Chương 38: Là ai
Dịch giả: Hoa Thiên
Edit: Hoa Thiên Beta: Zi
Cung Ngọc tiến lên đón.
Ngay từ lúc nhìn thấy ba người, trong lòng hắn liền giống như là bị mèo cào ngứa một chút, ba người kia, đi đằng trước là một thiếu niên mặc y phục màu đỏ, cả người tràn đầy phong lưu, đứng ở dưới cây đào ngay cửa viện, cánh hoa bay bay giống như là cao sĩ từ trong bức tranh đi ra, làm cho người ta liếc mắt một cái liền chìm đắm trong đó.
"Công tử, người nhìn ánh mắt của hắn kìa, giống như là hận không thể nuốt người vào trong bụng vậy." Vô Tử vụng trộm le lưỡi: "Thật ghê tởm."
"Ừm, quả thực là ghê tởm." Kiều Thanh nghiêm túc gật đầu, tóc mai bay bay, tự luyến vô cùng rồi thở dài chậm rì rì nhẹ nhàng quay lại: "Người ta tuấn tú quá cũng không thể oán giận người ta a..."
"Tiểu Cửu, ngươi có thể đến thật là có tâm."
"Nhị tỷ bị bệnh liệt giường, đương nhiên là phải tới nhìn một chút."
Hai người đứng đối diện hàn huyên, một câu vô thưởng vô phạt nhưng lời nói lại kích thích người bên ngoài: "Ôi, nhị tỷ bị bệnh nhiều ngày như vậy, từ đêm qua chúng ta đã đến rồi, ai mà không một tấc không rời đợi ở đây? Ngươi thì ngược lại, sớm không đến trễ không đến lúc này đã là giữa trưa, ăn no ngủ kỹ phỏng chừng giờ mới nhớ nên tới. Rốt cuộc là tới thăm bệnh, hay là đến xem náo nhiệt, cũng không biết là thật tâm hay là giả vờ!"
Một câu châm chích của Kiều Vân Song, thu hút sự chú ý của mọi người dời tới chỗ Kiều Thanh.
'Hắn' chau mày, Phi Hạnh ở phía sau lập tức tiến lên nhỏ giọng giải thích: "Công tử, nghe nói người trong Kiều phủ định để Kiều Văn Song đảm nhiệm vị trí Ngọc vương phi tiếp theo."
Những lời này là đang xác minh câu nói kia, Kiều phủ không thiếu nhất chính là nữ nhi. Kiều Tâm Dung còn chưa có chết, người Kiều phủ cũng đã xem như nàng đã chết, nói vậy Kiều Vân Song cũng biết chuyện này, cho nên lúc này mới trừng mắt 'hắn' với Cung Ngọc hận không thể chọc thủng một lỗ. Kiều Thanh nhìn vẻ mặt ghen ghét của nàng ta, nhịn không được cười lạnh một tiếng: "Lời này của Ngũ tỷ ta nghe không rõ lắm, đến thăm bệnh tất nhiên là hy vọng nhị tỷ bình an hồi phục sức khỏe. Xem náo nhiệt... Chẳng lẽ ở trong lòng ngũ tỷ, nơi này có cảnh tượng náo nhiệt gì để xem hay sao?"
"Ngươi đừng có cắt câu lấy nghĩa!"
Kiều Thanh mỉm cười: "Đối với người khác mà nói thì không có, còn đối với ngũ tỷ tất nhiên là có náo nhiệt để xem, ta ngược lại đã quên chúc mừng nhị tỷ, vị trí Ngọc vương phi cuối cùng đã ở trong túi, tương lai nói không chừng có thể một bước lên trời, lớn nhỏ trong Kiều phủ này còn phải gọi một tiếng..."
Kiều Thanh nói tới đây bỗng nhiên ngừng lại, quả nhiên thấy Kiều Vân Song đỏ ửng hai má, vụng trộm nhìn về hướng Cung Ngọc.
Đây chính là tài nữ Kiều gia bồi dưỡng ra, trong lòng có một Cô Tô Nhượng, nhưng vị trí Ngọc vương phi trong tầm tay nói không chính xác có lẽ là vị trí hoàng hậu tương lai cũng không chừng, ăn trong bát nhìn trong nồi lúc này còn phải bày ra dáng vẻ tỷ muội tình thâm trước mặt đại phu nhân Kiều gia. Ánh mắt liếc đến túi hương treo bên hông Kiều Vân Song, trong đó có chứa cây trâm ngọc, ánh mắt Kiều Thanh nhìn nàng ta giống như là đang nhìn người chết, cái gì cũng muốn có, cái gì cũng muốn tranh, người như vậy thường sẽ chẳng chiếm được cái gì.
Kiều Vân Song giật mình phục hồi lại tinh thần, đây chính là ý nghĩ của nàng, nhưng mà lúc này bị nhiều người nhìn như vậy, tuyệt đối không thể thừa nhận: "Ánh mắt đó của ngươi là có ý gì! Nếu như nói đến những chuyện này thì nên nói đến tứ thẩm đã mất mới phải, ai chẳng biết bản tính lẳng lơ của tứ thẩm, đã gã cho tứ thúc lại còn cùng nhị bá..."
Chát!
Một tiếng thanh thúy vang lên.
Đánh gãy lời nói của Kiều Vân Song, cũng khiến trong viện lặng ngắt như tờ.
Kiều Vân Song ôm mặt không thể tin trừng mắt nhìn Vô Tử im lặng đi trở lại sau lưng Kiều Thanh, trên gương mặt tinh xảo hiện lên năm dấu tay rõ nét: "Ngươi dám đánh ta?"
Vô Tử ngẩng đầu, nếu không phải ngươi còn có giá trị lợi dụng với công tử, thì đã sớm giết ngươi rồi: "Nô tỳ tuy rằng mới đến Kiều phủ, nhưng cũng được công tử tận tâm chỉ bảo, có một số việc là không thể nói không thể hỏi. Nô tỳ là đang nhắc nhở ngũ tiểu thư nói sai cái gì, nếu như chọc cho lão gia chủ không vui, hậu quả có thể sẽ không tưởng tượng được."
"Chuyện nàng làm ra còn không cho người bên ngoài nói sao? Là ai rõ ràng gả cho người còn không giữ chuẩn mực đạo đức, hại Nhị bá bị gia gia đánh gãy..."
"Song nhi!"
Cửa phòng bên trong mở ra, Kiều Bá Phong lên tiếng ngăn cản ái nữ, khi nhìn thấy dấu tay trên mặt Kiều Vân Song ông liền âm lãnh nhìn chằm chằm Kiều Thanh.
Kiều Thanh cũng không né tránh, còn nở nụ cười không rõ đón nhận, chậm rãi hỏi: "Tam bá, nếu ngũ tỷ đã hỏi, ta cũng muốn hỏi một câu. Rốt cuộc là ai đã hại Nhị bá cả đời bị què chân, cha ta từ đó về sau lại không thể ngẩng đầu lên làm người, nương của ta ngày ngày bị người chửi rủa lên án, ta thì biến thành tiểu tạp chủng đáng ngờ... Rốt cuộc —— là ai?"
Trong lòng Kiều Bá Phong chấn động!
Không chỉ có ông mà là tất cả mọi người ở đây khi nghe Kiều Thanh hỏi ra những lời này.
Bắt đầu từ khi tứ công tử mang nữ nhân bụng lớn kia về Kiều phủ, rồi sau khi sinh ra phế vật này thì bị bắt gặp có tư tình với nhị công tử, lão gia chủ trong cơn tức giận dùng huyền khí cắt đứt gân mạch của nhị công tử. Nếu không có tứ công tử được lão gia chủ yêu thương kỳ vọng liều chết bảo vệ, nữ nhân kia chỉ sợ cũng không tránh khỏi cái chết. Nhưng mà sau sự kiện kia, nhị công tử từ đó về sau trở thành người què bị mọi người phỉ nhổ, tứ công tử rốt cuộc không thể nào kế thừa Kiều gia, nữ nhân kia cũng ngày đêm bị mọi người chửi rủa...
Chẳng lẽ ngày đó còn có ẩn tình khác?
Ánh mắt hoài nghi di chuyển qua lại giữa hai người, Kiều Thanh nhìn về phía Kiều Bá Phong - người đầu tiên phát hiện gian tình, dẫn lão gia chủ đi tới bắt gian, cười cười hỏi một câu: "Tam bá, người khẳng định là người không biết sao?"
Câu không biết này, nghe qua cũng không phải có ý như vậy.
Kiều Bá Phong nhìn chằm chằm 'hắn', muốn từ vẻ mặt của 'hắn' nhìn ra được chút gì đó, ý tứ không muốn thừa nhận ở chỗ này khiến cho ông không che giấu được kinh ngạc trong mắt. Nhưng mà cái gì cũng nhìn không thấy, gương mặt thiếu niên bình thản nói cười nhàn nhạt, giống như thật sự là nói ra lời này như là tùy ý hỏi. Ông cố gắng giữ bình tĩnh, sau đêm hôm đó tất cả những chuyện liên quan đến nữ nhân kia lão gia đã nghiêm lệnh không được nhắc lại, đương nhiên cũng bao gồm sự kiện bắt kẻ thông dâm trước đó.
Nghĩ đến điều này ông không còn sợ hãi mà hừ lạnh một tiếng.
Đang muốn chỉ trích, lại nghe đại phu nhân nhắm mắt lại tuyệt vọng nói một câu: "Sống chết của Tâm Dung còn chưa biết, để cho nàng yên tĩnh một chút đi."
Mắt thấy bà nói ra những lời này, thể xác và tinh thần đã mỏi mệt, dưới chân mềm nhũn, Kiều Thanh lập tức tiến lên đỡ lấy bà: "Đương nhiên, đại bá mẫu chớ lo lắng, nhị tỷ nhất định sẽ không có việc gì."
Thấy bà đã đứng vững, 'hắn' liền lặng lẽ lui sang một bên, nếu không có Kiều Vân Song ăn nói bừa bãi 'hắn' cũng không muốn ở trước mặt một mẫu thân chưa biết sống chết của nữ nhi đối đáp với sự càn quấy của cha con Kiều Vân Song. Kiếp trước 'hắn' là cô nhi, cái từ mẫu thân này thậm chí không bằng tỷ muội thân thiết, nhưng mà bất luận như thế nào, từ đêm hôm đó đến thế giới này, lại khiến cho 'hắn' đối với "Tình thương của mẫu thân" làm cảm động thật sâu.
Đại phu nhân gật đầu, hai mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt.
Kiều Vân Song cũng vội vàng xông lên muốn đỡ, lại bị bàtránh đi, tay duỗi ra lúng túng dừng giữa không trung, nàng giậm chân một cái rồi cười lạnh, gương mặt hờn dỗi tự mình đứng sang bên. Nàng liếc mắt nhìn về phía Cung Ngọc, lập tức ngẩng đầu kiêu ngạo như phượng hoàng, tưởng tượng một khi Kiều Tâm Dung không qua được, sau này chính nàng sẽ lên làm hoàng hậu, lúc đó kết cục của chủ tớ ba người này nhất định so với chết còn thống khổ hơn!
Phi Hạnh không thể tin được lắc đầu thở dài: "Sớm muộn gì sẽ có ngày chết cũng không biết như thế nào."
Vô Tử bĩu môi: "Người không biết không sợ."
Lúc này hai người cũng không biết, đoạn đối thoại này trong tương lai như một lời sấm.
Trong viện khôi phục lại yên tĩnh, chỉ là hạt giống hoài nghi đã được gieo vào trong lòng mọi người. Yên tĩnh này không khỏi có chút yên lặng trước cơn bão táp, giống như là gợn sóng mờ ảo ngoài biển, bề ngoài thì trong suốt như gương, bên trong thì ngấm ngầm cuộn trào mãnh liệt.
Thời gian chầm chậm trôi, chỉ chớp mắt mặt trời đã lặn về đằng tây, sắc trời dần tối.
Không ít người chờ từ tối hôm qua đến bây giờ bắt đầu buồn bực, muốn trở về nhưng lại ngại mất thể diện, cứ vây quanh nhìn chằm chằm của phòng đóng chặt. Vô Tử Phi Hạnh đứng ở sau lưng Kiều Thanh, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Công tử, người nói với đại phu nhân là nhị tiểu thư không có việc gì, là thật sao?"
Cánh môi đỏ mọng lạnh lùng khẽ nhếch, mang theo vài phần châm chọc, kỳ thi y thuật sắp tới, vào lúc này sao Kiều Diên Vinh có thể để cho nàng chết mà xui xẻo. Một thế gia y thuật, người bên ngoài 'hắn' không dám nói, y thuật của lão gia chủ Kiều gia thì vẫn có thể tạm thời giúp cho Kiều Tâm Dung giữ được tính mệnh. Đợi đến khi kỳ thi y thuật kết thúc, thân thể Kiều Tâm Dung đã suy nhược lại từng sảy thai, sau này rất khó lại sinh con cho Cung Ngọc, nếu đã không còn giá trị lợi dụng nàng có còn đáng giá để cho Kiều Diên Vinh ra tay hay không thì khó nói.
Nhìn vẻ mặt Kiều Thanh, hai người hiểu rõ gật đầu, nếu công tử nói không việc gì, vậy khẳng định là không có việc gì.
Như là chứng minh suy đoán vừa rồi của Kiều Thanh, két một tiếng, cửa phòng rốt cục mở ra.