Chương 47: Kỳ thi y thuật
Dịch giả: Hoa Thiên
Edit: Hoa Thiên
Kiều Thanh sảng khoái.
Một tiếng vỗ tay vang lên, trước mặt liền hạ xuống hai thân ảnh, Hạng Thất cười tủm tỉm cùng Lạc Tứ nghiêm mặt.
Kiều Thanh vỗ vỗ bả vai hai người: "Vất vả rồi."
Hạng Thất liếc mắt nhìn ánh mắt oán hận của Lục Phong Lục Ngôn, cười nhăn nhở như một con khỉ: "Không vất vả không vất vả, hai vị đây mới thật sự vất vả."
Hai người Lục Phong Lục Ngôn tức khắc đen mặt rồi liếc mắt nhìn nhau, cả hai thu được tín hiệu trong mắt đối phương, Cửu công tử Kiều gia này thật đúng là một người đáng ghét mà, ngay cả người đi theo cũng đáng ghét như vậy!
Kiều Thanh mới lười quan tâm đến oán thầm của người ngoài, ‘hắn’ quay đầu, lúc này mới bắt đầu đánh giá tòa biệt trang, một thôn trang không lớn được xây dựng rất lâu, dưới sắc trời có chút âm u thoạt nhìn có chút cũ kĩ loang lổ, có lẽ chủ nhân nơi này rất ít khi đến ở. Mà dọc đường ‘hắn’ bay tới đã trông thấy có thị vệ gác cửa, lúc này nhắm mắt lại lắng tai nghe, bên trong bức tường màu xám tro này còn có tầng tầng lớp lớp tiếng bước chân tuần tra. Một tòa sơn trang phế tích mà lại có thủ vệ canh giữ nghiêm ngặt, quả thực là có vấn đề.
"Đi vào trong nhìn một chút?"
Mũi chân Cung Vô Tuyệt khẽ điểm một cái, chuẩn bị đi vào. Lục Phong Lục Ngôn đứng ở một bên thấy vậy thì lén lút nhìn sang, sau đó lại cúi đầu khom lưng, hận không thể biến thành hai con tôm. Hai người quả thực muốn đào hố chôn mình mà, hai người thầm hít thở sâu vài cái rốt cục ưỡn ngực hóp bụng đứng thẳng người, chết thì chết, chết sớm siêu sinh sớm!
Vừa ngẩng đầu cả hai liền bối rối.
"Chúng ta là bị..." Gương mặt hào hoa phong nhã của Lục Ngôn giật giật liên hồi.
"Bị ghét bỏ." Lục Phong ngớ người đưa ra kết luận.
Hai người rơi lệ đầy mặt, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm xúc thê lương "đứa nhỏ không có mẹ chỉ là rơm rác". Trước mắt là một mảnh trống trải, chủ tử nhà mình kể cả thiếu niên hồng y đáng hận kia, cả hai không biết từ lúc nào đã sớm nhảy vào trong biệt trang không thấy bóng dáng, chỉ lưu lại hai người bi thảm vốn đang định sám hối nhận tội mờ mịt nhìn nhau.
A không đúng, còn có hai tên thủ hạ đáng ghét kia của ‘hắn’ nữa.
Nhìn Hạng Thất cười vui vẻ lộ ra chiếc răng khểnh, Lục Phong liền tức không có chỗ phát tiết: "Không cần phải vui sướng khi người gặp họa như vậy, không phải các ngươi cũng giống vậy sao." Ý ở ngoài lời, đều là bị chủ tử vứt ở lại, có gì mà phải cười vui sướng như thế chứ!
Hạng Thất chớp chớp mắt: "Huynh đệ hiểu lầm rồi, chủ tử sợ các ngươi đi theo vào sẽ loạn, cho nên mới để các ngươi ở lại. Chúng ta thì đặc biệt ở lại để trông chừng các ngươi, chủ tử sợ...”
"Sợ cái gì?" Lục Phong nhanh nhảu hỏi ra câu này, Lục Ngôn đỡ trán, thật muốn xông lên vả vào mồm tên Lục Phong này một phát, cái tên ngốc này. Quả nhiên, Hạng Thất tiến lên vỗ vỗ bả vai Lục Phong, vẻ mặt thương tiếc: "Sợ các ngươi ở bên ngoài sẽ gây thêm phiền phức a!"
"..."
Lục Phong bĩu môi, yên lặng ngồi ở một góc tường vẽ vòng tròn. Lục Ngôn hừ lạnh một tiếng: "Kiều công tử đừng gây thêm phiền phức cho chủ tử nhà chúng ta là được rồi!”
[ngồi một góc vẽ vòng tròn:
]
Hạng Thất kinh ngạc, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Lạc Tứ —— một tên có chỉ số thông minh thấp thê thảm như vậy mà cũng dám chê bai công tử nhà chúng ta?
Lạc Tứ xụ mặt, quay người đi, hừ, chân trần không sợ mang giày.
[chân trần không sợ mang giày: chân trần tượng trưng cho người không có gì cả, còn mang giày đại biểu cho những người có tài phú, có địa vị; chỗ này ý chỉ: những người không sợ những người có địa thế cao hơn mình, có một câu tương tự: làm vua cũng thua thằng liều]
Lục Ngôn cũng đi tới ngồi ở một góc tường.
Trong khi hai tên thị vệ “không có khốn khổ nhất chỉ có khốn khổ hơn” đang ngồi trong góc vẽ vòng trong, chân trời phía Đông dần lộ ra ánh đỏ, trời đã sáng.
Sau khi mặt trời mọc kỳ thi y thuật ở Kiều phủ cũng sắp diễn ra.
Hội trường thi, được thiết lập ở trong võ trường của Kiều phủ, đại lục Dực Châu sùng bái vũ lực, bất luận là gia tộc nào cũng sẽ có võ trường, thế gia ngự y cũng không ngoại lệ.
Trên quảng trường rộng lớn, sáu chỗ ngồi phía trước vẫn còn trống không, các đại lão chưa có ai vào chỗ. Ở chính giữa có một cái đài cao, đó chính là nơi khảo hạch, chỗ ngồi giành cho khán giả được sắp xếp thành hình rẽ quạt, ngồi phía trước là quan to quý nhân, phía sau mới đến võ sĩ phú thương, phàm là người có tiền đều ùn ùn kéo tới. Không ít người đã đến đây từ sớm, được các nha hoàn hầu hạ uống trà nói chuyện phiếm, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ hãnh diện vì đã chiếm được một chỗ trong buổi khảo hạch của Kiều gia. Kỳ thi y thuật mười năm mới được tổ chức một lần, dựa vào kinh nghiệm trước đây, người nào có thành tích kiểm tra cao nhất cũng sẽ là người có khả năng kế thừa vị trí gia chủ nhất, Kiều Diên Vinh - gia chủ đương nhiệm - chính là người đứng đầu trong cuộc thi năm đó, mà gần đây nhất, chính là Tứ công tử kinh tài tuyệt diễm – người liên tục đứng đầu cả ba cuộc thi.
"Aiz, Tứ công tử kia cũng thật là đáng tiếc a!"
Nếu như hắn còn sống, nhất định sẽ là người được chọn để đảm nhiệm chức gia chủ tiếp theo, nếu như không bị nhiễm dịch bệnh mất sớm, cũng sẽ không tới phiên Kiều Bá Phong đi theo sau Kiều Diên Vinh ra cửa nghênh đón tân khách, trên mặt còn lộ vẻ đắc ý đâu.
Kiều Văn Võ đi phía sau cùng, trên mặt thể hiện rõ tâm tình nặng nề.
"Văn Võ, hôm nay ngươi làm sao vậy!"
Kiều Diên Vinh quay đầu lại răn dạy một câu, Kiều Văn Võ lập tức lấy lại tinh thần: "Dạ gia gia, không có việc gì."
Đôi lông mày già nua nhíu chặt, biết hắn đang canh cánh trong lòng chuyện của Tâm Dung, Kiều Diên Vinh chỉ buồn bực lắc đầu, lòng dạ đàn bà khó thành đại sự! Nếu phải đem vị trí gia chủ truyền cho hắn, vậy thì phải rèn luyện hắn nhiều hơn nữa… Chỉ mong ngày hôm nay chuyện này đừng làm hỏng mới tốt. Ông đang suy nghĩ, có cần phải đổi người phụ trách chuyện này hay không, ánh mắt liền nhìn thấy người của Huyền Vân Tông tới, ông vội vàng tiến lên nghênh đón.
"Thích trưởng lão, nhiều năm không gặp, không nghĩ tới hôm nay ngài hạ cố đến chơi!"
Thích trưởng lão, đó chính là gian phu của Hàn thái hậu.
Hắn cũng ôm quyền, khuôn mặt vốn tươi cười đột nhiên cứng lại, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vết thương do kiếm trên mu bàn tay của Kiều Diên Vinh, miệng vết thương vẫn còn chưa lành, hiển nhiên là mới bị thương gần đây! Nụ cười trên mặt cứng đờ, hắn thử thăm dò: "Kiều lão gia chủ đã lâu không gặp, vết thương này..."
"Tuổi lớn, trong lúc luyện võ lại không cẩn thận nên vô tình bị thương, không có việc gì, mời Thích trưởng lão cùng các vị vào trong."
Lời này vốn là không tiện lộ ra ý tứ, nếu là người khác tất nhiên sẽ thức thời mà không hỏi ông nữa, nhưng khi vào trong tai Thích trưởng lão lại có ý khác, nghi ngờ liền tăng thêm mấy phần. Kiều Diên Vinh thấy hắn bất động, đang muốn mời lần nữa, chợt ngẩn ra. Mới vừa rồi thấy sắc mặt hắn tái nhợt bước chân vô lực, rõ ràng là bị nội thương nghiêm trọng, ban đầu cũng không để ý đến, lúc này liên hệ với vết thương ở trên tay, lập tức trong mắt liền sáng lên, nội thương!
Người đánh lén đêm qua, cũng là lam huyền!
Ánh mắt hai người giao nhau, tia lửa điện trong nháy mắt văng tung tóe, biến cố này làm cho khách khứa bốn phía đều sửng sốt, âm thanh nói chuyện dần dần nhỏ xuống, cho đến khi toàn bộ quảng trường lặng ngắt như tờ, cổ quái nhìn bầu không khí quỷ dị này.
"Hoàng thượng giá lâm —— "
"Thái Hậu giá lâm —— "
"Ngọc vương gia giá lâm —— "
"Cô Tô công tử đến —— "
Trong bầu không khí yên tĩnh, một tiếng hô chói tai đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí yên lặng, âm cuối thật dài còn chưa tan, từ phía xa bốn người dẫn cung nữ thị vệ chậm rãi đi đến. Mọi người lập tức quỳ xuống đất, tung hô vạn tuế, đương nhiên cũng bao gồm Kiều Diên Vinh và Thích trưởng lão mới vừa rồi đang giương cung bạt kiếm.
Cung Lâm Lang mặc một thân long bào màu vàng sáng đi ở phía trước, hoàn toàn không còn vẻ phóng đãng như khi đi chung với Cung Vô Tuyệt nữa: "Bình thân."
"Tạ hoàng thượng. Hoàng thượng đại giá quang lâm, vi thần sợ hãi..." Kiều Diên Vinh đứng lên, Cung Lâm Lang lạnh lùng nhếch khóe môi, lão tử rõ ràng là được ngươi mời đến, sợ hãi cái rắm! Lại nói thêm mấy câu sáo rỗng với Cung Lâm Lang, Kiều Diên Vinh mới quay về phía sáu chỗ ngồi trống không, tỏ ý: "Xin mời Hoàng thượng, Thái Hậu nương nương, Ngọc vương gia ngồi! Người tới, sắp xếp chỗ cho Cô Tô công tử!"
Cung Lâm Lang gật gật đầu, ngồi xuống.
Hàn thái hậu mặc một bộ phượng bào, liếc mắt nhìn Thích trưởng lão đứng một bên, sau khi trao đổi ánh mắt ái muội mà chỉ có hai người mới hiểu xong, bà liền thành thực đi theo phía sau.
Cung Ngọc một mặc một thân mãng bào, hắn hơi nghễnh đầu, vẻ mặt đắc ý khiến người khác có chút khó hiểu, con trăn thêu trên áo bào ngày hôm nay cũng tạo cho người ta có một loại cảm giác phấn chấn, giống như là có thể phá áo vọt ra bất cứ lúc nào, sau đó một bước lên trời.
[mãng bào: y phục của quan lại thời nhà Thanh, TQ]
Cô Tô Nhượng mặc bộ y phục màu trắng, ôn nhuận cười nói: "Cô Tô không mời mà đến, Kiều lão gia chủ không ghét bỏ chứ."
"Không dám không dám."
Trong lúc nói chuyện, đã cho hạ nhân đi lên phía trước bày thêm cái ghế dựa thứ bảy, Cô Tô Nhượng đi sau Thích trưởng lão lên phía trước. Kiều Diên Vinh khó hiểu nhìn bóng lưng của hắn, sau ngày đó, ông không khỏi xấu hổ nên không đưa thiếp mời Cô Tô Nhượng, người này quả thực y như lời hắn nói, không mời mà đến. Nhưng mà nguyên nhân là vì cái gì? Nhìn cả sảnh đầy khách cùng với năm người trước mặt, lại nhìn về phía mặt trời đỏ như máu nơi chân trời, không biết vì sao, trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn lúc này trong lòng ông lại có cảm giác bồn chồn lo lắng.
Nắm tay già nua siết chặt, ông âm thầm đưa ra quyết định kế tiếp.
Koong ——
Một tiếng vang thanh thúy phát ra.
Kiều Diên Vinh gạt ý nghĩ trong đầu đi, đi đến phía trước gật đầu thăm hỏi, lúc này khách khứa đã gần đến đông đủ, con cháu Kiều gia tham gia kỳ thi đã đứng trên đài cao, chỉ còn một ghế trống trong bảy chiếc ghế, đó là ghế của Cung Vô Tuyệt. Cung Lâm Lang hướng về ông ra hiệu, ý bảo là không cần chờ, Kiều Diên Vinh liền cất giọng nói: "Được các vị cùng hoàng thượng Thái Hậu giá lâm, hôm nay thật là vinh hạnh cho Kiều phủ này. Lão phu lớn tuổi thân thể suy yếu, những năm gần đây càng ngày càng cảm thấy lực bất tong tâm, về sau chính là thiên hạ của người trẻ tuổi… Hôm nay, liền mượn cơ hội này tuyên bố với mọi người một quyết định, kỳ thi y thuật năm nay ai có thể trổ hết tài năng, đó sẽ là gia chủ tiếp theo của Kiều gia!”
Xôn xao!
Trong sân một mảnh xôn xao, mọi người châu đầu ghé tai thảo luận.
"Phụ thân! Quyết định này có phải quá..."
Kiều Bá Phong đứng lên, tức giận, hắn mười năm chờ đợi thật vất vả mới giải quyết được lão Tứ, vốn tưởng rằng vị trí kia đã là vật trong tay của hắn, lúc này lại phải... Không cam lòng! Hai chữ vội vàng còn chưa nói ra miệng, Kiều Diên Vinh đã ngắt lời hắn, nhíu mày không vui nói: "Giờ Tỵ đã sắp đến, bắt..." Bắt đầu.
"Đợi một chút!"
Một tiếng này, xuất phát từ Cung Lâm Lang.
Hắn ngửa ra sau tựa vào trên ghế dựa, nhìn một vòng chung quanh đài cao, rồi cười nói: "Hình như người chưa đủ a."
Quả thực thiếu một người, chính là phế vật đang bị nhốt trong đại lao. Kiều Diên Vinh vốn cũng không trông cậy ‘hắn’ có thể đến: "Hoàng thượng, người đã đủ, kỳ thi y thuật là quy củ do tổ tiên truyền lại, nếu giờ Tỵ mà còn không đến, bất luận là xuất phát từ lý do gì, đều sẽ hủy bỏ tư cách tham gia! Hơn nữa, người vắng mặt trong kỳ thi y thuật, sẽ bị Kiều gia trục xuất khỏi phủ."
[giờ Tỵ: từ 9 giờ đến 11 giờ sáng]
"Nếu là quy củ tổ tiên truyền lại, vậy thì dựa theo quy củ đi, trục xuất hay không, cũng phải chờ đến giờ Tỵ rồi nói sau..."
Phế vật kia có thể tới hay không, ai mà quan tâm chứ? Hơn nữa, ‘hắn’ căn bản đang là con cừu non chịu tội thay trong đại lao, Lan Tiêu mất tích không rõ, sao có thể thả ‘hắn’ ra ngoài, cho dù thật sự trước đó ‘hắn’ với hoàng thượng có giao tình, Lan lão tướng quân ở đây, hoàng thượng sẽ khoan hồng mà khai ân sao? Sau đó cái giá phải trả chính là đắc tội Lan Chấn Đình – một con sư tử nóng nảy trong tay nắm quyền lớn?
Kiều Diên Vinh thắc mắc không thôi, ngay sau đó ông lắc đầu không tin, kỳ thi ngày hôm nay, nếu như tiểu tử kia có thể đến, ba chữ Kiều Diên Vinh ông sẽ viết ngược!
Ông thản nhiên cười cười, đang muốn nói chuyện, lại nghe bên ngoài có tiếng nói chậm rì rì vang lên.
"Tiểu Cửu tới chậm."