài: "Mới vừa rồi Vân Song có nói, lần này đại ca trở về huyền khí lại tinh tiến, không chừng có thể trở thành Ngũ công tử đâu..."
"Lời này sẽ khiến người ta chê cười." Kiều Văn Võ liên tục xua tay, động tác khiêm tốn nhưng không giấu được vẻ mặt đang đắc ý: "So với Cô Tô huynh thì ta còn thua kém xa lắm."
"Võ nghệ của đại ca đã xuất sắc rồi, Cô Tô công tử hẳn là lợi hại hơn... Không biết Song nhi có may mắn được nhìn thấy phong thái của công tử không?"
Chỉ trong chốc lát, từ "Vân Song" biến thành "Song nhi", Cô Tô Nhượng trước giờ luôn bị đám thiên kim tiểu thư vây quanh sao lại không nhìn ra manh mối chứ: "Nếu Kiều cô nương đã nói vậy, Cô Tô từ chối thì thật bất kính."
Không đợi Kiều Vân Song kinh hỉ, Cô Tô Nhượng chậm rãi gỡ xuống cây sáo ngọc bên hông: "Hôm nay không khí thật tốt, thuận tiện bêu xấu một khúc."
[kinh hỉ: ngạc nhiên + vui mừng]
Trong phòng tràn ngập ngượng ngùng.
Kiều Vân Song tươi cười đỏ mặt, chủ ý của nàng là muốn xem Cô Tô Nhượng luyện võ, hắn lại dùng sáo ngọc để cự tuyệt...
Âm thầm đưa sang bên cạnh một cái biểu cảm, ngồi bên là một nữ tử xinh đẹp lập tức hiểu ý: "Cô Tô công tử, Kiều Vũ có một ý tưởng, tài thổi sáo của công tử đã vang danh khắp thiên hạ, vừa vặn Ngũ tỷ tỷ cầm nghệ vô song, không bằng cùng công tử hợp tấu một khúc..."
"Ý kiến hay!"
Không cho Cô Tô Nhượng cơ hội cự tuyệt, Kiều Văn Võ nhanh chóng sai bảo kẻ dưới: "Người đâu, đem phượng vĩ cầm của Ngũ muội đến... Nhị thúc, sao ông lại tới đây!"
Một tiếng chất vấn kìm nén tức giận, khiến trong phòng nháy mắt yên tĩnh lại.
Cô Tô Nhượng kinh ngạc nhíu mày, hắn đã sớm phát hiện có người cứ đứng lưỡng lự ở cửa, chỉ là người nọ một thân quần áo vải thô trông rất là khốn khó, hắn còn tưởng rằng là hạ nhân Kiều phủ, không nghĩ tới lại là Nhị thúc của Kiều Văn Võ. Hắn tao nhã đứng dậy chấp tay làm lễ vãn bối: "Tại hạ Cô Tô Nhượng, gặp qua thế bá."
Chỉ là lễ này còn chưa làm xong, đã bị người ngăn lại.
"Cô Tô huynh, chỉ sợ Nhị thúc này của ta, chịu không nổi đại lễ của huynh."
Kiều Văn Võ cảm thấy không kiên nhẫn, hắn thật vất vả mới mời được Cô Tô Nhượng đến đây, hết ba lần bốn lượt dò xét, Ngũ muội cũng liên tục lấy lòng, không nghĩ tới Cô Tô Nhượng này dầu muối không tiến, khó có được một cơ hội hợp tấu, lại bị một phế nhân đột nhiên xuất hiện này cắt ngang.
"Còn không mau đem cầm đến."
"Dạ, đại công tử."
Hạ nhân nhanh chân chạy đi ra ngoài, lúc đi qua cửa vừa vặn đụng phải nam nhân trung niên đang đứng bất động một cái, ông hơi lảo đảo suýt nữa thì ngã xuống, cắn răng một cái, cuối cùng ông cất bước đi vào trong phòng khách.
Cô Tô Nhượng mỉm cười, không bị thái độ của những người bên cạnh làm ảnh hưởng: "Kiều thế bá có việc?"
Kiều Bá Dung khập khiễng đi tới trước mặt hắn, hít sâu một hơi: "Cửu... Nghe thấy đại danh của Cô Tô công tử đã lâu, hôm nay gặp được thật sự là may mắn, cũng nghe nói công tử cùng Huyền Vân Tông có quan hệ sâu xa, lúc này... Tại hạ mạo muội cầu xin công tử, có thể thay mặt tiến cử một người được không."
"Người nào?"
Cô Tô Nhượng hỏi xong, người bên cạnh lúc này mới phản ứng lại, cùng cười ra tiếng: "Sẽ không là Nhị thúc muốn bái nhập Huyền Vân Tông chứ?"
Ánh mắt khinh thường lưu chuyển ở trên chân của hắn, im lặng cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình.
Gương mặt chính trực thoáng chốc đỏ lên: "Tại hạ là một phế nhân, không dám làm bẩn nơi tông môn cao quý, là tiểu cửu Kiều gia ta, tư chất thông minh lại bất hạnh không có thầy dạy dỗ, vẫn luôn bị mai một uổng phí..."
"Phốc —— "
"Ai? Tiểu phế vật kia?"
"Tư chất thông minh? Mai một uổng phí? Nhị thúc, ông không phải là điên rồi chứ?"
Tiếng cười vang lên không ngớt, không chút khách khí đánh gãy lời của ông. Kiều Văn Võ cười to không ngừng, giống như nghe thấy một chuyện buồn cười nhất trên đời: "Nhị thúc, đừng quên ông là thân phận gì, phải có chừng mực trước mặt khách quý, chớ có làm mất thể diện Kiều gia! Chỉ bằng tiểu phế vật kia cũng muốn tiến vào Huyền Vân Tông, quả thực là nói chuyện viển vông!"
Cô Tô Nhượng nhíu nhíu mày, rốt cục nhớ tới vị tiểu cửu Kiều gia là loại người nào.
... phế vật.
... phế vật nổi danh Đại Yên quốc thậm chí tới cả đại lục Dực Châu.
"Kiều thế bá nói quá lời, nếu như có cơ hội, tại hạ sẽ nói giúp, chỉ có điều cụ thể như thế nào phải xem tông chủ Huyền Vân Tông quyết định."
"Đa tạ Cô Tô công tử."
Kiều Bá Dung cúi người thi lễ, nhưng cũng chưa rời đi.
Trong phòng khách vang lên tiếng trào phúng khinh thường, ông khập khiễng chuyển hướng về phía Kiều Văn Võ, một thiếu niên tài tuấn, một người già yếu, Kiều Bá Dung nhướng cổ nhìn về phía Kiều Văn Võ cao hơn ông cả một cái đầu, gằn từng chữ: "Tiểu cửu, không phải phế vật." [tài tuấn: tài giỏi + tuấn tú]
Biến hóa này nhất thời khiến cho mọi người không phản ứng kịp, Kiều Văn Võ ngoáy ngoáy lỗ tai: "Ông nói cái gì?"
"Tiểu cửu, không phải phế vật!"
Phế nhân trước nay luôn yếu đuối từ khi nào thì có quyết đoán như vậy?
Sắc mặt Kiều Văn Võ chợt lạnh xuống, người đứng đầu trẻ tuổi trong Kiều gia từ khi nào thì đến lượt một tên phế nhân tới khiêu khích, nhất là ở trước mặt Cô Tô Nhượng. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Kiều Bá Dung, lấy địa vị của hắn cùng với một phế nhân ở Kiều gia mà nói, chỉ cần không gây ra tai nạn chết người thì sẽ không có ai truy cứu.
Trên mặt hắn lúc này đã xuất hiện sát khí âm ngoan.
Các công tử tiểu thư hưng trí bừng bừng nhìn trò hay, Cô Tô Nhượng thưởng thức sáo ngọc trong tay, chung quy cũng không có ngăn cản, chuyện của nhà người khác hắn không tiện nhúng tay vào.
Trong tiếng kinh ngạc kêu to giả tạo, Kiều Văn Võ đánh ra một quyền!
Tiếng kêu thảm thiết trong tưởng tượng không vang lên.
Thay vào đó, là một giọng nói tà tà lạnh đến thấu xương: "Đại ca, mười năm không gặp, cũng không cần phải dùng đại lễ chứ..."
Đại lễ?
Mọi người vội vàng nhìn lại, chỉ trong chớp mắt, thiên tài Kiều gia tâm cao khí ngạo kia, thế nhưng ngã gục xuống giống như quỳ rạp trên mặt đất, chổng mông lên, búi tóc tán loạn, nhìn qua rất là chật vật! Mà Kiều Bá Dung vốn nên bị một chưởng đánh cho hấp hối lại không còn bóng dáng?
Người trong phòng mờ mịt nhìn chung quanh, bỗng nhiên đều ngẩn ra...
Dưới mái hiên cửa phòng tiếp khách màu đỏ thắm, một thiếu niên mặc áo đỏ như lửa dựa vào lan can mà đứng, hắn khoanh hai tay trước ngực, tư thái tiêu dao, khuôn mặt ẩn trong bóng tối nhìn không rõ, chỉ có một đôi mắt đen kịt như bóng đêm, sắc bén xảo quyệt, sâu thẳm vô cùng!
Cánh môi đỏ thắm khẽ nâng, phía sau mây trôi lững lờ, ánh nắng chiếu rọi, 'hắn' đạp lên ánh mặt trời chậm rãi đi tới...