Chương 8: Tính toán không bỏ sót
Dịch giả: Hoa Thiên
Edit: Hoa Thiên
"Tiểu súc sinh! Ngươi dám chối cãi?!"
Mọi người ở trong phòng toát mồ hôi vì hành vi không biết xấu hổ này của 'hắn', người phản ứng lại đầu tiên vẫn là Kiều Vân Song: "Ngươi nghĩ chỉ cần diễn trò là có thể chối bỏ được tội ác đả thương huynh, hại tỷ tỷ như súc sinh của ngươi sao? Ngươi nghĩ chúng ta đều là kẻ ngốc sao? Đừng có mơ!"
"Ngũ tỷ!"
Một tiếng hét lớn phát ra từ Kiều Thanh mới vừa rồi còn ôn hòa nhu thuận.
'Hắn' tiến lên từng bước, trên gương mặt tuyệt mỹ như ngọc tràn đầy căm phẫn, khiến ai nhìn cũng thấy được cảm xúc bi thương của 'hắn': "Ngũ tỷ thật quá đáng, gia gia đúng là đã lớn tuổi, nhưng mà thân thể còn rất khoẻ mạnh, tinh thần lại càng minh mẫn, sao tỷ có thể nói gia gia là đồ ngốc! Lời này để gia gia nghe thấy sẽ đau lòng biết bao nhiêu, tỷ... tỷ... Quả thực là đại nghịch bất đạo!"
Kiều Vân Song trừng lớn mắt, tức đến cả người phát run. Nàng không nghĩ tới Kiều Thanh không chỉ lên tiếng phủ nhận, còn dám cắt câu lấy nghĩa hãm hại nàng: "Ngươi nói bậy! Ta nói gia gia là đồ ngốc khi nào chứ? Ta là đang nói ngươi hèn hạ vô sỉ muốn chối cãi thoát tội, không phải nói gia gia là đồ ngốc..."
"Hỗn xược!"
Kiều Vân Song giật mình một cái phục hồi lại tinh thần, liền nhìn thấy sắc mặt âm trầm nổi giận đùng đùng của lão gia chủ, ánh mắt âm lãnh dừng ở trên người nàng, khiến chân nàng mềm nhũn, suýt nữa ngã sấp xuống: "Gia gia, không phải, Song nhi tuyệt không dám có ý nghĩ này, là tiểu... Tiểu cửu đả thương Song nhi với đại ca, 'hắn' có tâm địa độc ác lại còn không biết hối cải định lừa bịp chống chế, Song nhi nhất thời ấm ức nên lỡ lời, xin gia gia vì Song nhi... phân xử cho Song nhi."
Nói xong nàng quỳ xuống, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, như lê hoa đái vũ trông rất đáng thương.
[lê hoa đái vũ = hoa lê dính hạt mưa, vốn là miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi, sau này dùng để miêu tả sự kiều diễm khi khóc của người con gái.]
Càng đối lập với người đầu sỏ tâm tư ác độc, không chịu hối cãi trong miệng nàng.
Từng đạo ánh mắt căm tức quét tới trên người Kiều Thanh, nếu như ánh mắt có thể giết người, cả người Kiều Thanh đã sớm bị đâm lổ chỗ như tổ ong rồi!
'Hắn' rũ mắt xuống che khuất lãnh ý nơi đáy mắt, khi ngẩng đầu lên lại là dáng vẻ vô tội như trước, hàng mi như cánh bướm khẽ chớp, phút chốc nhiễm sương mù, đôi mắt đen nhánh trong suốt sáng long lanh như nai con bị kinh hoảng, lúc này tuyệt đối không có khả năng là ánh mắt nói dối, hết thảy mọi chỉ trích đều có vẻ không hợp tình hợp lý.
Hừ! So về kỹ xảo, lão tử sợ ngươi sao: "Gia gia minh giám, Tiểu cửu đã mười năm không gặp đại ca ngũ tỷ, vui mừng còn không kịp, sao có thể làm bị thương bọn họ chứ."
Trong lòng Kiều Vân Song bốc hỏa: "Gia gia..."
"Đủ rồi!" Kiều Diên Vinh phiền chán ngắt lời nàng: "Văn Võ, ngươi nói đi."
"Dạ, gia gia."
Kiều Văn Võ đi ra, một kích vừa rồi của Kiều Thanh làm cho khí huyết của hắn không thông, lúc này bước chân có chút lảo đảo. Chỉ nghe một tiếng "cạch" vang lên, một khối ngọc bội từ trên người hắn rơi ra, ngọc bội màu xanh lá, chất ngọc thông thấu, phía trên có khắc một chữ "Kiều" nho nhỏ, từ khi con cháu Kiều gia sinh ra đã có, đây là danh hào của mỗi người, dùng để phân biệt. [danh hào: tên + biệt hiệu]
Kiều Diên Vinh lạnh nhạt liếc mắt một cái: "Sao lại không cẩn thận như vậy."
"Văn... Văn Võ... Văn Võ biết sai rồi." Kiều Văn Võ nhìn chằm chằm khối ngọc bội không chớp mắt, hai tay run rẩy đang muốn nhặt lên, đã thấy một bàn tay trắng như bạch ngọc nhanh hơn hắn một bước. Kiều Thanh lấy ngọc bội đưa cho hắn, cười chân thành lại tha thiết: "Đại ca, cầm lấy."
Lại là tiết mục huynh đệ tình thâm.
Kiều Vân Song cắn chặt răng, nàng thật sự muốn xông tới xé nát mặt nạ dối trá kia, chỉ là trong mắt nàng lúc này, Kiều Thanh chỉ là đang giãy dụa hấp hối mà thôi, chỉ cần đại ca nói ra sự thật, tiểu phế vật này hôm nay nhất định phải chết!
"Đại ca, huynh mau nói đi!"
"Hồi bẩm gia gia, quả thật tất cả giống như lời Kiều Vũ đã nói, là Tiểu cửu đã đả thương con với Ngũ muội."
Kiều Văn Võ nói xong, Kiều Vân Song lập tức nhảy dựng lên, ánh mắt oán độc không chút nào che giấu bắn về phía Kiều Thanh, giống như đã sắp thấy tình trạng bi thảm của 'hắn', Kiều Thanh nhìn cũng không nhìn tới nàng ta, vẫn bình tĩnh cúi đầu đứng đó, khóe môi khẽ nở nụ cười đã được che khuất, ý nói giống y như trong dự liệu.
"Chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
Cả hai đồng thanh hỏi nhưng mà tâm tình lại hoàn toàn khác nhau.
Một người là Kiều Vân Song đang khẩn trương, một người là Kiều Diên Vinh sắc mặt không kiên nhẫn. Kiều Diên Vinh trừng mắt một cái, nàng lập tức im lặng, không dám lỗ mãng.
"Chỉ là..." Kiều Văn Võ ngẩng đầu, cắn răng một cái nói: "Gia gia, đúng là Văn Võ bị thương, nhưng mà sự thật trước đó Văn Võ không dám dối gạt người, mặc dù Tiểu cửu ra tay, nhưng mà tình huống lúc đó lại không phải như người nghĩ, lực đạo của Tiểu cửu rất mạnh, giống như là một người cậy mạnh đấm đá lung tung, hơn nữa lúc ấy trong mắt còn là một mảnh điên cuồng, theo Văn Võ đoán, có lẽ Tiểu cửu căn bản đã mất đi thần trí, không biết mình đang làm gì."
Nháy mắt trong phòng trở nên hỗn loạn.
"Đại ca nói cái gì? Huynh thấy rõ ràng sao?"
"Khi đó rất loạn, ta cũng kinh ngạc, làm sao thấy rõ chứ?"
"Không nghe thấy đại ca nói sao, chẳng lẽ bị đánh còn bao che cho 'hắn' hay sao? Khó trách tiểu... Hóa ra mọi chuyện là như vậy, thì ra là hiểu lầm 'hắn'."
Hai ba câu thảo luận đã nói rõ vấn đề, Kiều Thanh bỗng nhiên từ hung thủ độc ác biến thành một người vô tội bị hại. Kiều Vân Song đặt mông ngồi dưới đất, không thể tin nói: "Đại ca, huynh nói cái gì vậy!"
Kiều Văn Võ nắm chặt tay, vẻ mặt nghiêm túc, rõ ràng là đã hạ quyết tâm: "Vân Song, ta biết muội rất tức giận tiểu cửu, thế nhưng cũng không thể oan uổng đệ ấy, không phải sao?"
Ta oan uổng 'hắn'? Nữ tử bị chỉ trích suýt chút nữa thì tức đến hôn mê, đôi mắt đỏ lên hận không thể xé nát Kiều Thanh: "Tiểu súc sinh, ngươi bỏ mê dược gì cho đại ca ta! Cái gì mà mất đi thần trí, không biết chuyện gì, ngươi hãy nói một chút xem ngươi làm như thế nào mất đi thần trí!"
Lời này vừa hỏi ra, trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ.
Hai đôi mắt nhìn về phía Kiều Thanh đang cúi đầu đứng đó, trong đó có một ánh mắt đến từ Cô Tô Nhượng, thấy tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang ngoan ngoãn đứng đó, hoàn toàn khác xa thiếu niên kiêu ngạo tà tứ duy ngã độc tôn trước đó, khóe môi ôn nhuận lại nở nụ cười vui sướng, hôm nay đi đến Kiều phủ một chuyến thật không uổng công.
Cô Tô Nhượng quét mắt nhìn xung quanh một vòng, đang nghĩ xem người xui xẻo kế tiếp sẽ là ai, thì thấy đôi mắt Kiều Thanh sáng lên, ngẩng đầu mỉm cười nhìn hắn.
Nụ cười này, như phù dung nở rộ, rực rỡ lấp lánh, đẹp đến mức huyền ảo, lại làm cho khóe môi đang nở nụ cười của một trong Tứ đại công tử Dực Châu cao quý ôn nhã trong nháy mắt cứng đờ, một dự cảm bi thương không rõ đang dâng lên trong lòng Cô Tô Nhượng.
Kiều Thanh khẽ nhíu mặt, như đang tự hỏi: "Gia gia, con cũng không biết là chuyện gì đã xảy ra, trí nhớ trong đầu từ lúc tiến vào trong phòng liền lộn xộn. Hình như con nói không thích bị người gọi là phế vật, sau đó ngũ tỷ tỷ tức giận hỏi gì đó, con kích động không biết nên làm cái gì liền đi tới đi lui trong phòng... Sau đó... Sau đó..."
'Hắn' cắn môi, trên gương mặt tinh xảo lộ vẻ lo lắng, như là làm thế nào cũng không nhớ gì cả.
"Sau đó ngươi uống một ly trà!" Có người thốt ra.
Cô Tô Nhượng thề, đây là lần đầu tiên dự cảm của hắn chuẩn như vậy, đối diện với đôi mắt mờ mịt tối đen của Kiều Thanh đang cố tình truyền đạt ý tứ cho hắn: đây cũng không phải là ta nói nha!
Cô Tô Nhượng muốn thổ huyết.
"A đúng rồi, Cô Tô công tử đưa cho con một ly trà... Sau đó... Gia gia, tiểu cửu thật sự nhớ không rõ."
Tiểu tử này... Rõ ràng là ngươi đoạt ly trà từ trong tay ta, vậy mà lại nói là ta đưa cho ngươi! Đoạn sau cũng không cần ngươi nhớ rõ nữa, chỉ cần nhìn ánh mắt mọi người trong phòng lúc này, Cô Tô Nhượng cũng biết, oan uổng này hắn phải mang rồi!
Hết thảy đều là thuận lý thành chương như vậy, Cô Tô công tử danh chấn thiên hạ hạ cố đến chơi, Kiều gia cố tình không biết tốt xấu mơ mộng hảo huyền, ý đồ dâng nữ nhi nhà mình cho hắn, Cô Tô công tử không chịu được phiền toái, liền mượn phế vật đột nhiên xuất hiện ra tay cảnh cáo bọn họ, đầu tiên là dạy dỗ Kiều Văn Võ không biết đúng mực xe chỉ luồn kim, sau là dạy dỗ Kiều Vân Song mưu đồ thấy người sang bắt quàng làm họ.
[thuận lý thành chương: cứ như vậy mà thành]
Nghe nói trên đại lục có một vài loại dược vật cực kỳ quỷ dị, có thể làm cho thần trí của người ta không bình thường trong khoảng thời gian ngắn, khí huyết dâng trào, điên cuồng không giống như bình thường, nói trắng ra chính là bị dược vật kích thích đến cạn kiệt sức lực. Mà phế vật tiểu cửu đáng thương kia, cũng chỉ là vật làm thay Cô Tô Nhượng mà thôi.
Đây là ý tứ bao hàm trong mắt của mọi người.
Cô Tô Nhượng có khổ mà không nói được, ngươi nói không phải ngươi làm? Vậy lấy thân phận của ngươi vì sao dễ dàng tha thứ cho một phế vật lấy trà trong tay? Ngươi nói 'hắn' không phải phế vật, ngươi còn tỉnh táo chứ? Hừ, lừa ai chứ, Kiều gia tiểu cửu là phế vật mà khắp thiên hạ đều biết có được hay không!
Một mảnh yên lặng, sắc mặt Kiều Diên Vinh càng thêm khó coi, lại nhìn tới ánh mắt Cô Tô Nhượng, mặc dù có bao nhiêu bất mãn, cũng chỉ có thể cố nén: "Cô Tô công tử..."
"Kiều lão gia chủ, hôm nay quý phủ bận rộn chuyện nhà, Cô Tô cũng không quấy rầy nữa, ngày khác lại đến chơi."
"Cứ tự nhiên, cứ tự nhiên, hôm nay chiêu đãi không chu toàn, ngày khác chắc chắn sẽ khoản đãi tốt hơn."
Hai người hàn huyên vài câu, cũng biết "Ngày khác" này có thể gác lại vô thời hạn.
Cô Tô Nhượng đi tới cửa, bước chân ngừng một chút.
Hắn xoay người nhìn về phía Kiều Thanh, tuy rằng lấy thân phận của hắn có thể mặc kệ người Kiều gia nghĩ như thế nào thì nghĩ, nhưng mà cảm giác bị người đánh chủ ý thật sự rất khó chịu, hắn đời này chỉ ăn thua thiệt trong tay hai người, trong đó một người là thiếu niên phong thái như ngọc trước mắt.
Hai người cách một khoảng liếc mắt nhìn nhau, đuôi lông mày Kiều Thanh khẽ nhướng, im lặng nói: đa tạ.
Cô Tô Nhượng sờ sờ mũi, trực giác mách bảo bộ dáng thiếu niên này thật sự rất vô sỉ. Chỉ sợ là ngay từ đầu 'hắn' đã tính toán tốt kẻ gây tai họa rồi, một chậu nước bẩn hất lên trên người hắn, tuy rằng không biết vì sao Kiều Văn Võ lại đột nhiên lật lọng, nhưng thực rõ ràng là có liên quan tới ngọc bội kia, thời điểm thừa dịp nâng Kiều Văn Võ dậy thần không biết quỷ không hay đem ngọc bội bỏ vào trên người hắn, còn lại hết thảy đều là tuồng kịch do 'hắn' chỉ đạo.
Đúng vậy, diễn!
Mọi người trong phòng này giống như là đào kép trong mắt 'hắn', một động tác thậm chí câu nói đầu tiên có thể dẫn đường cho bọn họ đi theo phương hướng mà 'hắn' dự đoán...
Từ đầu tới cuối, tính toán không bỏ sót.
Cô Tô Nhượng xoay người rời đi, góc áo màu xanh lay động trong gió, hắn vốn cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi, lúc này trong lòng trừ bỏ buồn bực do bị người xếp đặt, phần nhiều vẫn là tán thưởng.
Đợi cho thân ảnh hắn đi xa, tuồng kịch trong phòng rốt cục kết thúc.
"Đều giải tán đi, còn đứng đây làm gì? Bá Phong, ngươi đi theo ta một chuyến." Kiều Diên Vinh nổi giận đùng đùng, đi tới cửa bỗng nhiên ngừng một chút, cây quải trượng gõ cạch cạch xuống sàn: "Vân Song, từ giờ trở đi bế môn tư quá, kỳ thi y thuật sắp tới ngươi chớ có đi ra !"
[bế môn tư quá: đóng cửa suy nghĩ lại lỗi lầm]
"Gia gia..." Kiều Vân Song không thể tin, nhìn bóng lưng lão gia chủ cũng không quay đầu lại, đỉnh đầu lắc lư một cái rốt cuộc chu sai "Lạch cạch" rớt xuống, như là con gà đất bại trận.
"Tiểu súc sinh! Đều là vì.. "
"Ngũ tỷ tỷ cũng đừng trách tiểu cửu..." Kiều Vũ mặt mày xinh đẹp nâng nàng dậy: "Không phải đã giải thích rõ ràng rồi sao, tuy rằng khiến cho tỷ tỷ chật vật, xấu hổ trước mặt mọi người, lại bị gia gia trừng phạt... Nhưng mà, tóm lại là 'hắn' không phải cố ý ."
Kiều Thanh khẽ cười ra tiếng, hay cho một câu không phải cố ý, khuyên nhủ ác độc như vậy thà không cần khuyên!
Đột nhiên 'hắn' tới gần!
Kiều Vũ cả kinh, thối lui đến bên cạnh trụ hành lang, hai cánh tay mảnh khảnh nháy mắt khóa trụ không cho nàng rời đi, thấy sắc mặt nàng âm tình bất định, Kiều Thanh chậm rãi tới sát bên gáy của nàng: "Mười năm qua tỷ tỷ rất chiếu cố Tiểu cửu, cộng thêm lễ gặp mặt hôm nay... Tiểu cửu ghi nhớ trong lòng."
Sắc mặt Kiều Vũ nháy mắt trắng bệch.
"Ha ha ha ha..."
Để lại cho nàng, chỉ có đôi mắt hoài nghi cảnh giác của Kiều Vân Song cùng với Kiều Thanh đang điên cuồng cười to.